Lý do hôm đó vì sao hai người chia tay à? Quỳnh đã không còn nhớ rõ, nhưng Mạnh thì lại không thể nào quên. Anh nói lời chia tay vô cùng bình thản, như đã tập luyện hàng ngàn lần trong đầu. Mà Quỳnh ngày đó là một cô bé nhà gia giáo lại sỉ diện, không hề níu kéo hỏi lý do, chỉ ậm ừ một tiếng rồi rời đi.
Thật ra chuyện đó không phải một hai câu là có thể giải thích hết được. Thời điểm đó Quỳnh đang tích cực luyện học tiếng Pháp để chuẩn bị làm hồ sơ đi du học, mà Mạnh thì càng ngày càng hư hỏng, tập tành hút thuốc, uống rượu, chơi cần sa. Anh không phải không biết điều đó ảnh hưởng đến tâm trạng của Quỳnh thế nào. Cô tức giận.
Cô có thể chấp nhận anh là một đứa học trò ham chơi lêu lỏng nhưng không thể chấp nhận một tên sa ngã vào xã hội. Nhiều lần Quỳnh đã nhắc nhở thậm chí bất chấp sự nghi ngờ của mọi người tìm đến anh. Mạnh thờ ơ, Mạnh lạnh nhạt. Cả người gầy nhom như mấy tên nghiện ma tuý, nhiều lần còn chê cô phiền phức mà doạ đánh.
Quỳnh không sợ, nhưng bố mẹ cô lo lắng, gặng hỏi nhưng Quỳnh không trả lời. Cho đến tận khi hai người chia tay. À thì, bởi vì bắt đầu trong thầm lặng nên cũng kết thúc trong thầm lặng. Bản thân sẽ không quá sa sút nếu như cô không nghe tin mình đánh mất cơ hội đi du học. Bố mẹ tuy là vẫn an ủi nhưng Quỳnh vẫn rất buồn, nhốt mình trong phòng.
Khoảng thời gian đó, Quỳnh rất nhớ anh, nhưng cũng làm cho khoảng cách hai người dần xa hơn. Mạnh luôn không quan tâm đến kết quả học tập của cô, cho nên dù có biết cũng chẳng hề gì. Vì vậy, Quỳnh từ bỏ ý định liên lạc với anh.
Còn trong lúc đó, Mạnh bị dính vào chứng nghiện cần sa loại nhẹ. Bố anh là một người hiểu biết nhiều lại có tiền nên cho anh đi cai nghiện gấp. Sau đó anh bỏ học cấp ba, Quỳnh và anh khác lớp nên không hề hay biết. Cai nghiện xong bố anh đóng học phí để anh đi học một trường dân lập cho có bằng cấp rồi giao lô đất để anh kinh doanh.
Kết quả cũng chưa đến nổi chết đói. Mạnh tưởng cô đi du học Pháp từ lâu rồi, ai ngờ còn có cơ hội gặp lại. Tựa như một điều kỳ diệu bất ngờ, khiến Mạnh từ trong cơn say chỉ muốn say mãi. Thậm chí, sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy anh phải vội vã tìm hỏi rồi đứng nhìn cô thật lâu mới xác định được.
Quỳnh kinh doanh shop quần áo, như vậy con đường học hành của cô không thuận lợi cho lắm. Nhưng vẫn dư sức trang trải cuộc sống.
Sau tối đó, Mạnh không đến tìm cô nữa. Thật ngạc nhiên, Quỳnh đã nghĩ vậy. Vậy mà vẫn có chút hụt hẫng. Cô tự khinh bỉ mình trong lòng.
Ngày đó, bữa ăn buffet ở một nhà hàng giảm giá một nửa, Quỳnh được một người bạn du học bên Pháp về chơi mời đi ăn. Trùng hợp gặp lại Mạnh một lần nữa. Anh đi cùng một người con gái khác, có lẽ là bạn gái mới. Quỳnh lại nhíu mày, con người quả nhiên thay đổi. Trước kia dù là ăn chơi nhưng Mạnh không động vào gái.
Mạnh tươi cười nhìn thấy cô, rồi nhìn sang người bên cạnh. Anh bỏ rơi cô bạn gái của mình rồi bước lại gần, đanh đá chỉ vào anh ta:
- Đây là thằng bạn trai mà em nói đó à? Hôm nay em đi với nó ư? Thua anh nhiều. - Mạnh tức giận đùng đùng.
- Nhưng đẹp trai hơn anh. - Quỳnh thản nhiên nói - Anh còn dẫn theo bạn gái, tại sao em lại không thể dẫn theo bạn trai?
- Anh ta là ai? - Bạn cô hỏi.
- Là một người quen.
- Chồng tương lai của cô ấy.
Quỳnh bực mình trừng người nào đó. Mạnh vẫn không vui như thường, nhưng đã bớt giận hơn. Ngay lúc này, bạn gái của Mạnh lại gần chào hỏi:
- Chào mọi người, em là Huệ. Mạnh, là bạn anh hả? - Mạnh không nhịn được rút tay mình ra.
- Chào em, chị là Quỳnh, đây là Minh. Hai người cứ ăn đi, chúng tôi đi đây.
Nói rồi, Quỳnh không muốn tiếp tục cái không khí gượng gạo bèn kéo Minh bỏ đi. Minh vừa cười vừa cố gắng thấp giọng:
- Chồng tương lai cơ à? Gã bạn trai cũ của mày thú vị thật đấy.
Quỳnh không nhịn được, đỏ mặt nhéo hông hắn một cái. Minh vừa suýt xoa vừa cười hăng hái. Mạnh từ xa thấy vậy thì bực dọc, Huệ nói cái gì cũng nghe không vô, hừng hực bỏ đi.
Minh đi du học Pháp đã được nhiều năm, phong cách cũng châu Âu hóa được mấy phần, nên tự nhiên ngồi chung bàn với người khác cũng được. Riêng Quỳnh thì không thấy vậy, huống chi người đó lại là Mạnh và Huệ. Toàn bộ cuộc giao tiếp đều bao gồm Minh và Huệ hỏi thăm xã giao, hai người còn lại thì im lặng.
- Ăn hải sản mà không biết lột vỏ cua, bằng không đưa đây anh làm giúp cho. - Mạnh lau lau tay, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để ga lăng.
- Không cần. Minh... - Minh đang hăng say trò chuyện thì bị cắt ngang, nhìn xuống con cua trong tay Quỳnh thì dở khóc dở cười.
- Quỳnh, em chơi anh quá. Anh đâu biết lột vỏ cua.
Quỳnh trợn trừng mắt, Minh lại không để ý lắm, cuối cùng con cua vẫn bị Mạnh vui vẻ đoạt lấy. Cô không quá thoải mái. Cả buổi tối ngồi như kim chích, nhúc nhích khó chịu. Sự dịu dàng hiếm có của Mạnh làm cô không muốn đối mặt, cứ cúi gầm đầu mà ăn. Đến khi miễn cưỡng ăn gần hết phần thịt cua thì Quỳnh lau miệng đứng dậy, kéo Minh cùng đi về.
- Này, đừng nói với tao mày không biết bé Huệ kia giống hệt mày đấy nhé? Không biết lão Minh làm sao tìm được cô bé ấy nhỉ? Trông cũng dễ thương.
- Mày ăn nhiều cá quá nên lú lẫn rồi hả? Đó là bạn gái của Mạnh, đừng có táy máy. - Quỳnh chán ghét đi đến xe hơi, tiếng giày cao gót vang lên công cốc.
- Nói thì có hơi quá đáng thật, nhưng lần này về tao thấy ông ấy cũng không tệ. Hay là mày thử...
- Đủ rồi! - Quỳnh ngưng cước bộ, đôi mắt híp lại không vui - Mày còn nói một tiếng nữa thì mấy ngày tới từng tìm tao đi chơi.
- Biết biết. - Minh bĩu môi - Rõ ràng quan tâm gần chết mà còn giả bộ. Tao sợ hai người luôn.c