Bảo Long Thần Thám

Chương 17: Chương 17: Giải phẫu đại hội




Một nơi trong rừng rậm, ánh mặt trời ôn hòa bị những tán lá cây dày đặc và mây đen che kín khiến cho không khí nơi đây trở nên âm u và rét lạnh. Ở nơi ít ai lui tới này đang có một nhóm khoảng hai, ba mươi người, có điều trong đó lại chỉ có ba người đang đứng.

Một lão thái bà có tướng mạo quỷ dị xấu xí, một quái nhân mang mặt nạ quỷ màu trắng và một thanh niên có dáng người khôi ngô. Về phần những người khác, đã không còn”những người khác“.

Sở dĩ có thể phân biệt được có khoảng hai ba mươi người tại hiện trường là vì có hơn hai mươi cái đầu người hiện đang nằm lăn lóc! Thi thể của những đầu người này dường như bị một loại vũ khí cực kỳ sắc nhỏ cắt qua, những khối thịt người bầy nhầy vụn vặt vương vãi khắp nơi trông rất ghê rợn. Duy chỉ có hai cỗ thi thể là còn có thể nhìn ra là hình dạng con người, một cỗ thi thể vẫn còn lại mái tóc dài nhưng xương đùi đã gãy và bị ghim lại trên một cây cao, còn một người khác thì thân thể bị cắt đứt đôi hai nửa. Phần đỉnh đầu của thi thể bị ghim trên cây đã bị đập nát nhưng may mắn khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn, nếu Linh Linh Phát có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra những cỗ thi thể này, không sai đây chính là hai trong ba đại cao thủ của Bảo Long nhất tộc.

“Đương nhiên là có âm mưu! Hắc hắc hắc!” Lão thái bà đắc ý cười to. Cùng với đó như là cố ý hô ứng với lão thái bà, quái nhân mang mặt nạ trắng kia cũng rộ lên những những tiếng cười quỷ dị.

“Có người nói qua là tiếng cười của các ngươi rất chối tai chưa?” Ngữ khí của thanh niên khôi ngô bình thản nói rồi cúi đầu nhìn những vết máu bắn tung tóe trên mu bàn chân mình thì không khỏi cau mày lộ ra vẻ mặt chán ghét.

“Trung Nguyên đất rộng của nhiều lại phồn vinh yên ổn, mỹ nữ đặc biệt mỹ, tuấn nam đặc biệt tuấn! Nhưng thể chất người Trung Nguyên yếu nhược, nếu không có mấy cái tên sĩ phu này thì ngày sau ta chỉ huy đại quân Kim quốc xuôi nam nhất định có thể quét ngang Trung Nguyên!” Lão thái bà nói xong lại bắt đầu đắc ý cười âm hiểm đến run cả thân thể.

“Thật hy vọng chứng kiến ngày cờ xí Kim Sơn giáo ta tung bay trên đất Trung Nguyên a!” Trong mắt quái nhân mặt nạ quỷ ngập tràn hứng khởi hi vọng.

Thanh niên khôi ngô nghe vậy bèn liếc mắt: “Thật sự các ngươi cho rằng giết một vài sĩ phu nho nhỏ có thể hùng bá Trung Nguyên à? Lần này nếu không phải tên Hoàng Đế Đại Minh tự mình ra ngoài, ta cũng không rảnh đi cùng các ngươi!”

“Hử? Ngươi có ý gì!” Quái nhân mặt nạ quỷ dậm mạnh cái vũ khí hình gai xương kỳ lạ trong tay mình xuống đất, tức giận sấn tới. Chỉ là bên cạnh lão thái bà khẽ vươn tay cản hắn lại, “ Phụ thân ngươi đã dốc hết tâm huyết vạch ra kế hoạch này, nhất định không được hành động lỗ mãng!”

Quái nhân mặt nạ quỷ hừ lạnh một tiếng thu hồi Gai xương lại, rồi bước tới kẹp vị Hoàng Thượng Minh triều lên bên hông cùng lão thái bà vận khinh công rời đi.

Thanh niên khôi ngô vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần biến mất phía xa xa thì không khỏi lắc đầu: “Nghe giang hồ đồn Vô Tướng Hoàng tập luyện Vô Tướng thần công bị tẩu hỏa nhập ma cho nên tính tình đại biến, lúc này xem ra chắc không phải vậy! Trông bộ dạng hai mẹ con nhà kia thì chắc chắn bệnh ngu đần đã ngấm vào máu rồi! Có lão bà với nhi tử ngu xuẩn thế này thì lúc trước Vô Tướng Hoàng luyện võ không tẩu hỏa nhập ma mới lạ!

Dò xét một vòng, nhìn qua hai cái thi thể cao thủ Bảo Long nhất tộc. Lạnh lùng không một lời, hai nắm đấm giáng xuống, trên mặt đất vỡ tung ra hai cái hố to, đá hai thi thể lăn xuống hố rồi lau lau vết máu trên mặt giày, thanh niên khôi ngô chậm rãi ly khai.

...

Gần nửa tháng cuối cùng ba người Linh Linh Phát cũng đã tới được vùng biên giới Kim quốc và chuẩn bị tham dự một đại hội giải phẫu Phi Tiên xác ướp!

Nếu là kiếm cớ biện minh thì cũng không cần quá chuyên tâm bài trí, nhưng đơn sơ như vậy phải chăng cũng quá qua loa rồi! Hơn mười cái lều vải, một đại bang các nghệ nhân lang thang, ăn uống chơi gái đánh bạc cái gì cần có đều có nhưng học thuật, hào khí thì không có lấy một tý tẹo, cmn khai mở giải phẫu đại hội cũng phải cho ra dáng một chút chứ?

Nhìn ánh mắt thỏa mãn của sư mẫu khi đi cùng với mấy đại thẩm đến phố bên cạnh đánh bài, Lăng Tiếu liếc mắt với Linh Linh Phát ra hiệu, Linh Linh Phát hiểu ý liền buông hòm thuốc xuống rồi lấy từ trong đó ra một đống lớn trang bị trước mặt mọi người.

“Ồ? Vị huynh đài này ở nơi nào tới đây vậy? Mang mũ lưỡi trai rẽ hai đường thật kỳ lạ.” Một đại thúc thân hình gầy còm và có khuôn mặt đen đen khô héo tới hỏi Linh Linh Phát.”Tại hạ là chuyên y phụ khoa ở kinh thành! Đây là đệ tử của ta.” Linh Linh Phát khiêm tốn nói.”A? Thì ra là chuyên trị nữ nhân! Cung hỉ! Phát tài a!” Một vị đại phu nhỏ lùn cười hắc hắc nói với Linh Linh Phát .

Dòng người dần dần tụ tập về phía cái lều vải lớn trung tâm đại hội. Mọi người đều nói thiên tài và tâm thần chỉ cách nhau một tờ giấy, có thể được mời đến tham dự đại hội giải phẫu Phi Tiên giải phẫu sao có thể là người bình thường, ngay cả cách ăn mặc cũng đã đặc sắc và khác biệt so với phàm nhân rồi.

Có người bận một thân áo bào trắng nhìn ai cũng tỏ vẻ không ưa rõ ràng có bệnh thích sạch sẽ, có người lại đeo trên mình cây đao trông giống đồ tể hơn là một vị đại phu, lại còn có một vị đại thúc râu ria xồm xoàm đang nắm tay một tiểu loli dự đại hội!

Muôn hình muôn vẻ những bộ trang phục hiếm thấy khiến cho Lăng Tiếu được một phen mở rộng tầm mắt, thật sự là khác biệt với hình ảnh các đại phu trong phim. Nghĩ tới đây Lăng Tiếu bật cười lơ đãng, Linh Linh Phát bất chợt liếc qua thấy lạ liền hỏi: “Làm sao vậy? Cười cái gì thế?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy trang phục của những đại phu này quả là bắt mắt a!”Linh Linh Phát hiểu ý nháy mắt mấy cái cười nói: “Đúng vậy a, ta nghĩ Hoàng Thượng cũng rất thích màn náo nhiệt này, có điều tại sao vẫn không thấy tung tích của người đâu nhỉ?”

Lăng Tiếu mí mắt khẽ đảo: “Hỏi con làm gì? Hoàng Thượng là nam hay là nữ con cũng còn chưa biết đây này.”

“A, ngươi không nói thì ta đã quên mất, ngươi còn chưa thấy qua Hoàng Thượng. Ngươi chú ý tìm một thanh niên anh tuấn suất khí, thành thục lại có chút nghịch ngợm, khí chất bình dị khiến cho người ta một cảm giác gần gũi mến yêu.”

Lăng Tiếu nhãn châu xoay động: “Đã minh bạch! Có chút đẹp trai, giả đứng đắn, hỉ nộ vô thường !”

“Ách, rất hình tượng!”

Biết rõ là giờ phút này Hoàng Thượng đang nằm trên đài giải phẩu nhưng Lăng Tiếu vẫn giả bộ đi cùng Linh Linh Phát tìm kiếm mấy vòng toàn trường.

“Xin chào các vị bằng hữu, hoan nghênh các vị đã tới tham dự đại hội giải phẫu Phi Tiên . Bộ Phi Tiên này vô cùng trân quý có thể nói là có một không hai và đêm nay lần đầu tiên độc nhất vô nhị khai mở đại hội giải phẫu xác ướp Phi Tiên cho mọi người thưởng thức, chúng ta sẽ giải phẫu năm lần liên tiếp không ngừng nghĩ, nếu vẫn không rõ thì tiếp tục lặp lại cho đến khi nào mọi người quan sát kỹ càng thì thôi “. Lúc này người chủ trì đại hội đã lên đài sân khấu phát biểu.

Toàn thân Lăng Tiếu phát lạnh : “Không cần ác như vậy chứ? Giải phẫu một lần là đủ rồi, còn muốn năm lần liên tục! Muốn băm thịt Hoàng Thượng làm thịt viên chiên à !”

Người chủ trì nói đến đây, sau đó... không có sau đó rồi, giống như trong phim ảnh gã bị đám đông không thể nhịn được nữa xua như xua tà đuổi xuống. Ngay đó đám đông vượt qua vòng bảo hộ đồng loạt xông lên khiến cho đài giải phẫu chật như nêm cối, Linh Linh Phát nổi lòng hiếu kỳ lên thì cũng quên béng mất an nguy của Hoàng Đế, nhún nhún nhảy nhảy, né trái né phải chui lại gần xác ướp Phi Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.