Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 31: Chương 31: Tin tức đệ đệ




Hiện tại An An thật muốn lạy tạ người sáng chế ra khinh công đệ nhất Độc Phong Bộ. Ngay khi nhận ra hiểm cảnh của bản thân, nàng nhanh chóng dùng khinh công giảm bớt áp lực. Lúc này An An đã luyện xong tầng 4 của Độc Phong Bộ, nàng hoàn toàn có thể mượn lực từ không khí nâng cơ thể bay lên. Mặc dù áp lực cường đại nhưng miễn cưỡng có thể bảo toàn mạng khi rơi xuống và thừa chút hơi tàn trồi lên mặt nước.

An An vừa rủa xả vị thần tóc vàng vừa động ý niệm mang ra xuồng phao cứu hộ. Không thể trách An An bất kính với thần linh nhưng gặp vị thần vô tâm như Thính Vũ, ai mà không phẫn hận đây?

Đang định nghỉ ngơi trên thuyền thì phát hiện hai nam tử trôi nổi trên mặt nước. An An nhanh chóng nhận ra một người trong số đó. Đối phương quan sát nàng rồi mở miệng:

"Cháu bé, làm ơn cứu hai thúc. Thúc thúc sẽ hậu tạ!". Kình Thiên nói xong mang ra một ít bảo bối từ nhẫn trữ vật.

An An tuy không hảo cảm với trung niên nam tử nhưng nàng không vô tâm đến nỗi thấy chết làm ngơ. Nàng mời họ lên thuyền còn bản thân thì nghĩ ngơi lấy lại sức. May mắn thời tiết hồ Tích Vị hiện tại khá nóng nên cả ba ướt như chuột lột lại thấy thoải mái mát mẻ.

Hoắc Kim nhìn nữ hài vẫn bình tĩnh dù người lạ đột nhiên xuất hiện. Hắn thấy nữ hài không quan tâm bọn hắn nên dời tầm mắt. Hoắc Kim lo lắng mang đồng hồ màu bạc ra xem xét, hắn không biết nó bị ngâm nước có vấn đề gì không. Khi Hoắc Kim nhìn ba cây kim hoàn toàn bất động thì tuyệt vọng, hắn không biết sửa món đồ này.

Đang lúc Hoắc Kim thu đồng hồ thì một bàn tay trắng nõn ngăn lại. Hoắc Kim theo phản xạ rút tay ra, tay kia ra quyền trực tiếp bổ về phía đối phương. An An cả kinh dùng tốc độ sét đánh bay khỏi xuồng phao. Nàng mượn mặt nước làm điểm tựa rồi lưu loát đáp xuống chỗ cũ.

Không chỉ Hoắc Kim mà cả Kình Thiên cũng sửng sốt, bọn họ không ngờ nữ oa khinh công lại tốt như vậy. Hoắc Kim nhìn An An với ánh mắt bất thiện nhưng bất quá hiện tại An An không quan tâm. Nàng nhìn vật chíu sáng trong tay Hoắc Kim rồi hỏi:

"Xin hỏi từ đâu ngươi có được vật kia?".

Đồng hồ là vật dụng xuất xứ từ tây dương, thuộc đại lục khác ở không gian dị thế này. Muốn đến tây dương phải vượt qua vùng biển rộng lớn bằng thuyền lớn. Hiện tại, thuyền lớn chỉ có ba đại thế gia trên Minh Hoàng đại lục sở hữu. Nói cách khác muốn đi tây dương phải được sự cho phép của ba gia tộc này.

(thuyan8865: mình có lời chia sẻ cùng bạn đọc:

/****/

Trong truyện có nhiều từ mình dùng từ hán việt chắc sẽ có bạn hơi hơi buồn. Các bạn ạ, nước ta chịu nhiều ảnh hưởng do bị trung quốc đô hộ lâu năm. Văn hóa ngừơi việt chịu ảnh hưởng người trung quốc rất nhiều. Qua nhiều thế hệ ông cha ta đã dung nhập, chọn lọc cái hay, cái chính đáng làm truyền thống dân tộc. Bây giờ có mấy ai phân biệt được văn hóa nào thuần chất việt hoàn toàn? Mình nghĩ truyền thống dân tộc là không thể bỏ, giữ gìn truyền thống là giữ vững tư tưởng đạo đức của người việt chứ không phải cứ cố gắng dùng tất cả những gì của người việt mới là yêu nước.

Trong đời sống chúng ta cũng rất nhiều lần sử dụng từ hán việt, từ vay mượn. Mình nghĩ từ thuần việt mang đậm chất truyền thống là những từ ngữ địa phương, từ ngữ nói chuyện giao tiếp hằng ngày. Khi viết văn nếu bạn dùng ngôn ngữ nói chuyện hằng ngày để viết về ngôn tình sẽ làm văn phong không đồng nhất, dùng từ địa phương thì sẽ gây khó khăn cho đọc giả ở những địa phương khác vì có thể họ sẽ không hiểu. Mình có thể thẳng thắng hùng hồn nói với các bạn mình là người Việt Nam và luôn tự hào truyền thống người Việt Nam mình. Ở trường học các bạn cũng học tác phẩm của người Việt và mình dám cá rằng họ vẫn dùng từ hán việt và từ vay mượn trong tác phẩm của mình.

Tình hình Việt Nam và Trung Quốc vô cùng nhạy cảm nhưng không có nghĩa yêu nước là hoàn toàn tẩy chay những từ "hán việt" (mặc dù là do dân ta chịu họ áp bức mới chịu văn hóa họ ảnh hưởng). Các bạn nên nhớ phía sau chữ "hán" là chữ "việt" trong từ "hán việt". Có nghĩa đó là từ "hán" đã qua ông cha ta chọn lọc mới được giữ lại cho đến ngày nay. Những từ ngữ đó chúng ta chỉ vay mượn, và bây giờ thực chất nó vẫn là tiếng việt của ta.

Mình nói nhiều như vậy chỉ mong các bạn hiểu được vì sao văn phong của mình lại như vậy. Mình chỉ chỉnh sửa khi nhiều đọc giả đọc mà không hiểu hoặc chưa hiểu hết ý định của mình trong truyện. Dĩ nhiên mình luôn ưu tiên từ thuần việt nếu từ đó không ảnh hưởng câu văn suông sẻ khi đọc. Cảm tạ tất cả bạn đọc!!!)

/****/

Nếu vật trên tay Hoắc Kim chỉ là chiếc đồng hồ tầm thường từ tây dương thì An An đã không luống cuống như vậy. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng nàng vẫn nhận ra hoa văn hình xoắn ốc được khắc bằng thủ công nghiệp dư. Đây là chiếc đồng hồ nàng tặng Dạ Mặc Nhiên khi thằng bé tham gia cuộc thi "ẩm thực phương đông" trong trường trung học, hoa văn kia chính nàng tự tay khắc vào đó.

Hiện tại trong lòng An An ba hồi đảo chuyển không biết là tư vị gì. Nửa kích động vui mừng, nửa sầu lo vô cớ. Nàng nhìn thanh niên nam tử rồi thốt ra:

"Thomas, I'm Selena".

Thomas là tên tại Mỹ của Dạ Mặc Nhiên còn Selena là tên của nàng. An An thấy chàng thanh niên chỉ kinh ngạc chút ít chứ không có biểu tình kích động, nàng thất vọng rũ mắt xuống.

Hồi lâu Hắc Kim bật thốt:

"Ngươi biết tiếng tây dương?".

An An không trả lời mà hỏi lại:

"Thúc thúc, làm ơn cho ta biết, chủ nhân của vật này vẫn bình an phải không?".

Dù bà lão cam đoan Nhiên Nhiên vẫn an toàn nhưng xuất phát từ tình thương người chị, An An vô cùng lo lắng cho Dạ Mặc Nhiên.

Hoắc Kim nhìn nữ oa mắt đã phiếm lệ, tuy hắn không biết quan hệ giữa nàng và Lâm nhưng nỗi đau của nữ oa hoàn toàn chân thật. Hắn thấy sự quen thuộc trong ánh mắt nàng. Hắn cũng từng như vậy, đây chính là nỗi đau tưởng nhớ người thân.

Hoắc Kim cũng không phòng bị mà trả lời:

"Hắn bị giam cầm, bị người bức hại...". Dừng lại chốc lát rồi run giọng tiếp:

"Hắn...tàn phế rồi".

Nước mắt An An từng giọt từng giọt rơi xuống theo mỗi câu thốt ra của Hoắc Kim. Nàng đau đớn, nàng phẫn nộ, nàng không cam lòng. Nhiên Nhiên của nàng...Nhiên Nhiên của nàng luôn thiện lương, luôn chu đáo, luôn được người nhà bảo hộ. Nhiên Nhiên ra đi khi chưa tròn 15 tuổi, Nhiên Nhiên...hắn...tàn phế rồi...

Nàng muốn gào thét, muốn trả thù nhưng...nàng bất lực. An An mặc cho lòng đau như xé, nàng thấy bản thân vô cùng phẫn hẫn, phẫn hận như lúc nhìn Diệp Hi Cẩn bị người hãm hại, bị người chà đạp. Nàng nghẹn ngào nói:

"Hắn hiện tại ở đâu?"

Hoắc Kim nhìn nữ hài khóc thành tiếng, tuy không hiểu gì nhưng sự bi thương của nàng không hề giả tạo, thế nhưng Lâm chưa bao giờ nhắc đến nàng. Hoắc Kim rối rắm đồng thời cũng bình tĩnh lại, hắn nhận ra bản thân quá nóng vội, chỉ bằng vài lời vô căn cứ hắn lại mất cảnh giác. Hoắc Kim dần thoát khỏi rối rắm, giọng thốt lên đã có phần lạnh lùng:

"Ngươi là ai? Chúng ta không biết ngươi!".

Kình Thiên định lên tiếng trách cứ Hoắc Kim xử sự vụng về, dù sao họ đang trên thuyền đối phương nên không thể đắc tội.

An An nhận ra không khí khác thường, nàng vội vàng điều chỉnh tâm tình. Trong lòng An An tự kiểm điểm chính bản thân. Thật ngu ngốc! Chưa biết đối phương là bạn hay thù đã vội mất cảnh giác. Mấy tháng nay nàng quá lo lắng bệnh tình Diệp Hi Cẩn nên tâm trạng luôn lo lắng bất an, tin tức của Dạ Mặc Nhiên như phát súng phá mọi bình tĩnh của nàng.

An An quan sát kỹ chàng thanh niên, hắn tuy diện mạo xấu xí nhưng đôi mắt cương trực đĩnh đạc khiến nàng có chút thiện cảm. Lại đưa mắt về trung niên nam tử bên cạnh, người này tuy bộ dạng hơi thô lỗ nhưng ánh mắt không loạn chuyển lung tung khi đánh giá nàng. Đây là mẫu người nóng tính nhưng thẳng thắn.

"Ta là ai không quan trọng nhưng ta có thể giúp chủ nhân chiếc đồng hồ này trị thương. Ta không có yêu cầu gì cả, trị xong cho hắn ta sẽ đi".

An An tuy không chắc có thể trị thương cho Dạ Mặc Nhiên nhưng nàng buộc lòng phải nói như vậy để được tiếp cận nó. Chỉ cần xác định đúng là em của nàng, nàng sẽ nghĩ đủ biện pháp chữa thương cho nó.

"Ngươi có hỏa quả không?".

Trả lời Hoắc Kim chỉ là cái lắc đầu khiến hắn vô cùng thất vọng.

An An suy nghĩ để tổ chức lại lời nói vì nàng không muốn lộ ra nàng là sở hữu Địa Lam Hải.

"Chỉ cần vượt qua thử thách thần điện, chúng ta có thể xin thuốc từ thần thủ hộ của Địa Lam Hải".

An An cũng không chắc bản thân có thể tự tiện lấy đi hỏa quả vì bốn thần thủ hộ đã ra quy ước cùng nàng: những thảo dược có thể tái sinh trong thời gian ngắn nàng mới được phép tùy tiện sử dụng nhưng những thảo dược cần thời gian dài hồi phục phải trãi qua thử thách mới được mang đi. Đây là điều kiện nhằm bảo vệ Địa Lam Hải được tồn tại vĩnh viễn.

Hoắc Kim ngẫm nghĩ về lời nói vang lên sau khi Địa Lam Hải biến mất, quả thật như vậy. Giờ đây hắn đã phần nào buông lỏng tâm tình. Hắn đã chờ 3 năm vậy chờ thêm một chút nữa có hề gì.

Ba người nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn qua loa tùy tiện rồi dùng khinh công lướt đi trên hồ Tích Vị. Họ không thể dùng tay hay sử dụng nội lực để chèo vào bờ vì nếu chèo bằng tay thì quá lâu mà dùng nội lực thì khả năng đụng độ kẻ thù sẽ gặp nguy hiểm.

Ba người sử dụng khinh công rời đi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên xuồng phao, tỉnh táo thì tiếp tục phi thân. Cứ thế chẳng mấy chốc cả ba đã đặt chân lên bãi Linh Thứu. An An chia tay Hoắc Kim cùng Kình Thiên tại đây, hẹn tháng sau sẽ gặp mặt tại địa bàn của nhóm Hoắc Kim.

Tại những nơi khác số ít người sống sót cũng lục tục rời đi hồ Tích Vị. Hôm nay họ không thu hoạch nhiều nhưng tin tức thử thách của thần thủ hộ sẽ nhanh chóng được truyền đi các nước. Kể từ đây sẽ không còn tranh chấp trực tiếp về Địa Lam Hải như trước, võ đài của họ được dời thành một phương thức khác.

Cứ 10 năm thập quốc sẽ tổ chức cuộc tỷ võ giữa các nước để phân địa vị võ lâm các cao thủ thuộc mỗi nước. Nay tin tức thần điện thử thách ban linh dược lan ra sẽ bùng nổ thêm mục đích tỷ võ 10 năm một lần. Số cao thủ lâu năm thì háo hức tham gia còn số võ lâm tép riu phải nhận mệnh rời đi tìm thêm huấn luyện.

Rừng Tử Vân cùng bình Nguyên Tử Dạ mất đi Địa Lam Hải nhưng sức hấp dẫn của nó chẳng những không suy giảm mà ngày một tăng thêm, đơn giản vì họ muốn lợi dụng không khí "náo nhiệt" nơi đây để nâng cao thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.