CHƯƠNG 33
Hách Đằng dắt Đại Bảo đi trước, Tô Dật Tu theo sau, tâm trạng cực tốt, “Dù sao thì con em cũng có mùi khai rồi, cùng khai luôn.”
“Anh…” Hách Đằng đứng lại định nói gì anh, nhưng xét thấy mình là người bị hôn, nếu còn nói nữa có thể sẽ bị nói là được lợi còn khoe, không sai, nếu đối phương là Tô Dật Tu thì như thế cũng chẳng có gì lạ, cứ xem cách anh ta ép mình nói khi nãy đi, “Anh tưởng em ngốc lắm à.”
Tô Dật Tu bước tới cười ha ha, “Em đâu có ngốc, chỉ là có đôi khi hơi đần đần thôi.”
“…”
Về tới nhà hầu hạ Đại Bảo uống nước, Tô Dật Tu vào nhà đi tắm rửa thay đồ trước, trên đùi toàn nước tiểu của Đại Bảo, tuy không nhiều nhưng cũng rất khó chịu.
Hách Đằng ngâm giày vào chậu trước, rồi chà bàn chải cho Đại Bảo, chà xong phải chải lông, tiểu tử này cả lúc khi ngủ cũng phải đẹp lộng lẫy.
Tô Dật Tu cầm quần áo dơ đứng dựa khung cửa, “Lông Đại Bảo càng lúc càng đẹp.”
“Đương nhiên, em chăm kỹ lắm mà.” Đắc ý!
Tô Dật Tu ngửa đầu xoa tóc, “Một lát chải cho anh nữa.”
Hách Đằng hớn hở nói, “Anh biết không? Em chải lông rồi nhìn Đại Bảo mỗi ngày, lúc nhìn người khác cũng nhìn tóc trước, đặc biệt là con gái, mấy cô tóc dài không ai đẹp bằng Đại Bảo nhà mình.”
“Vậy thì thật tốt quá.” Tô Dật Tu nghiêm mặt nói, “Nhưng mà sau này ra ngoài đừng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, lỡ người ta đòi em chịu trách nhiệm thì sao.”
“Không thể nào, nhìn một cái thôi mà.” Hách Đằng cầm lấy quần áo của Tô Dật Tu để cạnh bồn nước, “Hơn nữa đâu phải em chỉ nhìn con gái.”
“Trai cũng đừng nhìn.”
“Ngoài đường không gái thì là trai, em không nhìn thì nhắm mắt đi à.” Hách Đằng ngồi chồm hổm chà giày, Tô Dật Tu cũng ngồi xuống, “Muộn lắm rồi, em đi nghỉ đi, lát nữa anh tắm xong cũng ngủ.”
Trong nước có mùi Dettol, rất nồng, Tô Dật Tu lầm bầm, “Thằng con hư Đại Bảo. Trước đây nó đâu có dám như vậy.”
“Phải phải phải, lỗi của em. Em chiều hư.”
“Trước đây em cũng không dám trả lời lại anh.”
Hách Đằng vứt bàn chải vào chậu nhìn anh.
Tô Dật Tu rất tự giác: “Anh chiều hư.”
Cầm bàn chải lên liều mạng chà giày, xấu hổ không chịu nổi, “Mau đi ngủ đi.”
“Hâm cho anh ly sữa.”
“Anh đói à? Muốn ăn gì không? Ăn bánh bông lan không? Mai em làm bánh bông lan.”
“Đùa em thôi, anh tự đi làm.” Tô Dật Tu nhìn nhìn đôi giày trong chậu, “Giày này bỏ vào máy giặt được rồi.”
“…” Hách Đằng hết nói nổi, “Em cho vào máy giặt, rồi giặt xong cho quần áo vào giặt? Thôi đi, anh chịu em cũng không chịu.”
“Lần sau dùng dung dịch sát khuẩn nhớ phải đeo bao tay.”
“Em đâu phải con gái! Hơn nữa, tay đàn ông khô một chút thì có sao đâu?” Hách Đằng cúi đầu, “Sẽ bị chê à?”
“Không có không có, không chê, anh chỉ là, đau lòng.”
Hách Đằng nhìn anh, “Em mới làm vậy đã đau lòng, anh ra ngoài làm việc gặp mấy kẻ thần kinh còn bị mắng, chắc em đã chết luôn trong nhà rồi.”
Tô Dật Tu nghe ra hàm ý, ôm cổ cậu rướn tới, cách cái chậu giặt ở giữa, hôn nhẹ lên môi cậu, “Vất vả.”
Hách Đằng lắc đầu. Mấy chuyện nhỏ này thật sự không đáng kể, nhẹ nhàng hơn lúc ở trường nhiều, quan trọng nhất là, tâm trạng khác.
Tô Dật Tu ra ngoài, lúc này Hách Đằng mới thở phào được. Bị hôn rồi, nói thật thì trong lòng cậu rất vui, không có phản ứng không hay nào xuất hiện, thậm chí còn có chút luyến tiếc, trong đầu cũng không hề nhớ đến những ký ức không vui trước đây.
Quả nhiên là khác.
Vốn nghĩ mình trải qua những chuyện như vậy, sẽ không còn cảm giác trên phương diện tình cảm với phụ nữ, chưa từng nghĩ đến chuyện thích đàn ông, nhưng bây giờ, chuyện phát triển đến bước này cực kỳ tự nhiên, thì ra truyền thuyết nói thật, tình yêu không phân biệt nam nữ.
Tuy Tô Dật Tu chưa hề nói gì, nhưng cậu cũng không thấy rối rắm lắm. Có thể là từng chết một lần, cách nghĩ cũng khác. Kết quả không quan trọng, có thể ở bên nhau cùng hưởng thụ quá trình là được, đời này từng thích từng yêu, sau này khi chia tay rồi sẽ có rất nhiều ký ức để nhớ lại, dù không được đến bên nhau cũng không sao, dù sao thì trên đời cũng không có thứ gì mãi mãi không thay đổi.
Ở cạnh nhau là vì thích, tách ra cũng chỉ vì thích không đủ sâu đậm mà thôi.
Chà giày sạch sẽ rồi dựng lên tường phòng tắm cho ráo, chà chỗ ướt trên ống quần Tô Dật Tu trước, vừa chà Hách Đằng vừa nghĩ đến Đại Bảo lúc đó, lại thấy buồn cười, dễ ghét thật, nhưng mà, nó cũng vì bảo vệ mình mà, Đại Bảo đáng yêu như vậy làm sao mà không thích cho được?
“Giặt đồ cho anh hạnh phúc vậy sao.” Tô Dật Tu đột nhiên cất tiếng.
Hách Đằng đã quen với thói tập kích của anh rồi, phản ứng nhẹ hơn trước nhiều, “Đừng tự đa tình, em đang nghĩ tới Đại Bảo.”
Tô Dật Tu đi ra sau lưng Hách Đằng ôm lấy cậu, “Em như vậy, anh đành phải thiến Đại Bảo thôi.”
“Nói bậy, anh nghĩ lung tung gì vậy!”
“Nhưng mà em tốt với Đại Bảo như vậy, Đại Bảo cũng tốt với em, nói thật ra, mỗi lần nhìn thấy anh vừa vui vừa khó chịu.” Tô Dật Tu vắt người lên vai cậu, “Em nói xem sao mà anh lắm chuyện quá vậy?”
“Sao em biết được.” Hách Đằng không nhúc nhích, tiếp tục chà, “Ban đầu, anh nói phải tốt với Đại Bảo, em thì lúc đầu thật sự chỉ làm tròn việc, nhưng con anh đáng yêu như vậy, rất nghe lời còn chịu chơi với em, a không, em chơi với nó.”
“Như nhau cả.”
“Không như nhau!” Hách Đằng giải thích, “Mỗi lần em dẫn nó ra ngoài, anh không thấy đâu, chỉ cần em đứng yên, nó sẽ đứng ở chỗ hơi cao hơn một chút bên cạnh em, không hề nhúc nhích, rồi chờ em, em mà làm gì là nó có phản ứng ngay.”
“Nó đang bảo vệ em.”
Tay Hách Đằng ngừng lại, trong lòng bùi ngùi, “Đúng vậy, nó đang bảo vệ em.” Có thể lần thứ nhất thứ hai không biết, nhưng đến lần thứ ba thứ tư thì cậu đã hiểu, “Lúc đó em thật sự rất muốn khóc. Đại Bảo là một đứa nhỏ rất tốt.”
Tô Dật Tu siết chặt người trong lòng, hôn lên tóc cậu một cái, “Chủ yếu là nhờ anh dạy giỏi, cho nên anh là một người đàn ông tốt.”
Lần này Hách Đằng không phản đối, hoặc có lẽ vì muốn trân trọng những lúc được ở bên nhau, dù Tô Dật Tu cảm thấy thế nào về cậu, cậu cũng muốn trân trọng.
“Ừm, đúng vậy.”
Hách Đằng giặt đồ xong ra ngoài thì thấy ly sữa trên bàn, “Ơ? Khi nãy anh chưa uống à?”
“Rót cho em đó, mau uống đi.”
“Em đã đánh răng rồi.”
“Nhanh đi! Lát nữa súc miệng lại là được.”
Cậu uống sữa xong thì liếm môi rất tự nhiên, Tô Dật Tu thấy vậy cũng chạy tới liếm liếm, “Vị ngon lắm. Em thấy sao?”
Dựa quá sát nhau, Hách Đằng không dám cử động mạnh, nói cũng không dám lớn tiếng, “Ừm, cũng được.”
“Mùi sữa rất thơm, hơi nồng, trơn trơn, cảm giác trong miệng mềm mềm, có đúng không?” Tô Dật Tu cắn môi cậu một cái.
Hách Đằng bị đau kêu một tiếng, không nói gì.
Tô Dật Tu không tha, “Có đúng không?”
“Đúng.” Hách Đằng còn không dám ngẩng đầu lên, sợ thấy ánh mắt Tô Dật Tu, như muốn nuốt luôn cậu vào.
“Nhìn anh.”
“Không.”
“Nhìn anh!” Tô Dật Tu ôm chặt không cho cậu đi.
Hơi thở của hai người đã sắp hòa vào nhau, Hách Đằng ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Em đang sợ gì chứ?”
“Không.” Hách Đằng phản bác, “Không sợ gì hết.”
“Nói dối, rõ ràng em đang sợ, từ lúc đến nhà anh, em vẫn luôn sợ.” Ngón trỏ của Tô Dật Tu xoa xoa mặt cậu, “Chắc chắn không phải sợ anh, vậy em đang sợ cái gì?”
“Em… em chỉ sợ một mình.” Hách Đằng nhìn ly sữa trên bàn, nếu nhìn vào mắt Tô Dật Tu, cậu sẽ không dám nói dối, “Cha mẹ em mất sớm, cũng không có họ hàng bè bạn nào, đương nhiên sẽ sợ.”
Tô Dật Tu là thú y, thú y thì vốn am hiểu chuyện khám bệnh cho những con vật không biết nói, trên cơ bản nhìn là biết tụi nhỏ muốn làm gì, lại thêm người trước mắt không quen nói dối, rất dễ nhận ra những gì cậu đang nói không phải sự thật, nhưng, nếu đã là chuyện không muốn và không dám nói, thì hẳn phải rất khó nói, dù có nguyện ý hay không.
“Không ép em, đến khi nào em muốn thì nói cho anh có được không? Anh rất muốn biết.” Ngón tay thon dài của Tô Dật Tu nghịch nghịch lọn tóc cậu, “Có anh, có Đại Bảo, em không phải sợ gì nữa hết.”
“Ừm.”
Trong lòng Hách Đằng rất mâu thuẫn, trước đây cậu hết lòng hết dạ với người khác chuyện gì cũng nói ra, về sau mới biết, dù với bạn tốt nhất người thân nhất cũng phải giữ lại ba phần cho mình, chỉ tiếc trước đây không hiểu, để người khác nhìn thấu cậu. Bây giờ gặp được Tô Dật Tu, cậu muốn nói, nhưng không dám. Cậu không dám mơ ước quá nhiều, chỉ cần một chút là đủ thỏa mãn, nhưng tiền đề là, mình sẽ không bị thương nữa.
Bị Tô Dật Tu giám sát uống hết sữa, định đi rửa ly thì Tô Dật Tu giành mất, “Đi súc miệng ngủ sớm đi, để anh rửa.”
“Vậy, cảm ơn.”
Hách Đằng về phòng, nghĩ một lát nữa Tô Dật Tu sẽ đến, đã hôn rồi, chắc phải đến chứ, cậu túm chặt chăn cứng cả người, nếu đến đây ngủ thật, cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra, dù bây giờ không thì sau này cũng sẽ có.
Thở càng lúc càng gấp, chỉ nghĩ thôi mà bao tử đã quặn lên rồi, tuy là Tô Dật Tu, nhưng vẫn thấy rất khủng bố.
Cậu nghĩ Tô Dật Tu sẽ đến, rồi nghĩ Tô Dật Tu không đến, nghĩ xem Tô Dật Tu sẽ làm gì với cậu, nghĩ xem Tô Dật Tu sẽ không làm gì với cậu. Cứ tơ tưởng linh tinh như vậy rồi mơ màng ngủ mất.
Nửa đêm Tô Dật Tu không ngủ được, thức dậy len lén đến thăm cậu thì thấy cậu ngủ mà vẫn nhíu chặt mày, cậu ôm tâm sự quá nặng, nếu không giải quyết cho xong, không cho cậu sự bảo đảm vẹn toàn, cậu sẽ không trao trọn vẹn bản thân mình ra.
Sáng thứ sáu, Hách Đằng chuẩn bị bữa sáng cho Tô Dật Tu xong thì bắt đầu chuẩn bị đồ dùng để ra ngoài. Vì tối nay sẽ về nhà, Tô Dật Tu nhịn không được muốn thân mật với Hách Đằng một chút, nhưng Hách Đằng lại chỉ lo dọn đồ cho mau để ra ngoài.
“Không vội, một lát nữa anh đưa cả hai đi.” Tô Dật Tu quấn lấy cậu đòi hôn.
Đại Bảo sốt ruột nhảy tưng tưng.
“Gần lắm mà, anh đâu có tiện đường.” Hôn hết cái này tới cái khác, xong chưa vậy!
“Không sao, anh vui lòng. Có xe mà sợ xa gần gì.” Chỉ cho hôn nhẹ không được hôn đủ, muốn ai đây nghẹn chết à!
Đại Bảo đã tới lui mấy vòng rồi, hai người đó xong chưa vậy, “Gâu!” Nó thật sự không chịu được nữa phải sủa một tiếng.
“Dám sủa nữa hôm nay con khỏi ra ngoài chơi.” Tô Dật Tu hăm dọa nó.
Hách Đằng vội giãy ra khỏi tay anh, “Đừng ăn hiếp nó. Đại Bảo tốt với em nhất đó.”
“Anh không tốt với em à?”
“Hừ!” Hách Đằng dùng mu bàn tay lau nước ướt trên môi, “Đi thôi!”
Khoác túi xách lên lưng, một tay dắt chó, dưới ánh nắng sớm, nụ cười nhẹ của Hách Đằng trở nên vô cùng chói mắt.
“Nếu không biết em trước, nhìn thế này còn tưởng em là sinh viên.” Tô Dật Tu nổ máy lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Đại Bảo đi sau không ngừng dùng đầu ủn Hách Đằng, Tô Dật Tu xót, “Đại Bảo con có thể nhẹ nhàng với người của ba một chút được không!”
Đại Bảo nghe ba gọi mình, sáng nay ba nó và cậu bảo mẫu… Con cũng muốn hôn. Thế là nó xề mõm tới.
Mặt dài miệng cũng dài, Tô Dật Tu sắp đánh nó rồi, Hách Đằng ngồi cạnh vừa cười ha ha vừa xoay người ôm đầu Đại Bảo vào lòng, “Đại Bảo Đại Bảo, ba mày sắp biến hình rồi!”
Hách Đằng chỉ nhìn chăm chăm vào Tô Dật Tu không chú ý Đại Bảo bắt đầu thè lưỡi, liếm lên mặt cậu một cái.
“Óa!” Hách Đằng sờ lên thấy toàn là nước miếng, vội lục túi tìm khăn giấylau.
“Lau làm gì, con anh yêu em chưa, tuyệt đối đừng lau mặt.”
“Tại sao.” Hách Đằng vừa lau vừa ngửi ngửi, “Có mùi của nó không?”
“Sợ gì chứ, trên đùi anh cũng có mùi của nó, đôi ta đúng là trời cao se duyên.”
“…” Thật ngờ nói cái gì cũng kéo đến chuyện này được, Hách Đằng đành phải quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Không biết xấu hổ.”
Công viên rất gần nhà, đến rất nhanh, hơn nữa vào lúc Tô Dật Tu đang định giả vờ quên chạy lố đường thì Hách Đằng đã chuẩn bị xuống xe rồi.
“Em sốt ruột đến vậy à?” nhìn Hách Đằng hớn ha hớn hở mở cửa xuống xe rồi mở cửa sau gọi Đại Bảo, mây đen vần vũ trên mặt Tô Dật Tu, tối thiểu Hách Đằng trước nay chưa từng “khát khao” anh như vậy.
Hách Đằng dắt Đại Bảo, nói với Tô Dật Tu: “Anh lái xe cẩn thận. Vậy, cần em gửi lời hỏi thăm hai bác không?”
“… Cảm ơn, anh sẽ chuyển lời.”
Cửa xe đóng lại, ngoài cửa kính là bóng lưng đầy sức sống của Hách Đằng và bước chân hào hứng của Đại Bảo, đến khi bóng cả hai khuất sau cửa công biên, Tô Dật Tu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Nếu Hách Đằng biết anh về nhà làm gì, thì có còn cười tít mắt nhờ mình gửi lời vậy không?
Hách Đằng mua vé rồi hớn hở vào trong, thứ sáu thật là tốt, ít người lại yên tĩnh, người thông minh nhất định phải đến công viên lúc này, a ha ha ha ha!
Cùng Đại Bảo đi qua nhóm người đánh Thái Cực.
Cùng Đại Bảo đi qua nhóm người múa kiếm.
Cùng Đại Bảo đi qua…
Ồn quá, Đại Bảo không chịu đi.
Đi dạo một lúc, biểu hiện của Đại Bảo khiến Hách Đằng rất ngạc nhiên, cứ nghĩ là đến đây nó sẽ không nhịn được sải chân chạy, nhưng lại không có, ngược lại còn trầm tính hơn bình thường nhiều, đoan trang hú hồn.
Người qua đường đều chiếu ánh mắt tò mò vào Đại Bảo, cả Hách Đằng cũng được thơm lây, Hách Đằng rất hí hửng.
Đại Bảo quả nhiên là một đứa nhỏ rất lợi hại.
Hách Đằng cười nhẹ thỏa mãn nhìn Đại Bảo, Đại Bảo cảm nhận được ánh mắt của cậu, cái đầu ngẩng cao hơi nghiêng một chút, đưa mắt nhìn cậu một cái, cậu run lên, suýt chút buột miệng nói “Ông đây đâu có làm mày mất mặt”!
Phắc!
Đến chỗ bãi cỏ cạnh khu đất trống, xung quanh không có ai, xa xa có người dắt chó đi dạo, nhưng Đại Bảo không chịu qua đó.
“Được rồi được rồi, ở lại đây, một không được chạy lung tung hai không được chạy mất mà chưa nói với tao ba không được xả chất thải lung tung!” Hách Đằng ôm mặt nó dặn dò.
Đại Bảo hoàn toàn dửng dưng, rút mặt ra khỏi tay cậu, xoay người hào hùng chạy ra thảm cỏ. Đào đất.
Hách Đằng thấy vội hối hả chuẩn bị giấy báo. Chỉ tiếc người ta thật sự chỉ đào đất chơi thôi.
“Ra đây! Không được đào đất, đi dạo là được rồi.” Vừa mới tắm rửa, phải chú ý vệ sinh chứ, hơn nữa phải biết yêu hoa cỏ.
Đại Bảo đi được vài bước lại chạy, chạy mấy vòng trên bãi cỏ, rồi quay lại cạnh Hách Đằng. Có vài con chó chạy đến, trông như muốn chơi cùng Đại Bảo, ngặt nỗi Đại Bảo chẳng thèm nhìn chúng nó một cái, làm Hách Đằng ngại vô cùng.
Một con Golden lướt qua lướt lại trước mặt Đại Bảo, Đại Bảo chỉ lo tự chơi không thèm liếc một cái, làm Golden hơi nóng nảy, chạy đến định cọ nó, Đại Bảo nghiêng người tránh, cứ như dù con Golden kia thê thảm đáng thương đến độ nào cũng sẽ không nhìn một cái vậy.
Hách Đằng lén nhìn mặt chủ con Golden một cái, quả nhiên đã sầm xuống rồi.
“Đại Bảo, ở đây có nhiều bạn như vậy, chơi cùng nhau sẽ vui hơn.” Cậu khuyên nhủ Đại Bảo.
Sao lại vui được? Đại Bảo nhìn Hách Đằng, đám đó toàn là chó, ta đâu phải chó.
Hách Đằng bóp trán.
Golden chạy lòng vòng rồi ra sau mông Đại Bảo, như định ngửi. Đại Bảo sải chân chạy. Golden đuổi theo sau, hai con chó chạy càng lúc càng nhanh. Đừng nói, rất đẹp, màu lông của Đại Bảo nhạt hơn con Golden kia, hai con chó đi chung trông rất hợp.
Ban đầu Đại Bảo và Golden còn chạy một trước một sau, rồi dường như thấy phiền đột nhiên chạy bắn đi vứt bỏ Golden.
“Đại Bảo!!!” Cái bíp! Hách Đằng toát mồ hôi, chỉ chớp mắt mà đã còn mỗi Golden đứng đó, Đại Bảo biến mất rồi. Bụng quặn lên. Tuy cậu khẳng định là Đại Bảo sẽ không lạc, nó biết tự về, nhưng cũng là với điều kiện không gặp phải người xấu, bây giờ kỹ thuật của những kẻ trộm chó rất tinh vi, chỉ ba phút là xong rồi.
Trời ạ!!
Golden đã về cạnh chủ, Hách Đằng nhìn quanh một lượt, không thấy bóng Đại Bảo.
“Đại Bảo!!” Cậu gọi một tiếng, nhưng không dám chạy đi tìm, vì có thể Đại Bảo sẽ chạy theo đường cũ về.
“Đừng lo, hay là cậu chờ ở đây, tôi đi tìm thử?” Người đàn ông kia nói.
Hách Đằng lo lắng trong lòng, thấy anh ta là lại giận, “Nếu không phải tại con Golden nhà anh thì Đại Bảo sẽ chạy à!”
“…”
“Đã không thích chơi với mấy người rồi lại cứ sáp tới! Không thấy nóng à!” Rống xong thì Hách Đằng tự đỏ mặt trước luôn. Chưa nói đến chuyện mình có lý hay không, trước nay cậu chưa từng hung dữ rống vào mặt người lạ như vậy, lại thêm đây là lần thứ hai rồi, lần đầu là lúc giúp Tô Dật Tu ở phòng khám, tuy lần đó không tính là cãi nhau, nhưng lần này chắc chắn phải.
Nếu Đại Bảo mất tích thật thì cậu thật sự không có gan về gặp Tô Dật Tu, nghĩ đến khuôn mặt đau xót của Tô Dật Tu, bao tử cậu lại quặn đau.
“Cậu đừng hoảng, tôi bảo Tráng Tráng tìm giúp cậu có được không.” Người kia thấy mặt Hách Đằng trắng bệch, Đại Bảo chưa về, anh ta cũng hơi lo, “Tráng Tráng, đi xem thử, con chó khi nãy, mày theo nó đến đây đó, tìm thử xem.”
Hách Đằng lườm anh ta một cái, tuy mình cũng hay nói chuyện với Đại Bảo, nhưng, Đại Bảo nghe hiểu! Con Golden nhà anh ta chắc chắn không hiểu!!
Hách Đằng hết hồn vì Đại Bảo đột nhiên chạy mất đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Anh không được đi, nếu Đại Bảo đi mất, anh phải chịu trách nhiệm!”
“Cùng đi tìm trước có được không? Tôi không đi là được mà đúng không?” Người kia nhìn Hách Đằng, con chó cũng nhìn Hách Đằng, biểu cảm của cả hai giống nhau khó tả.
Hai người cùng tìm dù sao cũng hơn một người, Hách Đằng nhìn con Golden nhà anh ta, rồi nhìn chủ nó, chậc, lỡ như người này chuyên trộm chó thì biết làm sao! Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Golden chạy đến cọ Hách Đằng như quen biết, Hách Đằng rống nhỏ: “Còn không đi tìm! Tại mày làm lạc mày phải chịu trách nhiệm!!”
Anh chủ vừa nhìn Hách Đằng đang tức giận vừa không nhịn được cười, Hách Đằng trừng anh ta.
“Tôi tên Dư Quang, còn cậu?”
“Hừ.” Hách Đằng chạy chậm tới trước, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn.
Dư Quang theo bên cạnh, Golden chạy trước.
“Đại Bảo!!” Hách Đằng hét gọi, rồi ôm lấy Tráng Tráng, đưa dây cổ của Đại Bảo cho nó, “Đây là Đại Bảo có biết không? Ngửi được không, mau đi tìm đi.”
Golden ngửi ngửi, chạy tới vài bước, mắt Hách Đằng sáng lên, thấy có hy vọng, kết quả nó lại chạy về với Dư Quang.
“Nít ranh chưa dứt sữa.”
Dư Quang biết Hách Đằng đang giận, cười bất đắc dĩ, xoa đầu Tráng Tráng an ủi nó, Tráng Tráng thì hồn nhiên thè lưỡi thở.
Không lâu sau lưng áo Hách Đằng đã ướt đẫm, cậu cúi người chống tay lên đầu gối thở dốc, mắt cay xè, đã sắp khóc rồi.
“Gâu! Gâu!” Tráng Tráng sủa về hướng sau lưng Hách Đằng.
Hách Đằng nghe thấy tiếng chạy nhanh, là Đại Bảo!
Cậu vội quay đầu lại, trong mắt chỉ toàn thân hình mạnh mẽ của Đại Bảo khi sải chân chạy, lớp lông dài toàn thân bay phất phới cũng không che được ánh sáng tỏa ra từ Đại Bảo. Bình thường rất ít khi thấy được cảnh Đại Bảo chạy nhanh như thế, trong khu nhà thỉnh thoảng nó cũng chạy đùa với Hách Đằng, nhưng so với hiện tại thì chỉ là trò trẻ con.
Đại Bảo chạy thẳng tắp như tên bắn khỏi cung, dù cách khá xa, nhưng vẫn thấy được ánh mắt Đại Bảo nhìn chăm chú vào mình, nó chỉ chạy về phía cậu.
Càng lúc càng đến gần, Dư Quang bắt đầu lo cho Hách Đằng, “Cậu tránh ra đi, cẩn thận một chút!”
Hách Đằng đứng yên không nhúc nhích, cậu biết Đại Bảo sẽ không làm cậu bị thương. Càng lúc càng gần, cho nên có thể thấy rõ ánh mắt bình tĩnh và kiên định của Đại Bảo.
Chân sau búng mạnh, Đại Bảo nhảy vút lên, cả người trở thành một đường cong tuyệt đẹp, Hách Đằng ngửa đầu, nhìn nó nhảy qua đỉnh đầu mình.
Lúc cậu quay lại, Đại Bảo đã vững vàng đáp xuống rồi chạy tới vài bước, thong thả đi đến dừng lại trước mặt Hách Đằng, ngẩng đầu nhìn Hách Đằng.
“Tao biết mày sẽ về mà.” Hách Đằng ôm chặt nó, kích động sắp khóc, “Đại Bảo mày ngầu quá đi!”
Đại Bảo đứng yên không cử động, chỉ đưa miệng đụng đụng mặt Hách Đằng.
Tuy Đại Bảo đã về, nhưng tim Hách Đằng vẫn đập thình thịch không ngừng được, cuối cùng cậu cũng biết thái độ ngạo mạn của loài chó săn này rốt cuộc đến từ đâu rồi, là sự trầm tĩnh, nhanh nhẹn, ưu nhã, trí tuệ và chăm chú từ trong xương cốt.
Hách Đằng vuốt vuốt lông lại cho Đại Bảo, Đại Bảo đi tới dưới một gốc cây, nhấc chân sau lên. Hách Đằng cười nhìn nó. Tuy đa phần ánh mắt của nó đều như kiểu “Các ngươi đều là nô tài của ta”, nhưng cậu tin, trong lòng Đại Bảo, vào thời khắc quan trọng, vị trí của ông ba Tô Dật Tu là không thể lay động, chúng nó có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng luôn hiểu rõ.
Còn mình…
Cậu vẫn không có lòng tin vào bản thân.
“Vậy, chó của cậu về rồi, chúng tôi đi đây.”
“Không được!!”
Dư Quang hỏi, “Vậy cậu muốn thế nào?”
Hách Đằng cắn răng, “Phải xin lỗi, bảo Tráng Tráng nhà anh xin lỗi Đại Bảo!”
“…”
Ps: Tác giả: Ừm, trong ps trước anh Nhất Hưu cởi quần là vì muốn “đánh dấu lãnh thổ” lên đùi Hách Đằng làm dấu hiệu, “vị đậm” quá tôi cũng không dám viết rõ ra, mọi người đọc hiểu hết rồi đúng không, há há há há há há! Tôi bị bản thân đánh bại rồi (:з” ∠)
Hách Đằng: Ai da, em lại nổi cáu rồi, nhất định là tại gần đây thời tiết không được tốt.
Tô Dật Tu: Đúng, nhất định là do trời quá khô.
Hách Đằng: Thật ra em là một người rất tốt thơ ngây thuần khiết tinh tế nói chuyện không lớn tiếng ăn không kén chọn chịu thương chịu khó cần cù tiết kiệm!
Tô Dật Tu: Anh hiểu mà, khỏi giải thích..
Hách Đằng: Em cần gì phải giải thích! Con mắt của anh thấy em đang giải thích hả!
Tô Dật Tu: Được rồi, anh không nhìn thấy, anh nghe thấy mà.
Hách Đằng: Được! Cái tai nào của anh nghe thấy!!!
Tô Dật Tu: …
Hách Đằng: Anh vu oan em, mau xin lỗi em đi!
Tô Dật Tu: Nhị Bảo, xin lỗi, anh chiều hư em rồi! Nhưng mà anh vui lòng chiều hư em!
Hách Đằng: Chỉ biết nói ngọt! Còn không mau nói thêm mấy câu nữa!
Tô Dật Tu: Cha chả!