Dọa!
Hai mắt trừng mở, Lăng Dương bị ác mộng làm bừng tỉnh, trừng mắt nhìn
trần nhà tối đen một hồi lâu, hắn rốt cục xoay người ngồi dậy, vô ý thức lau mồ hôi trên trán, thế này mới phát hiện dù có máy điều hòa mang đến cảm giác thoải mái, mát mẻ, hắn thế nhưng kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Đáng sợ! Hắn đã lâu rồi chưa mơ lại chuyện “Thơ ấu bi thảm”, sao tối nay tự dưng lại nằm ác mộng?
Sự ra tất có nguyên nhân, mọi việc đều có điềm báo, hay là…
Nhịn không được rùng mình một cái, Lăng Dương không dám nghĩ tiếp, vội
vàng đứng dậy bật đèn, nhìn nhìn đồng hồ, mới 11 giờ rưỡi tối mà thôi.
“Đúng là gặp quỷ! Khó có được một ngày ngủ sớm, lại đi mơ thấy ác mộng,
chẳng lẽ ta thực sự là mệnh tiện, không được phéo nhàn…” Vò vò tóc, hắn
vừa lầm bầm vừa đi vào phòng tắm, quyết định đi tắm nước ấm, tẩy đi mồ
hôi lạnh đầy trên người và cơn ớn lạnh không tự chủ lủi đến.
Ước chừng 15 phút sau, hắn trong bộ dục bào đi vào phòng khách rộng lớn, khuôn mặt cương nghị tuấn tú tràn đầy thần thanh khí sảng, hai tay đang cầm khăn lau nước còn bám trên những sợi tóc đen bóng —
“Đô đô… Đô đô…” Bỗng dưng, chuông điện thoại vang lên.
Ai a? Giờ này còn gọi điện thoại đến làm phiền hắn? Cặp mày rậm nhăn lại, Lăng Dương rất nhanh đưa tay tiếp điện thoại.
“Uy?” Khẩu khí không phải tốt lắm.
“Lăng, Lăng tiên sinh? Ta ở phòng bảo vệ, thực có lỗi, trễ như vậy còn
quấy rầy ngươi.” Thực hiển nhiên, nhân viên bảo vệ rõ ràng nhận ra hắn
đang bực mình, liền vội báo ra nguyên nhân “Đêm khuya nhiễu nhân”. “Dưới lầu có một vị tiểu thư kiên trì nói là bạn của ngươi, nói muốn đi lên
tìm ngươi, đuổi cũng đuổi không đi, cho nên… Cho nên…” Trong lòng biết
rõ là mình mềm lòng, không đành lòng thấy một cô gái đáng thương phải đi lòng vòng giữa đêm khuya, nên mới ngoại lệ giúp nàng gọi điện thoại
hỏi, giờ đến nước này, giọng nói có chút chột dạ.
“Cho nên gọi điện thoại hỏi ta có muốn gặp nàng không?” Tính tình Lăng
Dương vốn không được tốt cho lắm, nay nghe vậy lại càng giận dữ, nhịn
không được rống lên. “Nếu là bạn của ta, đã sớm tự mình gọi điện thoại
cho ta, còn cần ngươi gọi điện hỏi ta? Ta hàng tháng trả phí quản lý mời các ngươi làm bảo vệ còn có ích gì? Nếu cô gái nào từ đâu xông đến ta
đều phải gặp, cho dù cho ta một ngày bốn mươi tám giờ, ta cũng gặp không hết!”
Khu cao ốc chung cư – nơi mà chỉ có những nhân vật chính thương nổi
tiếng ở – không phải đã quảng cáo rùm beng là bảo an nghiêm cẩn sao? Hắn đã bỏ một đống tiền để mua một căn hộ trong đó cũng vì nguyên nhân này, sao bây giờ lại thấy hoàn toàn không phải vậy? Mẹ nó! Nếu đám bảo vệ
này còn để loại tình huống này phát sinh lần nữa, hắn nhất định sẽ khiến hắn không giữ nổi bát cơm!
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Lăng tiên sinh, ta lập tức mời vị tiểu thư
kia rời đi…” Kinh hồn bạt vía, không ngớt xin lỗi, nhân viên bảo vệ đáng thương nọ đã bất chấp cô gái đáng thương kia có thể lưu lạc đầu đường
hay không, nay bảo trụ bát cơm của mình mới là chính đạo.
“Dương Mị Mị… Là ta a… Ngươi sao có thể đuổi ta đi…”
Bỗng dưng, đang lúc nhân viên bảo vệ vội vàng xin lỗi, tiếng kêu hỗn
loạn của một cô gái xuyên thấu qua phone, đứt quãng bay vào tai Lăng
Dương, khiến hắn nhất thời sửng sốt.
Dương Mị Mị? Người gọi hắn như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một người, chẳng lẽ người kia đã lên Đài Bắc?
Nhắm mắt xoa mi tâm, Lăng Dương nhịn không được cả người nổi lên một cỗ
ác hàn, rất muốn lập tức cắt đứt điện thoại, làm như mình chỉ nghe lầm
thôi, nhưng khi hắn mở mắt ra, mở miệng lại là —
“Đem điện thoại đưa cho cô gái kia nghe!”
“A?” Nhân viên bảo vệ còn đang lo lắng bát cơm khó giữ được bị sự tình biến hóa đột ngột làm cho choáng váng.
“Đem điện thoại đưa cho cô gái kia nghe!” Lại rống giận, tính nhẫn nại vị tiên sinh nọ cực kém.
“Được, được!” Vội vàng lên tiếng trả lời, không dám chậm trễ, vội đưa
phone cầm trong tay cho cô gái đã đứng bên ngoài phòng bảo vệ thật lâu.
“Dương Mị Mị, là ta…” Cô gái vừa nhận phone, lập tức đáng thương hề hề kêu.
Quả nhiên! Sự ra tất có nguyên nhân, mọi việc đều có điềm báo! Vừa mới nằm ác mộng căn bản chính là dự báo nàng sẽ đến!
Tiếng nói quen thuộc vừa vào tai, Lăng Dương thở sâu ba ngụm khí, sau đó ──
“Bánh nếp, ngươi cút lên cho ta ngay!” Tiếng sấm đột nhiên vang lên, long trời lở đất.
“Ta cũng rất muốn đi lên a!” Cô gái lẩm nhẩm nói một mình, phi thường, phi thường bất đắc dĩ.
Hạ Dư Đồng chưa bao giờ biết ngày đầu tiên của chuyến du lịch giải sầu
của mình sẽ thê thảm như vậy, nếu biết trước, nàng nhất định sẽ không
lên kế hoạch cho chuyến đi này để tránh một kiếp cho mình.
Ai… Vận xui của nàng chẳng lẽ còn chưa đi hết sao?
Lên thang máy đi vào căn hộ mà người nào đó đã trả bạc triệu để ở, nàng
nhịn không được thầm thở dài, ngón trỏ mập mạp có chút mệt mỏi ấn chuông cửa.
“Leng keng!”
Chuông cửa mới vang một tiếng, cánh cửa vốn đóng chặt lập tức bị một người kéo mạnh ra, nàng liền bị một cánh tay sắt lôi vào.
“Bánh nếp, ngươi đang làm cái quỷ gì? Nói rõ ràng cho ta!” Tiếng hô như
sấm lúc này không hề xuyên qua dây điện thoại, mà là trực tiếp rầm rầm
rung động bên tai nàng.
“Ô… Dương Mị Mị, ta rất thảm a…” Khuôn mặt tròn tròn nhăn thành một
đống, rất đáng thương, bắt đầu khóc lóc với người bạn thời thơ ấu.
“Không cho phép gọi ta là “Dương Mị Mị”!” Mặt đen rống giận, Lăng Dương đùng đùng nhét một viên “Bánh nếp” siêu bự vào ghế sofa.
“Ngươi tên là “linh dương”, không phải là Dương Mị Mị sao? Với lại,
ngươi cũng gọi ta là “bánh nếp” a…” Nhỏ giọng thầm kháng nghị, thấy hắn
trừng mình dữ tợn, lập tức không dám lên tiếng.
Ô… Cổ nhân đã nói, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
“Nói! Vì sao đến Đài Bắc tìm ta?” Tức giận bừng bừng ngồi xuống đối diện nàng, bắt đầu khai đường thẩm vấn.
“Ta… Công ty ta làm việc đã đóng cửa.” Cúi mặt suy sụp trả lời, Hạ Dư
Đồng tâm tình thật buồn bực. Ô… Đáng giận! Vì sao công ty nào nàng làm
cũng đều đóng cửa?
“Lại đóng cửa? Đây là công ty thứ sáu đi?” Nhịn không được nhướn mày
châm chọc, Lăng Dương không thể không hoài nghi là người nào đó sát khí
quá nặng, cứ ám đổ hết công ty này rồi đến công ty kia. “Xem ra hắc sát
khí của ngươi vẫn thịnh vượng như cũ, uy lực không hề giảm!”
“Ô… Không được nói!” Nghe vậy, Hạ Dư Đồng ôm mặt kêu than. “Công ty này
đóng cửa hoàn toàn không liên quan đến ta a…” Không! Nàng tuyệt không
thừa nhận mình sát khí quá nặng, liên tục phá sập sáu công ty, hết thảy
chính là trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp mà thôi!
Thấy thân thể đầy thịt béo của nàng co trên ghế sofa, ai ai kêu thảm
thiết, Lăng Dương bất giác cười lên, hai tay ôm ngực lại hỏi: “Chuyện đó vối chuyện ngươi tới tìm ta có liên quan gì?”
“Công ty đóng cửa, không phát tiền, ngay cả tháng lương cuối cũng không
lĩnh được, cho nên tâm tình không tốt, muốn đi du lịch giải sầu.”
“Sau đó?” Mày nhăn lại, Lăng Dương biết sự tình không có khả năng đơn giản như vậy.
“Sau đó… Sau đó…” Nhìn nhìn hắn, Hạ Dư Đồng vẻ mặt buồn rầu. “Sau đó ta ở trên xe lửa thượng hạng đi toilet, lúc trở lại chỗ ngồi, hành lý không
thấy, đành phải ngồi một mạch vào Đài Bắc tới tìm ngươi.” Ô… Nàng thực
xin lỗi cục đường sắt, dọc đường trốn vé đến Đài Bắc.
“…” Hết chỗ nói hồi lâu, Lăng Dương không mang theo hy vọng hỏi, “Ngươi
để ví tiền tùy thân trong hành lí?” Cho nên mới lâm vào cảnh thân vô xu, hai tay trống trơn đáp xe lửa đi vào Đài Bắc tìm hắn cầu cứu.
Chột dạ gật đầu, nàng không lời nào để nói.
Lại thật sâu hít vào thở ra ba ngụm, hắn đột nhiên ra tay dùng sức dắt
lỗ tai nàng, rống to, “Ngươi là heo a! Có người nào ngốc đến mức không
biết ra đường phải mang ví tiền trên người sao? Đi toilet? Sao ngươi
không bỏ cái đầu bã đậu của ngươi xuống bồn cầu luôn đi?”
“Oa ── đau… Đau quá!” Bị người kéo tai như kéo tai heo, Hạ Dư Đồng oa oa kêu thảm thiết, đau đến sắp bật ra nước mắt. “Dương Mị Mị, ngươi mau
buông tay! Lỗ tai sắp bị ngươi kéo…”
Nghe nàng kêu đau, Lăng Dương hung tàn cười, oán hận lại dùng lực kéo một cái mới chịu buông tay.
“Ô… Dương Mị Mị, người ta đã thảm như vậy, ngươi còn hạ độc thủ, sao
không biết thông cảm gì hết?” Vừa chạy ra ma chưởng, Hạ Dư Đồng vừa xoa
lỗ tai đỏ, vừa khóc lóc lên án.
“Đối với mất tên không có não, ta vốn không thông cảm!” Hừ lạnh một
tiếng, Lăng Dương đang muốn tiếp tục mắng, lại đột nhiên nghĩ đến điều
gì không thích hợp, lập tức nheo mắt chất vấn: “Nếu ngươi thân vô xu,
làm sao đến được chỗ của ta?”
“Từ nhà ga Đài Bắc đi xe bus đến!” Bằng không hắn nghĩ nàng làm thế nào đến?
Xe bus? Lăng Dương ngẩn người, lập tức phản ứng lại, nhịn không được lại rống lên. “Ngươi ngốc a! Sao không mượn di động người qua đường gọi cho ta, để ta đi đón ngươi?” Từ nhà ga đến chỗ của hắn, nàng rốt cuộc đã đi bao lâu a?
“Ách…” Bỗng dưng, người nào đó ánh mắt chột dạ loạn phiêu, nột nột cười
gượng. “Ta… Ta đã quên số điện thoại của ngươi…” Ô ~~ thật sự không thể
trách nàng! Hiện tại đều là lấy di động trực tiếp ghi vào bộ nhớ, nàng
căn bản lười tốn cân não đi nhớ số điện thoại, một khi di động và hành
lý biến mất, nàng cũng “Không có cách nào khác” a!
Kỳ thật ngay cả địa chỉ chỗ ở của hắn, nàng cũng không nhớ đâu! Có thể
tìm được nơi này, cũng vì chung cư hắn ở rất nổi danh, năm trước lúc mới rao bán, tivi quảng cáo rùm beng, liền ngay cả báo chí cũng thường
xuyên viết mấy tin bát quái như nhân vật chính thương nổi tiếng nào đó
mua mấy lầu, nên nàng mới có ấn tượng, dọc đường hỏi thăm tìm lại đây.
Đã quên số điện thoại của hắn? Thực nể nàng luôn!
Giận dữ không cười nổi, không biết vì sao, nghe nàng nói ngay cả số điện thoại của mình cũng không nhớ, lòng Lăng Dương tự dưng khó chịu, sắc
mặt thối như đáy nồi.
“Mắng ngươi là heo, thật sự là rất bôi nhọ heo! Ngươi quả thực là sinh
vật phù du không não, sinh ra chỉ để lãng phí lương thực!” Tâm tình cực
kỳ tồi tệ, mắng chửi người tuyệt không nhẹ lời.
“Ngươi nói thế nào cũng được!” Bởi vì đã ở trên “xe bus số 11” lâu lắm,
Hạ Dư Đồng đã ủ rủ đến không còn hơi sức đi so đo kiểu ăn nói ác độc của hắn, giờ nàng đã đói đến muốn ngất đi, chỉ cầu có thể ăn để tế ngũ tạng miếu đang cô lỗ rung động. “Làm ơn! Cho ta một chút đồ ăn, ngươi muốn
mắng ta là giòi trong hố phân, ta cũng không ý kiến!”
“Chỉ có mì ăn liền!” Hắc nghiêm mặt, Lăng Dương tuy lớn tiếng mắng chửi người, hắn vẫn rất nhanh đi vào phòng bếp.
“Mì ăn rất tốt, mì ăn tuyệt vời, ta thích nhất mì ăn liền, nó là một
trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại a…” Mặt tròn hớn hở kêu
to có đồ ăn. Ô… Nàng yêu người phát minh mì ăn liền muốn chết.
Quả nhiên, 3 phút sau, trong căn hộ trang hoàng đắt giá, nơi nơi tràn
ngập thứ mùi chỉ trị giá hai mươi đồng, một viên bánh nếp đang xì xụp ăn mì ăn liền, vừa ăn vừa cảm động rơi lệ. “Ô… Đây thật sự là thứ tốt nhất đời ta được ăn qua.”
Thấy nàng ăn đến nức nở chảy nước mắt, Lăng Dương đã không còn sức để ý
tới, giương mắt đợi nàng giải quyết xong một chén mì ăn liền, rốt cục
lại mở tôn khẩu ──
“Ăn xong rồi?”
“ừ!” Cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ vòng bụng dợn sóng.
“Tốt lắm!” Cười theo kiểu cá mập, hắn nói ngắn gọn. “Ngày mai, cút về Cao Hùng cho ta!”
“Không thành vấn đề!” Cười meo meo đáp ứng, nếu không gặp phải rủi ro,
Hạ Dư Đồng cũng không hứng thú ở lại chỗ hắn. “Đúng rồi! Phòng tắm nhà
ngươi ở đâu? Cho ta mượn!” Đi cả một ngày, nàng cảm thấy hai chân mình
sắp bị phế đi, giờ chỉ mong mau mau tắm rửa, sớm lên giường ngủ.
Thuận tay chỉ cánh cửa, Lăng Dương ngay cả dẫn đường cũng lười dẫn nàng.
“Cho ta mượn một ngàn đồng, ngày mai ta tự mình đi xe về.” Dứt lời, kéo
thân thể mệt mỏi thẳng hướng hắn chỉ, nhưng ngay lúc nàng mới bước vào
phòng tắm —
“Oa.” Tiếng thét chói tai thê lương cùng với một tiếng “Phanh”, vận xui
của người nào đó chưa đi hết, trong phòng tắm trình diễn một màn “Đẫm
máu thảm án”.
Không bao lâu sau, ở bãi đậu xe của một cao ốc chung cư, có một chiếc xe hơi màu xanh ngọc lao ra, chạy như bay hướng bệnh viện.
Rạng sáng 3 giờ, Lăng Dương đi ra từ phòng cấp cứu bệnh viện, sắc mặt
đen thui đã đến trình độ khó có thể dùng lời để hình dung. Đến nay, hắn
vẫn không thể hiểu nổi chuyện xảy ra như thế nào? Vì sao có người có thể ở trong phòng tắm xa hoa mà hắn đã tiêu phí cả trăm vạn trình diễn một
loạt kỹ năng đặc biệt, khiến cho máu chảy không ngừng, trán giờ gối thêu hoa, bị khâu đến mười mũi?
“Ách… Ngày mai, ta sẽ tự mình về Cao Hùng, sẽ không phiền ngươi đâu,
ngươi cứ yên tâm…” Nhận ra nam nhân bên cạnh đang tức giận, Hạ Dư Đồng
trán dán băng gạc, nửa bên mặt bị đâm thũng thành đầu heo, vội vàng lên
tiếng cam đoan.
Âm lãnh liếc xéo nàng một cái, Lăng Dương cười lạnh. “Về Cao Hùng? Nếu
Hạ thúc thúc biết là ngươi bị “hủy dung” ở chỗ ta, ngươi xem cái mạng
nhỏ của ta có thể sống được bao lâu?” Hắn cũng không có ý định ôn lại ác mộng thời thơ ấu.
“Ta… Ta sẽ không nói là bị té ở chỗ ngươi…” Cười gượng, chột dạ lắp bắp.
“Ngươi có thể trốn được Hạ thúc thúc truy vấn?” Cười lạnh, Lăng Dương
rất hiểu biết nàng. Nữ nhân này thuộc diện trời đất bao la, không ai như nàng học Lão Tử, tụng Đại Thừa.
“Ách…” Lại cười gượng, trán Hạ Dư Đồng bị thương nặng, miệng vết thương
đau đến phát điên, lại phải chịu đựng sắc mặt âm dương quái khí của hắn, liền bĩu môi kêu lên: “Đã thành ra như vậy, bằng không ngươi muốn thế
nào? Ngươi nghĩ là ta muốn bị thương a?” Tên Dương Mị Mị này tốt nhất
đừng có quá đáng nha! Bằng không đừng trách nàng trở mặt.
Nghe nàng trả lời cứng lại, Lăng Dương tức giận, trừng mắt một hồi, cuối cùng mới không cam lòng mở miệng, “Vết thương chưa khỏi, không cho phép trở về Cao Hùng!” Ít nhất cũng phải kéo dài tới khi thời kì nghiêm
trọng nhất qua đi, bằng không sẽ khiến vị “Diêm Vương giáo đầu” ái nữ
sốt ruột xông lên, hắn thực sự sẽ chết không chỗ chôn.
“Nga!” Sờ sờ băng gạc trên trán, nàng vốn đã nói với ba là rời nhà đi du lịch, nên ở lại cũng không có vấn đề gì, chính là…
“Trừ bỏ bộ đồ trên người, ta không có quần áo khác!” Nàng xấu hổ nhắc
nhở, mặt dày yêu cầu. “Ngươi phải cho ta mượn thêm một ít tiền để mua
quần áo, bằng không ta sẽ lục tung tủ quần áo của ngươi.”
“Ngươi dám chạm vào quần áo của ta, ta liền đánh gãy cẩu trảo của
ngươi!” Lăng Dương vốn có chứng khiết phích đối với quần áo của mình,
rít gào rống to, “Ngày mai, ta sẽ tự mình dắt ngươi đi cửa hàng bách
hóa!” Mẹ nó! Hắn đã cảm mạo thật lâu đối với gu ăn mặc không có tính
thưởng thức của người nào đó!
“Ngươi cảm thấy chợ thế nào?” Nhỏ giọng thương lượng.
“Cửa hàng bách hóa!” Liếc ngang kiên trì.
“Nga!” Vai rụt lại, không dám lại có ý kiến.
“Còn… Đau không?” Rốt cục, hắn không được tự nhiên hỏi ra lo lắng trong lòng, biểu hiện hơi có chút nhân tính.
“Đương nhiên đau!” Sao mà không đau cho được? Chẳng lẽ nghĩ nàng thực sự làm bằng gạo nếp a!
“Miệng vết thương rất lớn, sau này có thể để lại sẹo!” Không biết vì
sao, nghĩ đến khuôn mặt tròn của nàng vốn đã không tính là đẹp, nhưng ít ra trơn bóng không tỳ vết nay lưu lại vết sẹo, lòng Lăng Dương bỗng
dưng khó chịu.
“Không sao! Lấy tóc mái che lại liền không thấy.” Hạ Dư Đồng rất lạc quan.
Nghe vậy, hắn thật sâu nhìn nàng một cái, lại thủy chung không lên tiếng nữa.
Hôm sau.
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời rực rỡ, trong tòa nhà Lăng thị xí
nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, chúng nhân viên cao cấp trong lòng run sợ, vì người kế thừa thứ hai, nay là đương nhiệm tổng tài – Lăng Dương – tính
tình nguyên bản đã ở mức bạo long, hôm nay vượt cấp tiến lên thành Thiên Lôi.
“Đây là thứ kế hoạch vớ vẩn gì chứ? Ta trả một đống tiền để ngươi viết
ra cái thứ này sao? Ngươi nói cho ta biết a…” Từ trong lầu 18 tổng tài
tuôn ra tiếng lôi rống, không bao lâu sau, quản lí phòng kế hoạch bị
oanh ra, chạy trốn trối chết.
“Các vị, bảo trọng!” Quản lí phòng kế hoạch được xưng là da mặt dày đến
ống phóng rocket bắn cũng không thủng, nay dùng nụ cười thảm bại chúc
phúc các vị đồng nghiệp còn xếp hàng chờ tấn kiến bên ngoài, rồi mang
theo một trái tim luy luy vết thương, vạn phần bi phẫn rời đi tầng cao
nhất, chuẩn bị hồi văn phòng của mình, liếm thỉ miệng vết thương.
Mắt thấy quản lí phòng kế hoạch vốn là “kháng thể” mạnh nhất mà hôm nay
cũng tan tác, đủ thấy tổng tài hôm nay hỏa lực cực kì mãnh liệt, các
quản lí lòng người hoảng sợ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, lấy bi thương ánh mắt không tiếng động cầu nguyện cho nhau.
“Đô…” Bỗng dưng, điện thoại nội bộ trên bàn thư ký vang lên, Trần thư ký – qua tuổi năm mươi, là đại nguyên lão đã phụ tá từ đời thứ nhất đến
đời thứ hai – vội nhấc ống điện thoại, ứng vài tiếng liền dập máy, sau
đó lấy ánh mắt đồng tình liếc về phía quản lí phòng khai thác.
“Đến phiên ta sao?” Quản lí phòng khai thác vẻ mặt thê thảm như sắp lên
đoạn đầu đài, sau đó sửa sang lại sắc mặt, cõi lòng bi tráng như gió hiu hiu thổi trên sông Dịch, lê bước vào phòng tổng tài.
Dùng ánh mắt tiễn đưa kẻ xấu số, ngoài cửa, những người liên can đều vây quanh Trần thư ký.
“Trần thư ký, hôm nay ác bá tổng tài của chúng ta rốt cuộc bị sao vậy?
Giống như ăn hỏa dược nhiều gấp đôi so với bình thường a?” Quản lí phòng nghiệp vụ ép hỏi.
“Hắn là muốn tìm bất mãn hay là vì bí đại tiện?” Táo bón là loại bệnh,
nặng không đến mức chết người. Từng thâm chịu loại khổ này, quản lí
phòng tiêu thụ không khỏi đoán.
“Nếu là tìm bất mãn, ta có người quen có thể giới thiệu vài cô cho hắn;
Còn nếu là bí đại tiện, ta cũng có bí phương cung cấp, chỉ cầu hắn bỏ
qua cho chúng ta…” Quản lí phòng tài vụ bi ai kêu.
Lời vừa nói ra, các quản lí đứng đầu các phòng ban khác đều nhấc tay báo danh muốn tìm bất mãn, thoáng chốc, các đại nam nhân ái muội nở nụ
cười.
“Thật mừng là các ngươi còn có tâm tình mua vui trong đau khổ.” Phái nữ
duy nhất ở đây – Trần thư ký cười như không cười nhìn mọi người.
“Ách…” Tiếng cười cứng lại, nghĩ đến vị ác bá bên trong, tâm tình vui đùa nhất thời biến mất dạng.
“Trần thư ký, ngươi không biết vị ác bá kia rốt cuộc là bị làm sao
không? Hôm nay sao lại hỏa thành như vậy?” Trăm miệng một lời, những
người liên can ai oán hỏi.
Lắc đầu, Trần thư ký cũng không rõ lắm, bất quá đúng là có chuyện nhưng
thật ra vớ vẩn. “Hôm nay vừa đến công ty, vị bá vương bên trong kia bảo
ta hủy toàn bộ lịch làm việc buổi chiều, còn hỏi ta có biết loại thuốc
mỡ tiêu thũng lui ứ nào hiệu quả tốt nhất, không biết cái đó và cơn tức
rất vượng của hắn có liên quan với nhau không?”
“Hắn hỏi thuốc tiêu thũng lui ứ làm gì? Chỗ nào bị thương sao?” Quản lí phòng tài vụ hợp lý đoán.
Nhún vai, Trần thư ký cũng không phải là con giun trong bụng tổng tài trẻ tuổi, nào biết hắn hỏi cái kia là muốn làm gì?
Mọi người lại đoán, suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra thuốc mỡ
tiêu thũng có liên quan gì đến cơn tức rất vượng của hắn, cuối cùng chỉ
có thể đồng thanh thở dài, âm thầm tăng mạnh lớp vỏ phòng hộ, hy vọng có thể chịu được đợt pháo bắn chốc nữa.
Ngay lúc mọi người đang an ủi lẫn nhau, quản lí phòng khai thác quả
nhiên bị pháo oanh ra, nhưng lúc này phía sau còn có vị ác bá tổng tài
đi cùng.
Vừa thấy máy bay ném bom xuất hiện, mọi người lập tức im thin thít, chỉ
sợ bị bom lạc, nhưng vị ác bá kia lại vừa xem đồng hồ, vừa đi đến thang
máy, mở miệng tuyên bố đại xá thiên hạ —
“Hôm nay dừng ở đây! Các phòng khác, ngày mai tiếp tục.” Dứt lời, người đã vào thang máy, rất nhanh liền biến mất.
Hai mặt nhìn nhau, mọi người nguyên bản còn chờ bị pháo oanh không dám tin vào vận may của mình.
“Có thắp hương, có phù hộ. Những lời này quả nhiên đúng, ta trở về thế
nào cũng phải cảm tạ vợ ta đã thành kính bái phật!” Ha ha ha! Tránh được hôm nay, nói không chừng ngày mai người nào đó tâm tình tốt lên, bọn họ sẽ không phải khổ sở như vậy.
“Trưa rồi! Đi, ăn cơm đi!” Những người còn lại sảng khoái cười to, miệng toét đến mang tai. “Hồi nãy khẩn trương đến dạ dày muốn rối lại, không
thấy đói, nay nguy cơ giải trừ, quả nhiên bụng đói kêu vang.” Ha ha a!
Hôm nay thật sự may mắn, lát nữa nhất định phải đi mua vé số.
“Vì sao? Vì sao ta là người cuối cùng bị oanh? Không công bằng!” Quản lí phòng khai thác vừa mới bị pháo oanh đến đầu đầy mồ hôi, oán hận bất
bình lên án, vạn phần ai oán.
“Ai bảo ngươi ngày thường không tích đức!” Một đám may mắn nhịn không
được trêu chọc, lập tức lôi kéo đám người còn đang hô to bất công, hoan
hoan hỉ hỉ xuống lầu.
Ha ha… Ăn cơm chúc mừng đi!