CHƯƠNG 46
Hách Đằng đã sắp sụp đổ rồi, Dư Quang thấy sắc mặt cậu như vậy lập tức đi đến, thấy Tráng Tráng trong thư phòng vẫn còn say sưa liếm, anh ta cũng rất bàng hoàng.
“Chuyện đó…”
“Anh câm miệng!”
Tính tình Dư Quang vẫn tốt như trước, để Hách Đằng trút giận vào mình, nhưng trong đầu Hách Đằng chỉ toàn liếm liếm liếm, hoàn toàn quên hết những gì Tô Dật Tu đã nói với mình, Dư Quang đặc biệt thích người khác quát nạt mình!!
“Cậu xem, cậu hoàn toàn không cần phải giận, nói thật ra thì Tráng Tráng nhà tôi bị thiệt mới đúng chứ.”
Phắc, “Anh câm miệng mau!!”
“Ha ha.”
“Tôi nói cho anh biết, Đại Bảo không có chịu trách nhiệm đâu, chuyện này, chỉ xem như bồng bột nhất thời thôi!”
Tô Dật Tu kéo Hách Đằng ra phòng khách, “Bình tĩnh một chút, chỉ là bồng bột nhất thời thôi, em tuyệt đối đừng nghĩ nhiều!”
“Đều tại anh!” Hai mắt Hách Đằng trừng Tô Dật Tu đã đỏ lên. Đều tại anh nửa đêm cứ thế này thế kia, Đại Bảo ở ngay trong phòng mà cũng không biết đàng hoàng một chút, bây giờ nó học được hết rồi!!
Đương nhiên câu sau không thể nói ra được. Dù sao cậu vẫn cần mặt mũi!
Khi nói chuyện, Đại Bảo đã ra khỏi thư phòng, nó ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đó nhìn ba lớn với ba nhỏ, sau đó đi ngang qua mà chẳng hề liếc mắt, ừm, xong việc rồi.
Ngay sau đó Tráng Tráng mới ra, vừa tới cửa là hà hà hà dán dính vào Đại Bảo, thái độ của Đại Bảo rất xa cách, thái độ rõ ràng là không muốn dính dáng gì, nhưng Tráng Tráng rất cứng đầu, cuối cùng hết cách, thấy Đại Bảo không thèm nhìn nó, đành phải ngồi ra trước mặt nó.
“Cùng dùng cơm đi.” Dư Quang cười híp mắt mời.
Tô Dật Tu nhìn đồng hồ, qua giờ cơm lâu rồi, Hách Đằng xoa bụng nhìn anh, anh liền phụ họa, “Được, tôi mời, mấy hôm nay cảm ơn hai người.”
“Khách sáo quá.”
Hách Đằng nhìn hai người khen nhau, đúng là dối trá mà, hừ, mình chỉ quan tâm đến chuyện lớn cả đời Đại Bảo thôi!
Cuối cùng chọn một nhà hàng Tây gần đó, khung cảnh không tệ, cũng không đông khách, Hách Đằng cầm menu, hơi muốn khóc, tên món ăn trong menu quá nửa là món Tây, hơn nữa chỉ nhìn thôi đã biết là rất đắt, cậu lại nghĩ đến đống tên đã nghĩ sẵn cho các Tiểu Bảo, mẹ nó, không thể dùng được thật sao? Thật sự quá bi thảm.
Tô Dật Tu thấy cậu cầm menu che hết cả mặt, dứt khoát gọi món thay cậu, khi bồi bàn cầm menu đi, anh thấy mắt Hách Đằng ửng đỏ.
Dư Quang và Tô Dật Tu nói một ít chuyện công việc, cơ bản vào tai Hách Đằng là “thế giới của người lớn”, sau đó Dư Quang biết Hách Đằng là giáo viên trung học, bây giờ đã nghỉ việc, liền hỏi cậu: “Vậy sau này cậu còn định làm thầy giáo nữa không?”
Hách Đằng ngẫm nghĩ, “Nếu có thể, thì chắc sẽ làm giáo viên mầm non, nhưng không biết người ta có nhận không.”
“Giáo viên mầm non hay đó, bây giờ các trường mầm non rất cần giáo viên nam!” Dư Quang biểu thị mình rất ủng hộ.
“Nhưng nếu tôi đi thật, đâu có ai lo cho Đại Bảo, để nó ở nhà một mình thì tôi không nỡ.”
“Có thể làm bán thời gian mà, không phải cậu dạy tiếng Anh sao? Chỉ dạy tiếng Anh thôi cũng được, như thế thời gian sẽ linh hoạt hơn.”
Hách Đằng ngẫm nghĩ, hơi động lòng, cậu nhìn nhìn Tô Dật Tu, Tô Dật Tu cũng không phản đối. Nhưng trong lòng anh Nhất Hưu vẫn có chút không vui, vì trong vườn trẻ, có rất rất nhiều giáo viên nữ, hơn nữa tuổi đều trẻ trung, ngoài hiệu trưởng hơi lớn tuổi một chút, thì còn cả đàn thiếu nữ. Ai cũng biết, những cô gái trong vườn trẻ đều rất xinh, cho nên…
“Thật ra, không cần phải chạy vào vườn trẻ dạy tiếng Anh, với khả năng của cậu, mở một lớp bổ túc tiếng Anh cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở cũng được, hơn nữa thời gian còn rộng rãi hơn.”
Hách Đằng hưng phấn, “Đúng rồi. Lại không ảnh hưởng việc chăm sóc Đại Bảo, cũng không lỡ giờ làm cơm.” Cậu bắt đầu xòe tay tính, “Bây giờ giá dạy một kèm một là một trăm năm mươi tệ một tiếng rưỡi, trưa em dạy một chút, chiều em dạy một chút, một ngày là được ba trăm, một tháng ba mươi ngày, chín ngàn tệ đó!!!” Lần này cậu kích động hoàn toàn.
Tô Dật Tu thấy cậu đần mặt ra mà hai mắt phát sáng như thế thật chỉ muốn xông đến hôn mấy cái, nhưng mà, “Cuối tuần em không nghỉ à?”
“A, nghỉ một ngày là mất ba trăm, hai ngày cuối tuần hết sáu trăm, một tháng sẽ mất hai ngàn tư…” Xót ruột! “Đủ cho Đại Bảo ăn mấy bữa thịt sườn đó.”
Dư Quang cười ha hả, “Tình cảm của cậu với Đại Bảo đúng là không thể kể hết.”
“Đương nhiên rồi!”
Tô Dật Tu nhìn cậu, nếu sau mông cậu mà có cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy tung tóe, nhưng, thịt sườn quan trọng hay anh quan trọng hả! Khi nào về nhà nhất định phải nghiên cứu kĩ lưỡng vấn đề này!
Hách Đằng chìm đắm trong chín ngàn tệ dạy kèm mang tới, chìm sâu ngút không trồi lên nổi. Tạm thời quên mất hành vi thiếu thuần phong mỹ tục của Tráng Tráng và Đại Bảo.
Nhưng niềm vui chẳng tày ngang, khi bồi bàn bưng ly nước vải trong suốt lên đặt trước mặt cậu rồi báo cái tên quý tộc “Elizabeth”, Hách Đằng lại bi ai.
“Nếu sinh được con gái, em nghĩ kĩ rồi, đặt tên là Elizabeth!” Cậu run rẩy nói.
Tô Dật Tu và Dư Quang ngậm miệng, lẳng lặng ăn cơm.
Kiến thức cần biết, ăn cơm khi tâm trạng không được tốt, sẽ ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, cho nên, Hách Đằng biến bi phẫn thành sức ăn, đã vinh quang đau dạ dày.
Tô Dật Tu bế Nhị Bảo ôm dạ dày đến toát mồ hôi lạnh hạ quyết tâm, phải gấp rút tìm vợ cho Đại Bảo.
Hách Đằng uống nước xong lên giường ngủ mơ đếm Tiểu Bảo, Tô Dật Tu đăng bài tìm bạn trăm năm trong diễn đàn chó Afghanistan.
Vừa đăng mấy tấm hình lộng lẫy của Đại Bảo lên là cộng đồng chó săn sôi sục điên cuồng, đua nhau trả lời nói có thể dẫn chó mẹ nhà mình đến ***. Vì chỉ nhìn qua là biết ngay Đại Bảo thuần chủng, như vậy giống của chó con sinh ra cũng ra rất thuần.
Nhưng đương nhiên Tô Dật Tu không ngu, sinh chó con không chỉ xét Đại Bảo mà còn phải xem giống chó mẹ nữa, cho nên nhất định phải xem hình, ai cũng nói chó nhà mình tốt như nào như nào như nào, nhưng vẫn phải nhìn hình sàng lọc, tuy hình ảnh cũng không hẳn là thực tế.
Chỉ một đêm thôi mà thông báo của anh đã thành chủ đề hot, thậm chí lan đến cả các thành thị lân cận, cả báo giấy cũng có đăng.
Hách Đằng cầm tờ báo, cảm xúc hỗn tạp, “Đại Bảo nổi tiếng rồi.”
“Đúng vậy, *** thôi mà cũng rùm beng đến vậy.”
“Cảm ơn anh?”
“Ơn gì?”
“Không uổng công em suy nghĩ nhiều tên như thế, quả nhiên anh rất yêu em!!”
Tô Dật Tu biểu thị: Em thật sự nghĩ nhiều rồi, anh chỉ không muốn ngày nào em cũng đau lòng vì không có Tiểu Bảo thôi, tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện tên tuổi.
“Chuyện tên họ đó không vội, cả chó mẹ mình còn chưa thấy mà.”
Khi chọn chó mẹ nhất định phải cẩn thận, hai người cùng xem mấy tấm hình trong email, về màu lông, yêu cầu của cả hai giống nhau, tốt nhất là giống Đại Bảo, dù không giống hệt thì ít nhất cũng phải là màu vàng. Nhưng trong số hình ảnh nhận được, có lông vàng đấy, nhưng giống kém.
“Hay là, chúng ta lọc những con giống tốt ra trước, rồi chọn màu sau?” Tô Dật Tu đề nghị.
Hách Đằng thấy có lý, thế là bắt tay vào làm. Với Tô Dật Tu mà nói, chọn giống chó phải xem bốn chân, lưng, đuôi, mặt, lông và mắt. Với Hách Đằng mà nói, Đại Bảo là tiêu chuẩn, cho nên cậu cứ nhìn theo mẫu Đại Bảo. Trong mấy trăm tấm hình, cậu nhắm trúng một con Afghan lông xám nhạt.
“Con này thế nào?”
Tô Dật Tu xem thử, “Khi nãy anh cũng thích con này.”
Cuối cùng hai người chọn ba con, một con cùng thành phố, hai con kia ở nơi khác. Hách Đằng đã gặp con trong thành phố, thấy tính tình hơi hâm hấp, hơn nữa Đại Bảo không hề có chút hứng thú gì với người ta, cho nên cậu uyển chuyển nói sẽ xem nốt hai con kia rồi quyết định sau.
Cuối tuần hai nhà kia cũng lái xe đưa công chúa nhà mình đến xem mắt Đại Bảo, giống của cả hai đều rất tốt, Đại Bảo nhìn thích ngay con lông xám nhạt tên Bella mà Hách Đằng chọn.
Tuy hai con chó chỉ ngồi chồm hổm chứ không giao lưu gì, nhưng Hách Đằng đã quá quen với tính lãnh đạm của Đại Bảo, khiến nó nhìn vài lần là đã tốt lắm rồi.
Khi Hách Đằng còn đang hân hoan nhảy nhót vì đàn Tiểu Bảo chưa xuất hiện, một chuyện khiến cậu há hốc mồm xảy ra. Người đẹp tóc vàng Mỹ Lệ bị ngó lơ không cam lòng, đi tới ngồi cạnh Đại Bảo, nằm xuống, để chân lên chân trước của Đại Bảo. Đại Bảo hất ra, nó lại đặt lên.
Tuy lông của Mỹ Lệ gần màu với Đại Bảo hơn, nhưng Hách Đằng không hài lòng về tên của nó lắm, tên của Đại Bảo đã quê mùa lắm rồi, tên của nó lại còn là Mỹ Lệ.
Hành vi chủ động của Mỹ Lệ khiến Bella không vui, Bella đột nhiên đứng lên xông tới trước mặt Mỹ Lệ cảnh giác, Mỹ Lệ không hề nao núng, tiếp tục chân thành si mê nhìn Đại Bảo. Đại Bảo không thèm phản ứng.
Không phản ứng chính là phản ứng mạnh nhất.
Hách Đằng có một loại dự cảm đặc biệt thiếu nhân tính. Một vua hai hậu gì đó là không thể đâu nha, từ việc nó không từ chối cho Tráng Tráng liếm, có thể thấy đứa con này chủ trương hưởng thụ.
Cuối cùng không biết chúng nó bàn bạc thế nào, nói chung là xem như chung sống hòa bình.
“Chọn xong chưa, thích em nào hơn?” Tô Dật Tu hỏi nó.
Hách Đằng nhìn Bella và Mỹ Lệ đều đang lấy lòng Đại Bảo, nói ngay không chút hổ thẹn: “Phối với cả hai con không được à?”
“…”
Chủ của hai con chó mẹ đương nhiên không ý kiến, chỉ cần Đại Bảo đồng ý, thời gian có thể tách ra. Cuối cùng không ngờ Tô Dật Tu lại đồng ý.
“Em muốn mấy con chó con?” Tô Dật Tu kéo Hách Đằng qua một góc.
“Mỗi nhà một con được không?”
“Thường thì nếu không lấy tiền sẽ lấy một cặp.”
“Một cặp thì nhiều quá, hai nhà là bốn con rồi. Mình đâu có cần bán.” Tuy có cả đàn Tiểu Bảo trong nhà sẽ rất vui, nhưng nuôi bốn con một lúc, sẽ chết mất thôi.
Tô Dật Tu gật đầu, “Hiểu rồi.”
“Khoan đã, em có thắc mắc, nếu chó nhỏ là cái, vậy Đại Bảo…” Có động dục không!
Để đề phòng “chẳng may”, “Lấy con đực là được rồi.”
Cuối cùng Tô Dật Tu thỏa thuận với hai nhà kia, lấy của mỗi bên một con chó đực, nếu không thành công thì phối thêm lần nữa, khi nào sinh ra rồi để nhà Tô Dật Tu đến chọn.
Thế là để xây dựng tình cảm nhưng không gặp quá thường xuyên khiến mất đi cảm giác mới mẻ, mỗi cuối tuần Đại Bảo lại lần lượt gặp chúng nó, Dư Quang nói Tráng Tráng biết Đại Bảo đang kén vợ thì tâm trạng xuống rất thấp, lúc hai con chó gặp nhau, Tráng Tráng ngửi thấy mùi chó khác từ Đại Bảo, tru thảm thiết.
Hách Đằng ngày ngày bày đủ món ngon cho Đại Bảo tẩm bổ, “Phải một phát ăn ngay nha!!”
Tô Dật Tu cũng bị tẩm bổ hơi quá độ, đêm đêm đè Hách Đằng lại cọ cọ, Hách Đằng gần như cảm thấy mình sắp to bụng rồi.
Địa điểm được chọn là nhà Tô Dật Tu, vì cần có môi trường quen thuộc đối với chó cha, nếu không nó sẽ không chịu phối, cho nên Hách Đằng về nhà trước để dọn dẹp, Đại Bảo được về nhà chạy lên chạy xuống rất vui. Hách Đằng thấy rất có lỗi với nó, nếu không phải vì cậu, Đại Bảo vẫn đang sống hưởng thụ trong căn nhà to này, không phải chuyển sang sống chật chội bí bách trong căn nhà nhỏ xíu bên kia.
Nhổng mông chà lau nhà vệ sinh và sàn, cả cửa sổ thủy tinh cũng lau cho sáng bóng, Đại Bảo đột nhiên chạy ra cửa, không lâu sau có tiếng mở cửa, Hách Đằng tưởng là Tô Dật Tu đến, để chân trần chạy ra, kết quả…
“Cậu là…”
“…” Hách Đằng nhìn một ông một bà trước cửa, xem tuổi tác, khuôn mặt, hơn nữa còn có chìa khóa, “Con chào chú, chào dì.” Không phải ba mẹ anh Nhất Hưu thì có thể là ai chứ!
“…” Ba Tô không nói gì, không ngờ vừa bước chân vào nhà đã gặp Hách Đằng, không phải bảo là đã dọn ra rồi à!
Mẹ Tô thì đỡ hơn một chút, dù sao bà cũng thương con, “Con là Hách Đằng đúng không.”
“Dạ thưa dì.”
“Con đang, làm vệ sinh?”
“Dạ.”
Ba Tô cởi giày vào nhà, không nhìn đến cậu, vẻ mặt rất không vui.
“Con chỉ còn một chút nữa là xong rồi.” Hách Đằng vội ngừng tay đi vào bếp, “Chú dì muốn uống trà hay nước lọc ạ?”
Mẹ Tô cũng vào bếp, hỏi nhỏ: “Dì nghe Dật Tu nói nó đang ở chỗ con?”
Hách Đằng cảm thấy mẹ Tô rất tốt, ít nhất bà chịu nói chuyện với cậu, cậu vốn đang sợ chết khiếp, đến dọn dẹp nhà cửa thôi mà lại gặp phải ba mẹ chồng, đúng là có nhân phẩm tốt kinh hồn! Cứ nghĩ cả hai vị trưởng bối đều sẽ không có thiện cảm gì với cậu, thậm chí thấy cậu là tức giận, nhưng mẹ Tô lại chủ động bắt chuyện với cậu trước, cậu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Dạ, phải ạ.” Cậu không dám nói nhiều, nói nhiều sai nhiều.
Mẹ Tô ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Hách Đằng, cậu bé rất lanh lợi, bà cứ nghĩ người đồng tính thì sẽ yểu điệu nữ tính, nhưng rõ ràng Hách Đằng không phải kiểu ấy, tuy có vẻ rất ngượng ngùng. Trong nhà lại rất sạch sẽ, trông Hách Đằng cũng không giống mấy đứa trẻ hư, mẹ Tô vốn cũng không bằng lòng lắm, nhưng bây giờ dường như cũng có thể chấp nhận được, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy là lạ thôi.
Hách Đằng bị ngắm đến độ bẽn lẽn, “Dì ơi, hay là dì cứ ngồi nghỉ trên sofa đi, con mang nước ra ngay.”
“À, được.”
Đại Bảo biết ông bà, nhưng chỉ gặp vài lần, nhưng biết là người nhà của ba, cho nên khi hai người tới gần chỉ ngửi ngửi rồi ngồi cách bọn họ không xa.
Mẹ Tô nhìn Đại Bảo, nói với ba Tô: “Lớn rồi kìa, khi còn bé cũng dễ thương lắm.”
“Bây giờ xấu quá!” Ba Tô vừa nói vừa nhìn Đại Bảo, “Qua đây.”
Đại Bảo không nhúc nhích.
“Đến đây.”
Đại Bảo đứng lên đi tìm Hách Đằng. Mẹ nó ai nói trẫm xấu thì là kẻ địch hết.
Vốn Hách Đằng thấy Đại Bảo lẩn quẩn quanh hai người thì thấy hơi buồn, nhưng giờ thấy Đại Bảo chạy đến, đã có người đứng cạnh cậu rồi, cũng tương đối yên lòng, “Cảm ơn con, Đại Bảo.” Cậu ôm cổ Đại Bảo nhỏ giọng nói cảm ơn, Đại Bảo thì đưa miệng đụng đụng vào mặt cậu.
Hai tâm linh bị tổn thương có được tiếng nói chung.
Bưng nước trà ra, “Mời chú dì uống trà.” Đặt xuống rồi Hách Đằng vẫn đứng đó.
“Ngồi đi con.”
“Ngồi gì mà ngồi! Chướng mắt!”
Lời ba Tô nói khiến Hách Đằng rất buồn, mẹ Tô thấy hơi ngại, Hách Đằng cười ngượng, “Vậy chú dì nghỉ ngơi sớm, con về trước đây.”
“A, được.”
Đại Bảo ngoan ngoãn theo sau cậu, biết cậu không vui, khi đi trên đường thi thoảng lại nhìn nhìn cậu. Hách Đằng thật sự rất đau lòng, phần ít là do thái độ của ba Tô Dật Tu với cậu, phần nhiều do không biết phải xử lý mối quan hệ này thế nào, hơn nữa gia trưởng đột nhiên đến, chắc chắn sẽ làm khó Tô Dật Tu.
Cậu ngồi trong vườn hoa, Đại Bảo chạy qua chạy lại trong sân, chạy tới chạy lui, nhưng vẫn không quên chạy lại gần cậu. Lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tô Dật Tu, báo cho anh biết ba mẹ anh đến rồi.
Tô Dật Tu im lặng một lúc, “Ừm, anh biết rồi.”
“Vậy, tối nay anh không cần về sớm đâu, ăn với ba mẹ bữa cơm đi. Nếu ngủ lại đó thì báo với em, chúng ta tạm thời tách ra đi, để chuyện dịu lại một chút.”
“Em ráng chịu thiệt một chút, anh sẽ cố gắng giải quyết sớm.”
“Đừng nói vậy, em cảm thấy lần này chúng ta có cơ hội, tuy sẽ hơi khó.” Hách Đằng nói, “Yên tâm, em sẽ không lùi bước.”
“Ngoan quá đi. Vậy cứ thế đã, tối nay nhớ phải ăn cơm ngoan đó.”
Tô Dật Tu cúp điện thoại rồi báo với đồng nghiệp nhà có việc phải về sớm, trên đường đi anh lại gọi điện báo mình sắp về đến nhà.
Vào nhà, ba Tô nhìn nhìn con trai mình, rồi trách, “Không phải nói về ngay sao, sao lại lâu quá vậy.”
Tô Dật Tu nắm chìa khóa lên nóc tủ giày ở cửa, “Chân bị thương, đương nhiên sẽ lâu.”
Mẹ Tô lập tức đau lòng hỏi han: “Chân còn chưa khỏi sao, đã lâu thế rồi mà!” Nói xong thì kéo tay anh.
“Mẹ đừng kéo, đau!”
“Sao cả tay cũng đau nữa?” Mẹ Tô rụt tay lại không dám nhúc nhích.
Tay Tô Dật Tu bị đâm, vừa mới khỏi, nhưng vẫn còn thấy vết khâu, anh vén lên cho mẹ xem rồi bỏ tay áo xuống, “Lần trước chắn cây gậy, bị sưng, về sau bưng mủ, phải cắt ra làm sạch, chờ lành hơi lâu một chút.”
“Hừ! Nếu anh không làm mấy chuyện đó thì tôi có đánh anh không!” Ba Tô vội lên tiếng.
“Đúng đúng, ba đánh rất đúng. Nhưng đánh đã đánh rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, ba đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Nếu không có Hách Đằng ngày đêm chăm sóc con, tay chân con đã tàn phế rồi, con sẽ là người khuyết tật, vậy ai còn muốn quen con nữa? Cũng chỉ có cậu ấy ngốc vậy thôi.”
“Bây giờ cũng có khuyết tật đâu!”
“Hay là ba đánh thêm trận nữa cho con khuyết tật hẳn luôn đi.”
“Được rồi, thấy mặt là cãi nhau.” Mẹ Tô lên tiếng, “Ba con thấy tin con tìm chó phối giống với Đại Bảo trên báo, cứ đòi đến đây thăm con, vậy mà vừa gặp mặt đã cãi nhau.”
Tô Dật Tu thật không nghĩ ra tìm chó *** với Đại Bảo và đến thăm anh có liên quan gì đến nhau, nhưng có thể xác định rằng, ba anh cũng nhớ anh, hơn nữa cũng lo lắng vì lần trước đã đánh anh, muốn xem thử đã khỏi chưa.
“Con đâu có muốn cãi nhau với ba, mẹ cũng nghe rồi đó, từ lúc con bước chân vào cửa đến giờ ba có vui vẻ gì đâu.” Tô Dật Tu nói với mẹ, “Con có thể tưởng tượng được chiều nay khi Hách Đằng ở đây ba đã nói gì.”
“Ô, mách à?”
“Cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ nói với con là ba mẹ đến rồi, bảo con mau về gặp ba mẹ.” Tô Dật Tu nhíu mày, “Ba đừng như thế được không? Bình tĩnh nói chuyện với con được không?”
“Làm sao mà sống cả đời với một thẳng đàn ông được chứ! Không hiểu nổi anh nghĩ gì nữa! Con nhà chú Vương của anh đã có con rồi đó, bọn họ hỏi thăm anh, tôi chẳng biết phải nói sao nữa!”
Tô Dật Tu không nói gì, chuyện này không dễ trả lời, tuổi ba mẹ anh đã cao rồi, đâu thể nói với người khác câu “Con tôi đồng tính luyến ái” được.
“Người nào có cuộc sống của người ấy, ba có thể nói là con không có đối tượng kết hôn mà.”
“Vậy cả đời cũng không tìm được ai à.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Con đã ngủ với người ta mất rồi, bây giờ ba bảo con đá cậu ấy để tìm phụ nữ à? Ba không sợ người ta kì thị sao!”
“Anh, anh có biết xấu hổ không hả!”
“Ba à, con đã sắp ba mươi rồi, có nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường!”
“Anh…” Ba Tô đột nhiên nhớ tới Hách Đằng mình vừa gặp, chuyện khác khoan chưa nói, trông cậu ngoan ngoãn rất biết nghe lời, “Cậu ta là đàn ông, sao lại đồng ý được?”
Đương nhiên Tô Dật Tu sẽ không thật sự thảo luận chuyện hai người đàn ông lên giường với ba mình, nhưng, “Cậu ấy không đồng ý thì sao! Cậu ấy đánh lại con chắc?!!”
Ba Tô bàng hoàng, câu Tô Dật Tu vừa nói vần vũ trong đầu, hình như mọi chuyện có hơi khác những gì ông tưởng tượng.
Ps: Tô Dật Tu: Em đánh lại anh không?
Hách Đằng: Lại.
Tô Dật Tu: Em nói lại lần nữa xem!!
Hách Đằng: Nói lại mười lần nữa vẫn là đánh lại anh.
Tô Dật Tu: Cưỡng hip em, cho em chống cự đó, anh xem em đánh lại anh không!!
Hách Đằng: Anh dám đụng vào em một cái thì sau này đừng mong đụng vào em nữa, không tin thì thử xem!!
Tô Dật Tu: Nhị Bảo anh sai rồi!