Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 49: Chương 49




Trong đại sảnh của Thuận vương phủ hiện tại đang có 2 người bên trong, nam nhân trung niên có bộ dáng đoan chính, thân mặc mãng bào đang ngồi trên ghế chủ vị nàng đã gặp được mấy lần, chính là Thuận vương gia Thượng Quan Úc, biểu đệ của bá bá, cũng giống phụ thân nàng, là một trong những phụ tá đắc lực của bá bá, cho nên Nguyệt Hy cũng hết sức kính nể người này.

Đằng sau hắn đứng một nữ nhân khá trẻ, chỉ là một đầu toàn ngọc ngà trang sức cùng với gương mặt trang điểm đậm kia khiến nàng ta trông già đi không ít. Lại kết hợp với một thân tử sắc cẩm y và dải lụa khoác ngoài màu vàng sặc sỡ kia khiến nàng ta trông hệt như một con khổng tước xòe đuôi, nữ nhân có thể ngang nhiên ăn mặc như thế này trước mặt vương gia, xem ra thường ngày trong phủ cũng tác quái không ít.

Nàng biết người này không phải Thuận vương phi, mấy năm trước nàng đã từng gặp qua, có thể nói, Thuận vương phi hoàn toàn trái ngược với nữ nhân trước mắt này.

Nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thuận vương gia, khẽ phúc thân: “Nguyệt Hy gặp qua Thuận vương gia.”

Thực ra nàng hoàn toàn có thể không làm lễ. Cái lễ này chẳng qua là sự tôn trọng của nàng đối với bậc trưởng bối đáng kính mà thôi, còn nữ nhân bên cạnh, thứ cho nàng không biết, cũng không có ý muốn quan tâm.

Thượng Quan Úc nhìn tiểu cô nương xinh xắn trước mặt mà có cảm giác nói không nên lời. Địa vị của hắn và Thượng Quan Vũ trước nay luôn như nhau tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Vũ hắn lại không khỏi có cảm giác không cam lòng. Hắn tự nhận hắn cũng có tài năng không thua kém gì tên kia lại chưa hề làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao gia thất lại của hắn lại không bao giờ được như của Thượng Quan Vũ, ngày ngày nào loạn không có lúc nào để cho hắn được yên tĩnh chứ.

Nhìn tiểu cô nương trước mắt đi mặc dù chỉ mới có 8 tuổi nhưng lại ăn nói làm việc có trình tự, rõ ràng là cả hai người cùng có nữ nhi, cố tình nữ nhi của Thượng Quan Vũ sinh ra đã có địa vị tôn quý vô cùng, tài năng vượt bậc, mới 8 tuổi đầu đã có thể ở một bên phụ tá cho Tuyên Đế, một tiếng nói của nàng đủ để khiến cho hoàng cung rối loạn, còn nữ nhi của hắn ngoài việc ngày ngày đùa giỡn ganh đua trong hậu viện cũng không làm được gì nên hồn.

“Nguyệt Hy a, mới một thời gian không gặp mà ta đã sắp nhận không ra rồi, con đúng là càng lớn càng có phong phạm của mẫu thân con năm đó a.”

Tính ra năm đó hắn cũng là một trong những người mang lòng ái mộ đối với đệ nhất mỹ nhân Hạ Y Lan, nhìn tiểu cô nương trước mặt cho dù ăn mặc hết sức giản dị cũng không cách nào che dấu được cốt cách thanh cao, tao nhã của đệ nhất mỹ nữ ngũ Quốc năm đó, hắn không khỏi có chút hoài niệm.

Nguyệt Hy cũng mỉm cười: “Thuận vương bá bá quá khen rồi, người cũng càng ngày càng anh tuấn tiêu sái đấy ạ.”

“Ha ha ha ha, con là người đầu tiên khen ta anh tuấn tiêu sái đó, ta có nên cảm thấy vinh hạnh vì lời khen này không a!”

Lời này là thật, Nguyệt Hy bình thường tính tình rất tốt, tuy nhiên lại hiếm khi mở miệng khen người khác, nếu hoàng thượng mà nghe được tiểu bảo bối của mình khen hắn như vậy, không biết có nổi trận lôi đình lên lôi hắn ra đòi chém hay không nữa. Vả lại ngoại trừ lúc hắn còn trẻ ra, cũng đã hơn chục năm rồi chưa có ai khen hắn là anh tuấn tiêu sái cả, đích thực lời này cũng không có ai dám dùng để khen hắn, chỉ có tiểu nha đầu lớn gan này dám mà thôi, lời này nghe vào tai quả thật là sảng khoái.

Nguyệt Hy cũng chỉ cười cười không nói, Thuận vương gia nếu đem ra so với mấy vị nam nhân nhà nàng quả thực là có chút không bằng, tuy nhiên vẫn được xem là một nam nhân anh tuấn, nghe nói hắn năm đó cũng làm xiêu lòng không ít thiếu nữ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.