Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48

“Ừm, nói chuyện khác đi.” Lẽ dĩ nhiên ba Tô không có mặt mũi nào nói chuyện chịu trách nhiệm với người bị hại. Thông thường khi gia trưởng đã ra mặt nói chuyện này thì luôn bàn về vấn đề con số bồi thường. Ông nghĩ nếu mình nghĩ như thế, chắc chắn Tô Dật Tu sẽ trở mặt, hơn nữa ông cảm thấy như thế là hạ nhục người khác.

Tuy trước đây có thành kiến rất nặng với Hách Đằng, thật chẳng khác gì kẻ thù, nhưng gặp mặt một lúc, thằng bé này cũng không tệ, đặc biệt là, nó là người bị hại.

Không chỉ vậy, thân là người bị hại mà còn tin tưởng Tô Dật Tu, người đã cưỡng bức mình như vậy, ba Tô đột nhiên phát hiện ra phẩm chất đang sáng lấp lóe quanh người cậu.

“Vậy cậu…”

“Con thì càng không thể.” Hách Đằng nói, “Ba mẹ con mất sớm, bây giờ chỉ còn mình con, trước tiên khoan nói chuyện con không cần con cái, có cô gái nào lại chịu theo con chứ, cho nên con càng không thể.” Thật ra cậu muốn nói, con có Tô Dật Tu rồi, nhưng ở trước mặt ba mẹ người ta, nói quá thẳng như thế tuyệt đối sẽ bị mắng chết, kín đáo một chút vẫn hơn.

Mẹ Tô không định cho ba Tô nói tiếp nữa, vội hỏi: “Vậy hiện tại con đang làm việc ở đâu?”

“Trước đây con làm giáo viên, sau đó đã nghỉ rồi, anh Nhất Hưu đi làm có khi sẽ về trễ, Đại Bảo ở nhà một mình tội nghiệp lắm, hiện tại con chăm sóc cả hai.”

“Vậy thiệt cho con rồi.”

“Dạ không đâu, con rất thích. Hơn nữa con đã nghĩ trước rồi, có thể mở lớp phụ đạo Anh Văn cho trẻ con trong khu, con và anh Nhất Hưu đã nói, không cần nhiều, trưa một buổi chiều một buổi là được.” Nhưng đây vẫn là chuyện rất lâu về sau, nếu con của Đại Bảo ra đời thuận lợi, vậy khoảng nửa năm sau là trong nhà có thêm hai con chó con hai tháng tuổi, đủ cho cậu bận rộn. Tiền đề là Đại Bảo một phát ăn ngay.

Đại Bảo được về nhà đang hưng phấn chạy lên chạy xuống, bây giờ vừa ăn xong đang nằm bên chân Hách Đằng.

Mẹ Tô đương nhiên biết giá dạy một kèm một hiện nay không phải rẻ, suy nghĩ Hách Đằng vì chăm sóc cho con mình và Đại Bảo mà hy sinh bản thân bất giác xuất hiện.

Hách Đằng không biết hình tượng của mình trong bắt ba Tô mẹ Tô đã cao hơn nhiều, hơn nữa vì cậu là người bị hại, hai người còn cảm thấy hơi áy náy.

Đến tối Tô Dật Tu nói đưa Hách Đằng về nhà, mẹ Tô nói: “Trễ quá rồi đừng đi nữa.” Nói xong còn nhìn ông chồng nhà mình.

Một lúc sau ba Tô mới đứng lên nói: “Trễ quá rồi, hai đứa ráng chen nhau một chút, miễn cưỡng một đêm đi.”

“…”

Hai người dẫn Đại Bảo ra ngoài đi dạo tưới hoa, cả hai đều rất vui, tuy ba mẹ không nói rõ, nhưng như thế này là đã rất rất bất ngờ rồi, thật sự là còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều, “Em cảm thấy như thế này là rất tốt rồi, anh cũng đừng ép bước mẹ anh thêm nữa, như bây giờ đã là ngoài dự liệu rồi.”

“Đúng vậy.” Xem ra hiểu lầm có hiệu quả phi thường, nhưng Tô Dật Tu không định nói với Hách Đằng.

Hai người gặp người quen trong khu thì nói vài ba câu, đến khi Đại Bảo không đi nữa hai người mới về. Về nhà lau móng sạch sẽ cho Đại Bảo, uống nước, Đại Bảo tung tăng về phòng.

Hách Đằng tắm rửa xong, thấy hai vị gia trưởng đều đang ngồi xem tivi, liền định đi đến xem cùng, nhưng Tô Dật Tu lại kéo cậu vào phòng, cậu nói không được, ba mẹ còn chưa ngủ, làm sao bọn họ vào phòng đóng cửa được, rất thiếu hòa thuận.

“Ngủ thôi.”

“Đừng đừng đừng, đợi thêm chút nữa!”

“Em vất vả cả ngày rồi, nghe lời, ngủ sớm một chút.”

“Thật mà thật mà, không mệt chút nào, em ở lại thêm chút nữa.”

“Có vào không!! Em có ngủ hay không hả!!”

“…”

Ba Tô và mẹ Tô nhìn Tô Dật Tu hoàn toàn không thèm để tâm đến phản ứng của Hách Đằng, chỉ biết kéo người ta vào phòng đóng cửa, “Ông nghĩ, có cần nói với con ông, như thế là không được không?”

“Bây giờ đi à? Bà điên sao!” Ba Tô cực kì không tán đồng, “Muốn đi thì bà đi đi, ai biết được chúng nó đang làm gì chứ.”

“Tôi đi làm gì! Hai đứa nó là đàn ông hết mà ông cũng có mặt mũi bảo tôi đi à!”

“Một đứa là con bà, một đứa là bạn trai con bà, nói thẳng ra là con dâu bà, có gì mà không dám, không phải cũng như con trai bà thôi à!” Nói xong, ba Tô đứng lên, cảm thấy những câu vừa nãy nhất định không phải do mình nói ra, “Tôi đi ngủ.”

Mẹ Tô tắt tivi lên lầu, “Ông đồng ý rồi sao?”

“Không đồng ý!!”

Hách Đằng bị Tô Dật Tu ôm, “Nói chuyện gì với ba mẹ đó?”

“Đâu có gì.”

“Có nói không?” Anh siết chặt tay, “Nếu không anh không nể mặt đâu.” Rồi cắn tai Hách Đằng.

“Không có gì thật mà, ba mẹ anh rất tốt, không hề làm khó em, đừng cắn!” Hách Đằng bưng tai trừng anh, “Em nói em tin anh, dù sau này anh thay đổi thế nào, em cũng tin anh.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Tô Dật Tu chép miệng, “Làm sao đây?”

“Làm sao gì?”

“Anh có phản ứng rồi.” Anh cọ cọ Hách Đằng, “Nghe em nói vậy, anh kích động quá.”

Hách Đằng rất căng thẳng, “Anh ngoan ngoãn chút đi, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, anh đừng có làm hỏng!”

“Em lấy gối che mặt lại.”

“…” Chết người đó! “Anh cố nhịn một chút được không?” Cậu biết cương không được thì phải nhu, bình thường chiêu này rất có tác dụng với Tô Dật Tu.

Nhưng đêm nay Tô Dật Tu rất kích động, anh đè đầu Hách Đằng, “Dùng miệng.”

“…”

“Em xem, dùng miệng tốt biết mấy, không chỉ em không lên tiếng được, mà còn không bị bẩn… Ai da!”

Hách Đằng nhả ra, “Dùng miệng rồi đó, cảm giác thế nào? Thích không nè!!”

“Được rồi được rồi.” Tô Dật Tu kéo tay cậu bóp vai cho mình, “Vậy cho em nợ, lần sau tính bù, anh lấy sổ ghi lại đề phòng em quỵt nợ.”

Không muốn cãi cọ với anh, căng thẳng cả ngày rồi, đắp chăn lên, tắt đèn, cơn buồn ngủ kéo tới.

Tô Dật Tu trơ mắt nhìn cậu, cậu đã bắt đầu ngáy khe khẽ, “Thật là.” Anh hôn hôn đôi môi hé mở của Hách Đằng, “Anh bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân rồi đây này.”

Khi ngủ, cơ mặt thả lỏng, miệng sẽ hé mở, nếu nằm nghiêng sẽ chảy nước miếng, nhưng ngắm người mình thích ngủ là một chuyện rất vui, dù cậu ấy đang chảy nước miếng hay ngủ mớ rồi cười ngu, đều cảm thấy rất tốt đẹp, vì người đó đang nằm trên giường anh, trước mắt anh, trạng thái không đề phòng như thế, chỉ xảy ra với mình anh.

Đây là cảm giác vui sướng về mặt tâm lý, thỏa mãn từ thâm tâm và linh hồn.

Sáng sớm thức dậy, trong phòng khách không có ai, ba Tô và mẹ Tô không có nhà, “Có thể ba mẹ ra ngoài rồi.”

“Sớm vậy sao!”

“Người lớn tuổi thường ngủ ít.” Tô Dật Tu ôm cậu, “Anh vẫn chưa tỉnh, hôn chào buổi sáng mau.”

Hách Đằng nghe lời chu môi.

Tô Dật Tu cười cúi đầu.

Cửa mở ra…

“Hai đứa đang làm gì đó!”

Tô Dật Tu nhìn ba mình, bình tĩnh nói: “Bụi bay vào mắt cậu ấy, con thổi cho cậu ấy.”

“…” Ba Tô hơi bất lực, “Được rồi.”

Hách Đằng vốn đang hoảng hồn vì bị bắt quả tang, Tô Dật Tu nói dối mà ba Tô lại không phản bác, thấy hai người xách điểm tâm, cậu vội bước đến xách hộ.

“Chú dì dậy sớm, đi dạo một vòng rồi sẵn tiện mua điểm tâm. Thanh niên mấy đứa thì thì ngủ nhiều một chút.” Mẹ Tô bảo Hách Đằng qua ngồi xuống.

“Cảm ơn dì.”

“Cảm ơn gì chứ.” Mẹ Tô nói, “Không biết con thích ăn gì, chú mua nhiều loại, con đừng khách sáo.”

Hách Đằng nhìn ba Tô vẫn im lặng không nói gì, “Cảm ơn chú.”

Im lặng.

Tuy ba Tô không trả lời, nhưng Hách Đằng vẫn không khỏi hớn ha hớn hở.

Ba mẹ Tô Dật Tu ở một tuần thì chuẩn bị đi, trước khi đi còn gọi Hách Đằng đến chơi, tiễn cả hai lên xe, Hách Đằng mua cho hai người ít quà, còn dặn chú dì đi đường cẩn thận, về nhà gọi điện thoại.

Có lẽ trong lòng hai người vẫn chưa chấp nhận được, nhưng đã bắt đầu chậm rãi thừa nhận, dù thế nào, như vậy cũng rất tốt rồi.

Nói thật ra, Hách Đằng rất thích ba mẹ Tô Dật Tu, đối với người thiếu thốn tình cảm gia đình như cậu mà nói, cậu rất khát khao tình thương cha mẹ, dù là bị mắng hay than phiền, tuy Tô Dật Tu cho cậu rất rất nhiều tình yêu, nhưng tình yêu giữa bạn đời và cha mẹ với con cái rất khác nhau.

Tô Dật Tu nhận ra Hách Đằng đang buồn, muốn làm cậu vui, “Ít lâu nữa nghỉ phép, chúng ta cùng về nhà.”

“Có được không?” Dù sao thì bên ấy vẫn còn rất nhiều người quen, nếu gặp phải thì không hay lắm.

“Không sao, anh nói với bọn họ rồi, em là em họ anh.”

Hách Đằng hiểu ý anh, “Vậy bây giờ chúng ta về nhà em hay nhà anh?”

“Về nhà em đi.” Tô Dật Tu nói, “Gom đồ chuẩn bị dọn về, để Đại Bảo nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Bọn họ sẽ bán hết bầy chó con sao?”

“Nếu nhiều thì có lẽ sẽ bán một con.”

Hách Đằng đau lòng.

“Cũng hết cách. Huyết thống tốt là phải lưu truyền, nếu không nguồn gen có khiếm khuyết chỉ mang lại đau khổ cho chúng nó, tuổi thọ giảm sút và bệnh tật, đây là vấn đề thực tế.” Tô Dật Tu nói với cậu, “Chó Afghanistan như Đại Bảo, nếu ở trong trại chó sẽ bị xem như chó giống vậy.”

“Đột nhiên em cảm thấy…”

Tô Dật Tu biết cậu muốn nói gì, vội ôm vai cậu, “Được rồi, có Tiểu Bảo cũng tốt, sớm muộn gì Đại Bảo cũng sẽ phải rời xa chúng ta, không biết là khi nào, những nhất định là trước chúng ta rất lâu, nếu có con nó bên cạnh, tuy vẫn sẽ rất đau lòng, nhưng dù sao cũng đỡ hơn nhiều. Tốt hơn là đến lúc đó lại hối hận bảo nếu trước đây có thể giữ lại huyết mạch của nó thì hay quá nhiều.”

“Nhưng em không muốn Đại Bảo đi, không muốn. Em muốn Đại Bảo có thể sống thật lâu thật lâu, già đến không đi nổi nữa thì em mua xe đẩy về đẩy nó đi.”

“Anh không dám đòi hỏi gì, chỉ mong trước khi nó đi luôn được khỏe mạnh, không bị bệnh tật dày vò là được rồi.”

Hách Đằng vẫn đang chìm đắm trong bi thương, tuy cậu biết Đại Bảo còn rất trẻ, nhưng trong lòng hiểu rõ, nó sẽ ra đi, lại không nén được đau lòng.

Nghe nói, loài chó trước khi lâm chung luôn biết mình sắp chết rồi, chúng nó sẽ nằm cạnh chủ nhân, rồi nhắm mắt, như đang ngủ. Chúng ta ngồi đó nhìn nó, yên bình như thế, cứ như chỉ ngủ thêm một lát nữa thôi, rồi chúng nó sẽ thức dậy.

Càng nghĩ càng đau lòng, đặc biệt là khi thấy Đại Bảo lao đến dụi cậu, mở to mắt nhìn cậu, cậu không chịu nổi.

Tô Dật Tu không đành lòng nhìn cậu khóc, vội nói: “Con chó bị gãy xương độ C3 ở viện khỏi rồi.”

“Vậy sao? Nhanh quá.” Giọng Hách Đằng vẫn nghèn nghẹn, “Vậy bây giờ làm sao?”

“Trước đây có người nói muốn nhận nuôi nó, bọn anh đang sàng lọc.”

“Vậy thì tốt quá.”

“Đúng vậy, hy vọng sau này nó được sống hạnh phúc.”

Hách Đằng lại hỏi, “Mèo con thì sao?”

“Cũng khỏe nhiều rồi, gần đây bận quá, anh cũng không thời gian thăm nó.”

“Có ai muốn nhận nuôi nó không?”

“Có. Hơn nữa còn tình nguyện trả tiền điều trị. Sao vậy? Em muốn nuôi sao?”

Hách Đằng lắc đầu, “Ban đầu có nghĩ vậy, nhưng chỉ nghĩ thôi, nó từng bị tổn thương cần bầu bạn nhiều hơn, mỗi ngày em chăm Đại Bảo đã tốn rất nhiều thời gian rồi, căn bản không thể phân tâm chăm sóc nó, cho nên đừng bắt nó chịu thiệt thòi nữa, nhận nuôi thì phải chăm sóc tử tế, hơn nữa em cũng không biết cách nuôi mèo.”

“Yên tâm, bọn anh giám sát người nhận nuôi rất chặt chẽ, chúng nó không thể chịu đựng lần tổn thương thứ hai nữa.”

Khi Bella động dục thì được chủ đưa đến, lần đầu ***, Bella hơi căng thẳng, chủ nhân nó ngồi bên cạnh an ủi, Đại Bảo vô cùng ga lăng, giữ cự ly nhất định gần đó. Tô Dật Tu dẫn Bella vào phòng của Đại Bảo làm quen trước, để một lát nữa không hoảng loạn. Chờ Bella quen rồi, Đại Bảo mới vào.

Cửa mở, chủ nó đứng bên ngoài theo dõi, để tránh xảy ra tình huống bất ngờ. Tình hình cũng tương đối thuận lợi, Hách Đằng không ngờ, Đại Bảo rất dịu dàng, nếu bỏ qua chuyện hai chúng nó là chó, thì hai con chó cao quý lạnh lùng thật sự rất bắt mắt.

Đuôi hai con chó quấn vào nhau, duy trì rất lâu.

Xong việc, Bella nằm trong phòng nghỉ ngơi một lúc, chủ nó đút nó đồ ăn vặt. Hách Đằng không biết nên cho Đại Bảo ăn gì bây giờ.

Nhưng Đại Bảo cũng không cần ăn, chỉ nằm dài trong phòng khách, hướng mặt ra ban công. Hách Đằng cảm thấy Đại Bảo cũng cần được an ủi.

Một tuần sau, lẽ ra đến lúc phối với con chó mẹ màu xám nhạt còn lại, nhưng Đại Bảo nhất định không chịu đến gần, Hách Đằng thấy vậy lập tức từ bỏ suy nghĩ có một con chó nhỏ khác màu, “Thật có lỗi quá.”

“Không sao, tâm trạng không tốt thì cũng khó khống chế được, có cơ hội khác rồi tính tiếp vậy.”

“Được.”

Tô Dật Tu tiễn bọn họ đi, Hách Đằng ngôi yên lặng vuốt lông cho nó. Biết tâm trạng của nó không được tốt, cậu quyết định dẫn Đại Bảo ra ngoài đi dạo.

Hẹn ở một công viên thú cưng, Đại Bảo chơi rất vui, tuy nó không hòa đồng lắm, nhưng cũng chơi được với một con Husky, hôm nay không có gì xui xẻo xảy ra, cũng gần nhà, nên đi bộ về được, thế là một người một chó đi bộ trên đường cho người đi bộ.

Buổi chiều ít người đi đường, Hách Đằng cũng không giữ chặt dây, đột nhiên, sợi dây trong tay bị giật ra, cậu quay phắt lại, thấy dây cổ của Đại Bảo nằm trong tay một người lạ mặt, cậu xông đến, một người đàn ông khác chặn đường cậu, hơn nữa bên đường còn có một chiếc xe Jeep đứng chờ sẵn, trong xe còn một người khác, Hách Đằng lập tức hiểu ra, trộm chó, không, cướp chó!

“Trả nó cho tôi!” Hách Đằng vừa hô to vừa xông đến chặn người đàn ông kia, vung nắm tay, “Ăn cướp! Có người cướp chó! Mau gọi cảnh sát giúp tôi!!”

Ps: Hách Đằng : Anh Nhất Hưu mau cứu mạng, có người cướp chó!

Tô Dật Tu: Đại Bảo cắn bọn họ!!

Đại Bảo khởi động trạng thái Spatar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.