Báo Nam

Chương 7: Chương 7




Mười hai giờ đêm, Tước Lợi Nhi trên người chỉ phủ một cái áo bào trắng, nằm thẳng trên cáng, được bốn người đàn ông nâng tiến tế tràng, đặt trước đàn tế.

Cô nghe theo lời Cừu Liệt dặn dò, coi mình như một phế nhân, không nghe không quan tâm, im lặng mặc người Tịnh Linh hội sắp xếp.

Thân thể cô đã không còn đau, thuốc quản lý cho có thể trong vài giờ làm vết thương khép lại, hơn nữa sau đó cũng sẽ không lưu lại sẹo, duy chỉ có khí lực không thể lập tức khôi phục, muốn sử dụng niệm động lực bỏ trốn vẫn rất miễn cưỡng.

Chính vì như thế, cô có chút lo lắng mình sẽ trở thành gánh nặng cho Cừu Liệt, ngược lại khiến anh không đối phó được Phương Tư lão gia hỏa kia.

Tín đồ Tịnh Linh hội lục tục tiến vào, bọn họ vẫn im lặng như trước, miệng lầm bầm một số câu mơ hồ, ánh mắt dại ra vô thần, phải có người giúp mới đi được. Về phần năm cô gái đến cùng Tước Lợi Nhi chỉ xuất hiện bốn, trên mặt các cô cũng không có nhiều biểu tình, không khác gì cái xác không hồn.

Tước Lợi Nhi nằm trên đài trước tế đàn, trong tai nhét máy trợ thính rất nhỏ Cừu Liệt cho cô, không nghe thấy tiếng động trong sân, chỉ có thể yên lặng xem xét.

Mười phút sau, Phương Tư cùng Rita đi ra tế đàn, các tín đồ đều phấn khích phát ra tiếng “hà hà”, cảm xúc kích động chờ triển khai huyết tế.

Phương Tư giơ cao hai tay muốn mọi người im lặng, sau đó trầm giọng nói: “Đêm qua xảy ra một chút việc nhỏ, ta rất lấy làm tiếc vì trong tín đồ chúng ta có người muốn chạy trốn khỏi thiên đường này, may mà chúng ta đã khuyên nhủ cô ấy, cô ấy rất cảm động, quyết định hiến thân cho báo thần, dùng máu của cô ấy cùng báo thần đổi lấy cả đời vinh hoa phú quý.”

Các tín đồ lại “hà hà” hô lớn.

Phương Tư liếc nhìn Cica, Cica gật gật đầu, đi về phía Tước Lợi Nhi, trong tay nắm một con dao bạc, cúi người, cẩn thận đặt dao trên cổ Tước Lợi Nhi.

“Bây giờ, chúng ta mời báo thần đến nhấm nháp những giọt máu đầu tiên của xử nữ này!” Phương Tư cao giọng nói.

Phù điêu báo mở ra, vẫn như trước xuất hiện mật đạo, nhưng thật lâu không thấy báo đen xuất hiện, mọi người ai cũng nghển cổ trông ngóng, đúng lúc này, một tiếng nổ ầm ầm, tín đạo thần kì nhất Tịnh Linh hội cùng phù điêu đầu báo thần đã bị nổ vỡ tan.

Tất cả mọi người khiếp sợ la lên, chạy tán loạn mong được sống sót.

Phương Tư mặt lạnh như băng, ông không nghĩ tới Cừu Liệt lần này lại vì một cô gái mà hủy đi tế đàn.

Cừu Liệt xuất hiện phía sau tế đàn trong làn khói bụi, anh liếc nhìn mọi người đang chạy tán loạn dưới đàn, dùng giọng lạnh lùng nói: “Nơi này căn bản không có báo thần gì cả, tín ngưỡng của Tịnh Linh hội tất cả đều là âm mưu, người thông minh liền rời khỏi nơi này!”

“Cừu Liệt! Anh điên rồi?” Rita phẫn nộ tiến lên, vung tay muốn chụp vào mặt anh.

Anh bắt tay cô ta, tươi cười làm cho người ta sợ. “Điên là cô và bọn họ. Rita, nhiều năm qua cúng bái một con quái vật không người không thú như vậy, cô không thấy phiền sao?”

“Anh……” Rita khiếp sợ nhìn anh, không tin lời này lại từ miệng anh nói ra.

“Quan hệ với nhiều con rối nam như vậy, cô không phiền sao?” Cừu Liệt khí thế bức người truy vấn.

“Câm miệng!” Rita sắc mặt trắng xanh, tức giận đến cắn môi thành màu tím.

“Tôi thật sự chịu đủ rồi!” Anh căm giận nói, hất tay cô ta ra, ánh mắt khiêu chiến nhìn chằm chằm Phương Tư.

Phương Tư không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: “Ta không biết cậu lại ngu xuẩn như vậy, vì cô ta, cậu lựa chọn phản bội ta?”

“Tôi chỉ muốn có được tự do.” Cừu Liệt trong lòng không phải không có giãy dụa đau đớn, dù sao cũng là Phương Tư nuôi anh lớn.

“Muốn có tự do phải trả giá rất lớn.” Lời Phương Tư nói nghe giống uy hiếp.

“Tôi đã chuẩn bị tâm lý.” Anh cẩn thận nhìn chằm chằm Phương Tư, hiểu rõ ông yta thích nhất ra tay lúc này, công kích khiến đối phương trở tay không kịp

“Phải không?” Phương Tư kéo âm cuối thật dài, sau đó tay ông ta nhanh như chớp vung lên, dao bạc trong tay Cica bay ra ngoài, cắt thẳng về phía cổ Tước Lợi Nhi.

Cừu Liệt sớm có chuẩn bị, khi Phương Tư vừa cử động anh liền giơ súng trong tay lên, bắn rớt dao bạc.

Tước Lợi Nhi trong lúc khẩn yếu xoay người lăn xuống dàn tế, khởi động thân thể đá đổ Cica, khuỷu tay không lưu tình thúc vào hắn, giải quyết xong hắn.

Các tín đồ sớm đã sợ chạy mất, để tránh bị đạn không có mắt bắn trúng, tình cảnh trong thời gian ngắn hỗn loạn không chịu nổi, một hồi tế điển liền như vậy bị hủy.

“Cừu Liệt, đừng náo loạn, buông súng đi.” Phương Tư sửa thành phương thức dụ dỗ, vươn tay về phía anh.

“Tôi không muốn tiếp tục giết người, Phương Tư, vì dã tâm của ông, tôi đã gây nhiều nghiệp chướng nặng nề……” Cừu Liệt nhíu mi, lắc đầu.

“Cậu không có khả năng thoát được đảo Báo, đừng quên dây xích trên cổ cậu, sống chết của cậu vẫn phải xem ta có cao hứng hay không.” Phương Tư cười lạnh, lợi thế lớn như vậy trong tay, ông không sợ Cừu Liệt chạy trốn.

“Tôi không có lựa chọn khác.” Cừu Liệt giơ súng nhắm ông ta.

“Cừu Liệt! Ông ấy là người thu dưỡng chúng ta a! Vì một con tiện nhân, anh lại muốn giết ông ấy sao?” Rita giận kêu.

“Ông ta không phải cha nuôi chúng ta, ông ta nuôi chúng ta là có mục đích.” Cừu Liệt xót xa nói.

Rita xoay mình xông về phía Tước Lợi Nhi thở dốc bên cạnh, bắt tay cô, hô to: “Đều là mày! Mày dùng cách gì mê hoặc Cừu Liệt, khiến anh ấy yêu mày? Mày nói xem!”

Tước Lợi Nhi căn bản không biết cô ta đang nói cái gì, cô cố gắng hít một hơi, sau đó động tác gọn gàng bắt tay Rita, dùng đòn ném qua vai xinh đẹp, làm cô ta ngã xuống tế đàn.

Hô! Hô! Tước Lợi Nhi há miệng hô hấp tụ lấy sức mạnh trong cơ thể lúc nào cũng có thể tản đi, cô giữ lại một hơi cuối cùng, chuẩn bị sử dụng niệm động lực mang Cừu Liệt rời khỏi nơi này.

“Thì ra nha đầu kia còn sức!” Phương Tư bị chọc giận, ông ta chống quải trượng, đi bước một về phía Cừu Liệt, mở tay ra, khiêu khích nói: “Đến đây đi! Ngươi bắn a! Trái tim của ta ở đây này, ngươi bắn a!”

Cừu Liệt chần chờ, những chuyện lúc nhỏ Phương Tư dạy anh từng đoạn một tràn vào trong đầu. Phương Tư đối với anh cũng không phải là không tốt, thậm chí có đôi khi anh còn có thể coi ông ta là cha mình, loại tình cảm này phức tạp vô cùng, giống như sợi dây thừng không ngừng siết chặt, vĩnh viễn trói buộc anh……

“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi thấy anh ngơ ngẩn, lo lắng lên tiếng gọi anh.

Đúng lúc này, Phương Tư giống quỷ mị đến gần Tước Lợi Nhi, nhếch miệng cười, tay hóa thành đao bổ về phía cô.

“Ai nha!” Cô chật vật nhảy ra, nhưng cánh tay lại bị vẽ ra một vết thương.

Cừu Liệt sắc mặt đại biến, không chần chờ vọt tới bên người cô, một tay ôm lấy cô, một tay ngăn chận cánh tay cô.

Tước Lợi Nhi không rõ vì sao anh khẩn trương như thế, đang muốn đặt câu hỏi, liền phát giác cánh tay từng đợt đau đớn, cô cúi đầu nhìn, thấy máu đang từ miệng vết thương bay ra, vô số giọt bay về phía Phương Tư, thẳng tắp tiến vào miệng ông ta.

Thượng đế! Ông…… ông ta hút máu cô? Hơn nữa là cách không hút máu!

Cảnh tượng biến hoá kỳ lạ này quả thực dọa Tước Lợi Nhi sợ.

Đây vốn là hóa thân của Satan!

Máu trong cơ thể cô giống bị nguyền rủa đẩy ra khỏi vết thương, lao ra, từng giọt từng giọt bị Phương Tư hút vào miệng. Cô kinh hãi lại đau đớn bắt lấy tay Cừu Liệt, tâm thần đại loạn.

“Máu tươi có sức sống như vậy a! Thật ngon!” Phương Tư cười cười nói.

Cừu Liệt nhanh chóng bắn về phía Phương Tư, nhưng viên đạn bắn vào thân thể ông ta lại xuyên ra ngoài, miệng vết thương tự động khép lại.

“Chúng ta không phải đối thủ của ông ta! Đi!” Cừu Liệt ôm lấy cô bỏ trốn.

“Tước Lợi Nhi Ngải Lãng! Cừu Liệt!” Phương Tư cao giọng hô.

Tước Lợi Nhi trong tai có máy trợ thính, không nghe thấy ma pháp kêu gọi của ông ta, không bị hàng phục chú của ông ta khống chế, cô dùng niệm động lực đưa Cừu Liệt cùng mình ra khỏi tòa thành, chạy thoát sự truy đuổi của Phương Tư.

Rita lúc này bò dậy, lảo đảo đến bên cạnh Phương Tư, kêu lên: “Phương Tư, bọn họ……”

“Rita, sao cô lại không buộc được tâm Cừu Liệt, ngược lại bị một con bé mười tám tuổi chiếm thượng phong?” rong giọng nói của Phương Tư có trách cứ.

“Tôi……” Rita nổi giận đan xen cúi đầu, chuyện tình yêu không phải đơn phương cố gắng là được, huống hồ Cừu Liệt vẫn chỉ coi cô ta là bạn chơi mà thôi.

“Quên đi, việc này cũng không thể trách cô, người có mặt tối tăm như hắn, sẽ bị một cô gái hồn nhiên rựa rỡ như ánh mặt trời hấp dẫn, cũng không có gì lạ.”

“Vậy ngài thật sự muốn thả bọn họ đi?” Rita không cam lòng hỏi.

“Yên tâm, bọn họ trốn không xa.” Phương Tư nắm chắc thắng lợi nở nụ cười. “Nơi này là đảo, cách Puerto Rico gần nửa giờ bay, cho dù Thần Toán Tước Lợi Nhi có niệm động lực siêu cấp, cô ta cũng không thể đồng thời mang theo Cừu Liệt đi khoảng xa như vậy, huống chi cô ta còn bị trọng thương.”

“Cho nên bọn họ nhất định phải lên thuyền, đúng hay không?”

“Đúng vậy, kêu người tuần tra ở bờ biển. Nhớ kỹ, ta muốn bắt sống cô gái kia, về phần Cừu Liệt, ai cũng không cho phép đả thương hắn.” Ông ta hạ lệnh.

“Tôi biết.” Rita lập tức lấy điện thoại liên lạc nhân viên đóng tại bến tàu, ra lệnh xuống.

Bởi vậy, khi Cừu Liệt mang theo Tước Lợi Nhi nhanh chóng đến bến tàu tư nhân, đã có rất nhiều người theo dõi ở nơi này, ngay cả ca nô của anh cũng bị người dùng vải bạt phủ lên, còn có bốn người trông coi.

Bọn họ tạm thời tránh sau rừng cây dày đặc, quan sát tình hình.

Tước Lợi Nhi tựa vào người anh thở dốc, lấy máy trợ thính ra, ngẩng đầu hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Phương Tư quả nhiên phái người đến cản trở, thuyền ở bến tàu đều có người gác, muốn đột phá có thể có khó khăn.” Cừu Liệt không nghĩ tới chuyện lại trở nên khó giải quyết như vậy.

“Có bao nhiêu người ở nơi nào?” Tước Lợi Nhi lưng bị thương, cánh tay lại bị hút máu, thể lực đang giảm xuống, nhưng cô mạnh mẽ khởi động tinh thần, quyết định vô luận như thế nào cũng phải cùng Cừu Liệt an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này.

“Mười ba người, hai chiếc ca nô.”

“Anh xác định chiếc ca nô kia có thể mang chúng ta đến Puerto Rico?” Tước Lợi Nhi liếc nhìn chiếc thuyền không tính là lớn kia.

“Đương nhiên.”

“Tốt, như vậy chỉ có một cách.” Ánh mắt cô rực sáng, trong bóng đêm giống như hai ngôi sao.

“Cách gì?” Cừu Liệt nhìn cô một cái, không biết trong đầu cô lại có chủ ý gì.

“Cởi quần áo của anh ra.”

“Cô muốn làm gì?” Anh hứng thú hỏi, đối với việc cô thường nói ra một ít số từ kinh người cảm thấy rất thú vị.

“Tôi dụ một nhóm người đi, lại đem quần áo của anh dùng niệm động lực chuyển vào trong cánh rừng, dẫn số người còn lại vào rừng cây, khi đó anh mau chóng lên thuyền, sau đó cho thuyền chạy đến cách xa bờ ngoài một trăm mét chờ tôi……” Cô nhẹ giọng nói ra kế hoạch.

“Vậy rất nguy hiểm! Vạn nhất cô không lên được thuyền thì sao?” Anh không đoán được lúc này cô có mấy phần sức lực, nếu niệm động lực của cô không thể mang cô lên thuyền, nói không chừng nửa đường sẽ rơi xuống biển.

“Đừng lo lắng, tôi còn sức mà.” Cô kiên trì nhìn anh.

Ở chung hai ngày, Cừu Liệt cũng lĩnh giáo cá tính cố chấp của cô, cho nên chỉ suy nghĩ một lát, liền không nói hai lời cởi áo đưa cho cô.

Cô lập tức cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng cơ ngực duyên dáng của anh.

Cừu Liệt cong cong khóe miệng, theo lời xoay người, cũng đem quần dài cởi. “Cô mặc quần dài của tôi vào, như vậy mới không bị cỏ dại cắt chân.” Anh biết dưới áo bào trắng cô cái gì cũng không có mặc, đây là cách ăn mặc trước sau như một của tế phẩm.

“Anh……” Cô vội vàng nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn cánh tay anh, trái tim lại không theo quy luật nhảy loạn.

“Yên tâm, tôi có mặc quần bơi.” Anh mỉm cười, đem quần quăng cho cô.

“Uhm……” Mặc quần áo anh vào, nhiệt độ cơ thể lưu trên vải gián tiếp truyền vào đùi cô, làm cho cô càng thêm co quắp bất an.

Đợi cô mặc xong, Cừu Liệt quay đầu lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cô nhỏ nhắn mặc vào quần dài của anh, ống quần xăn lên vài nấc, thoạt nhìn rõ ràng tính trẻ con chưa thoát, lại gợi cảm mê người. Anh hít một hơi, mới nói: “Cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa, tôi chỉ cần năm phút là được.”

“Biết.” Cô nói xong liền ra dấu chạy về phạm vi tầm mắt của đám nhân viên kia, mà quần áo Cừu Liệt lại theo niệm động lực của cô di chuyển sang một hướng khác.

Người trên bến tàu nhìn thấy bóng hai người, từng nhóm la hét đuổi theo, bến tàu nhất thời không có người nào.

Cừu Liệt ra sức xông đến ca nô, rút vải bạt, lấy tốc độ cực nhanh phát động mô-tơ, tiếng động thật lớn khiến đám người áo bào trắng truy đuổi Tước Lợi Nhi kia hoảng sợ.

“Bị lừa! Mau trở về! Mau!” Một người đi đầu trong đám giận kêu.

Mười ba người rất nhanh trở lại bến tàu, nhưng Cừu Liệt đã đưa ca nô ra xa bờ, mặc cho những người đó kêu như thế nào cũng không dừng lại, trong đó có người lấy một chiếc ca nô khác muốn đuổi theo, nhưng nửa ngày cũng không khởi động được mô-tơ, nhìn kỹ mới phát hiện mô-tơ đã bị súng bắn hỏng rồi.

Tước Lợi Nhi thấy Cừu Liệt đắc thủ, nhất thời phấn chấn hẳn lên, vịn một cây đại thụ thở mạnh. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi nhiều, chỉ sợ kéo dài thời gian thoát đi, bởi vậy không kịp chờ hơi thở điều hoà liền vận dụng niệm động lực, trong nháy mắt đưa mình di chuyển đến chiếc ca nô của Cừu Liệt.

Trong sương mù, cô cảm giác được mọi thứ bay vút bên tai mình, đây là hiện tượng sinh ra khi di động tức thời, chỉ là cô vừa di động bỗng cảm thấy choáng váng, cả người ngã xuống biển, sau đó nước biển mặn chát tràn vào mũi miệng cô, vết thương trên lưng cùng cánh tay bị nước biển gậm nhấm đau đớn không chịu nổi. Cô mở miệng muốn kêu, lại uống càng nhiều nước biển, một loại sợ hãi ngập đầu chiếm lấy lòng cô, cô chỉ cảm thấy mình sẽ chết đuối……

“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt mắt thấy cô ở trước bến tàu hơn mười mét ngã vào biển, lòng nóng như lửa đốt quay ca nô lại, muốn cứu cô lên.

Người ở bến tàu thấy anh trở về, lại lần nữa giơ súng công kích.

Cừu Liệt kỹ thuật thành thục vẽ nửa vòng tròn trên mặt biển, liều mình tìm tung tích Tước Lợi Nhi, nhưng sóng biển mãnh liệt, làm sao thấy được bóng dáng cô?

Tước Lợi Nhi chìm nổi trong biển, sức lực toàn thân mất hết, ý thức dần dần mơ hồ, nghĩ đến mình sẽ chết ở đây……

Tước Lợi Nhi chìm nổi trong biển, sức lực toàn thân mất hết, ý thức dần dần mơ hồ, nghĩ đến mình sẽ chết ở đây……

Tước Lợi Nhi!

Một giọng nói ôn hòa tiến vào trong óc cô, cô khẽ chấn động, nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Tước Lợi Nhi! Mau tỉnh lại!

Giọng nói kia lại tới nữa! Từ khi giọng nói xuất hiện, một nguồn sức mạnh bỗng tiến vào thân thể cô, cô kinh ngạc cử động tay chân, trong lòng kêu: Huyễn Dạ?

Mau! Bơi lên mặt nước, cậu ta đang chờ em trên mặt nước.

Cô ngừng thở, nhắm mắt tập trung tinh thần, nương theo nguồn sức mạnh kia lao lên mặt biển.

“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt kinh hỉ hô to. Anh thiếu chút nữa liền nhảy vào biển tìm cô, không ngờ cô lại tự động xuất hiện.

“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi lại biến mất lần nữa, không đến một giây, liền hiện thân trên ca nô của anh.

“Tước Lợi Nhi! Cô có khỏe không?” Cừu Liệt một tay nắm cô, một tay điều khiển tay lái, mau lẹ thoát khỏi tầm bắn của thủ hạ Phương Tư.

“Tôi…… khụ khụ khụ…… Huyễn Dạ! Khụ khụ!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Tước Lợi Nhi lộ vẻ vui sướng.

“Huyễn Dạ?” Ai vậy?

“Là anh ấy đánh thức tôi.” Tước Lợi Nhi cảm kích nói xong. Cô thề, nhìn thấy Huyễn Dạ nhất định phải cho anh ấy một cái ôm lớn.

Cừu Liệt không có tâm tình hỏi tiếp, bởi vì bọn họ mới ra biển liền thấy du thuyền lớn của Phương Tư.

“Là Phương Tư.” Cừu Liệt nhẹ giọng nói.

“Ông ta thật sự chưa từ bỏ ý định……” Tước Lợi Nhi thở dài.

“Cẩn thận ông ta kêu tên cô.” Cừu Liệt cảnh cáo.

“Tôi cuối cùng cũng cảm thấy…… ông ta không phải người thường……” Nhìn du thuyền dần dần đến gần, Tước Lợi Nhi cảm khái.

Phương Tư xuất hiện ngay trước ca nô Cừu Liệt, ông ta cười nhìn xuống hai người bọn họ, “Cừu Liệt, cậu vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”

“Chưa chắc!” Cừu Liệt mặt lạnh lùng nói.

“Nếu cậu muốn cô gái kia, ta có thể đem cô ta tặng cho cậu, cho cô ta trở thành hội viên vĩnh viễn của Tịnh Linh hội, vĩnh viễn hầu hạ cậu.”

“Khốn kiếp!” Tước Lợi Nhi khẽ gắt một tiếng. Cô cũng không phải nữ nô!

“Như thế nào? Trở về đi! Ta đáp ứng không thương tổn cô ta, cho cậu có được cô ta.”

“Không!” Anh quả quyết. Phương Tư suy nghĩ gì anh không biết sao? Lưu lại Tước Lợi Nhi, có thể nắm giữ tập đoàn tài chính Ngải thị, lão gian tuyệt này không làm chuyện không có lợi. “Bỏ bớt quỷ kế của ông đi, Phương Tư.”

“Cừu Liệt!” Rita tức giận đến rống to.

“Ngu ngốc! Thế giới này còn có nhiều cô gái tốt hơn, cậu làm gì phải vì cô ta phản kháng ta?”

Cô gái tốt hơn? Có lẽ. Cừu Liệt lắc đầu, nhưng anh sẽ không thể tìm ra cô gái giống Tước Lợi Nhi.

Anh quay đầu cùng Tước Lợi Nhi bốn mắt giao nhau, đã sớm rõ ràng cơn sóng tình chìm ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng luôn tùy mà cô dao động, từ lúc cô giúp anh băng bó vết thương đêm hôm đó, sự trung thành của tính cách động vật trong cơ thể anh đã cho cô.

“Phương Tư, tôi không muốn lại bị ông khống chế, tôi muốn rời khỏi đảo Báo, rời khỏi Tịnh Linh hội.” Anh bình tĩnh cự tuyệt.

Tước Lợi Nhi ngưng mắt nhìn mặt anh, nghe thấy anh trả lời như thế, nở nụ cười.

Lúc này, một ánh chớp từ phía chân trời đùng đùng đánh xuống, đánh thẳng vào giữa hai chiếc thuyền, ánh sáng đậm rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

“Lôi Xiết?” Tước Lợi Nhi kinh hô. Đây là có chuyện gì? Huyễn Dạ cùng Lôi Xiết đều đến đây?

Phương Tư bị hai luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện làm kinh sợ trong chốc lát, da mặt già nua càng nhăn nheo hơn. “Đây là……”

Một con thuyền đánh cá từ trong sương mù lướt ra, đứng trên thuyền là hai người đàn ông cao gầy, một tao nhã an nhiên tựa vào cột buồm, người còn lại hai tay chống eo đứng ở mũi tàu, theo thân thuyền tới gần, ngoại hình xuất sắc tuấn lượng của hai người cũng càng thêm rõ ràng.

“Huyễn Dạ! Lôi Xiết! Hai anh……” Tước Lợi Nhi buồn bực nghĩ đến nguyên nhân bọn họ xuất hiện.

“Bọn anh lo cho em, sợ cái mạng nhỏ của em để lại trên hòn đảo tầm thường này, vừa không vinh quang lại còn tổn hại đến thanh danh của câu lạc bộ, cho nên mới mướn chiếc thuyền đánh cá rời bến tới tìm em.” Huyễn Dạ Thần Hành cười trêu chọc.

“Huyễn Dạ!” Tước Lợi Nhi liếc thấy bọn họ, tựa như thấy người thân, trong nháy mắt đã vụt qua thuyền đánh cá, nhào vào lòng Huyễn Dạ Thần Hành.

Cừu Liệt ngẩng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt trầm xuống, cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì đâm qua. Hai người đàn ông kia là ai?

“Chậc, câu lạc bộ linh lực xem như toàn viên đến đông đủ.” Lôi Xiết đi đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành đứng song song với anh, đầy thâm ý liếc nhìn Cừu Liệt một cái.

“Các ngươi là người của câu lạc bộ linh lực?” Phương Tư bị sức mạnh của ba người bọn họ tụ lại làm chấn động. Người trẻ tuổi này linh lực thật mạnh a!

“Đúng vậy, chúng ta tới đón hội viên về, ngài không có ý kiến chứ!” Huyễn Dạ Thần Hành ôm lấy Tước Lợi Nhi, khách khí hỏi.

“Quá cuồng vọng! Các ngươi nghĩ rằng có thể đi về tự nhiên trên địa bàn của chúng ta sao?” Rita từ sau lưng Phương Tư đứng ra, không ngớt mắng mỏ.

“A! Thật sự xin lỗi, chúng ta luôn có thể đi lại tự nhiên ở bất kì nơi nawo.” Lôi Xiết lạnh lùng trả lời.y

“Ta đây phải thử một chút xem các ngươi có năng lực gì mà dám giương oai ở địa bàn của ta.” Phương Tư giơ gậy chống lên cao, miệng lẩm bẩm, giây lát, bốn phía nổi lên từng đợt gió mạnh, khiến ba hiếc thuyền bị thổi trúng lắc lư không ngừng.

“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi vẫy gọi Cừu Liệt hãy còn đứng trên ca nô.

Cừu Liệt chần chờ vài giây, thả người nhảy xuống biển, định bơi tới thuyền đánh cá. Nhưng anh vừa mới nhảy xuống ca nô, thân thể liền nhẹ nhàng bay về phía Tước Lợi Nhi, an ổn hạ xuống trên boong thuyền đánh cá.

“Tôi có thể tự mình lội tới!” Anh liếc liếc tay Huyễn Dạ đang khoác trên vai cô, giọng điệu không tốt.

“Phương Tư lại tác quái, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.” Tước Lợi Nhi còn chưa phát hiện anh khác thường.

“Không cần sợ, lấy năng lực chúng ta dư sức ứng phó ngọn gió này.” Huyễn Dạ Thần Hành cười cười, ngưng thần, một đạo kết giới nhìn không thấy bao quanh bốn phía thuyền đánh cá, chống đỡ cuồng phong biển Phương Tư gây ra.

“Đúng vậy! Chút tài mọn!” Lôi Xiết cũng cười lạnh một tiếng,dùng linh lực đưa tới một tia chớp, đánh trúng chiếc du thuyền kia của Phương Tư, đánh thân thuyền thành hai nửa.

Từ đôi mắt mở lớn của Phương Tư không khó nhìn ra ông ta bất ngờ, câu lạc bộ linh lực quả thực không thể khinh thường!

Du thuyền cháy chìm nghỉm, người trên đó kêu la sợ hãi nhảy xuống biển tị nạn, Phương Tư đứng ở mũi thuyền, nhìn bóng dáng đoàn người Tước Lợi Nhi trên thuyền đánh cá, vẫn chưa tiếp tục cùng bọn họ triền đấu, chỉ mang theo vẻ mặt quỷ dị tiêu dật trong sương khói đứng nhìn thuyền chìm.

Huyễn Dạ thừa dịp gió bão ầm ầm, đem thuyền chạy về phía Puerto Rico.

“Vì sao ông ta không đánh?” Tước Lợi Nhi nhìn đảo Báo dần dần rời xa, trong đầu có rất nhiều điểm đáng ngờ cùng khó hiểu.

“Có lẽ sợ hãi.” Huyễn Dạ Thần Hành thuận miệng nói.

“Lão gia hỏa kia quả thực là ác ma, ông ta ngừng tay nói không chừng lại định giở mánh khóa!” Tước Lợi Nhi bật nói.

“Đã sớm nói nơi này là động ma, em còn không tin.” Huyễn Dạ Thần Hành giống như vui đùa vỗ vỗ gáy cô.

“Bản lĩnh lớn nhất của Tước Lợi Nhi chính là bướng bỉnh, anh càng kêu cô ấy đừng làm, cô ấy càng làm cho anh xem.” Lôi Xiết cũng vươn tay điểm điểm trán cô.

Động tác nhỏ theo thói quen này không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, nhưng lại làm từng tế bào toàn thân Cừu Liệt trầm mặc không nói bên cạnh phát hỏa.

“Trên người cô ấy có thương tích!” Anh lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, trong lời nói có ý cảnh cáo dày đặc.

Ba người bọn họ đều sửng sốt, Tước Lợi Nhi há hốc mồm, mà Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái lại ái muội.

Khi thuyền tiến vào cảng Puero Rico, cuộc phiêu lưu ngắn ngủn vài ngày của Tước Lợi Nhi đã chấm dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.