Bạo Long Tổng Tài

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




“Ngươi dám đá vào mặt ta?” Trong một võ đường, một cậu bé trai mười tuổi một tay ôm má, khuôn mặt ác bá nhỏ nhắn không dám tin có người dám một cước đá vào đầu mình.

Bất luận là ở nhà hay ở ngoài, cậu bé vĩnh viễn là tiểu bá vương, người bên ngoài chỉ có cưng chiều, nịnh hót. Cho tới bây giờ, không ai dám động đến cậu bé một chút, mà cô bé người tròn như bánh nếp kia lại cả gan, dám cho cậu một cước ngay mặt, thật to gan!

“Đây… Đây là tỷ thí, là, là anh không né được thôi…” Cô bé sáu tuổi mặc võ phục, vẻ mặt vô tội, không hiểu mình làm sai cái gì.

Vừa mới nãy, ba ba và Lăng bá bá rõ ràng đã nói, muốn cô bé thật nghiêm túc đánh, đừng khách khí a!

“Ý ngươi là ta đánh không lại ngươi?” Đột nhiên, cậu bé ác bá từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, không thể thừa nhận bản thân đánh không lại một đứa con gái còn nhỏ tuổi hơn mình.

“Em… Em không có nói như vậy!” Lúc này, cô bé càng thêm vô tội, không hiểu sao cậu bé lại nghĩ như vậy, khuôn mặt tròn vo đỏ bừng đầy bối rối.

“Ngươi rõ ràng là ý này!” Mặt đỏ lên rống to.

“Em không có a…” Cô bé hoảng hốt kêu lên.

“Ngươi có!” Tức giận chỉ trích, xông lên đấu võ. “Đừng cho là ta đánh không lại ngươi!” Quyền đấm cước đá, mặc kệ quy tắc.

“Oa — anh như vậy là phạm quy…”

“Đánh nhau còn quản cái quy tắc gì, xem sự lợi hại của ta đây…”

Chỉ trong thoáng chốc, trên sàn đấu to trống trải, hai đứa nhỏ xoay thành một đoàn, đánh đến độ khó tách ra, tình hình chiến đấu kịch liệt dị thường, vậy còn “Ba ba” và “Lăng bá bá” đâu?

Bên cạnh sàn đấu, hai người lớn đang ngồi hết sức nhàn nhã thoải mái, vừa nhìn bọn nhỏ vật lộn giữa sàn đấu đến độ sắp sửa có thể nghiền ra bột mì, vừa cười hớ hớ nói chuyện phiếm ──

“Chí Hoành, tiểu bá vương nhà em liền nhờ cả vào anh!” Người đàn ông trung niên tướng mạo tuấn lãng mỉm cười phó thác.

“Giữa anh em với nhau, chuyện đó có là vấn đề gì?” Chủ võ quán lưng hùm vai gấu vội vàng vỗ ngực cam đoan, cười to rất là hung tàn. “Tiểu quỷ này chỉ cần rơi vào trong tay anh, đảm bảo sẽ ngoan như một con mèo! Phải biết rằng biệt hiệu『 Võ sư Diêm Vương』 không phải tự dưng mà có.”

“Em tin vào anh!” Nhìn cô bé nhỏ lại đá một cước trúng con, rõ ràng đã chiếm thượng phong trong màn vật lộn này, người đàn ông tuấn lãng nam tử không khỏi bật cười.

Về phần tiểu bá vương đang ngập đầu trong lửa nóng chiến tranh, giờ phút này chính rơi vào cảm giác nhục nhã vì không thắng được một cô bé, vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào để hòa một ván, hoàn toàn không biết mình vừa bị phụ thân bán đứng, sắp nghênh đón tương lai thê thảm, nhục nhã không ngừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.