Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 58: Chương 58






Tất cả mọi người lập tức quay lại thì thấy trước mặt là một vị đại sư tuổi chừng sáu mươi, hàm râu dài đã chuyển màu, có một nụ cười hiền hòa khiến cho lòng người thanh thản, đặc biệt có một đôi mắt hữu thần thâm thúy nhìn mọi người cúi đầu làm lễ:

“Bần tăng Minh Tịnh, chính là trụ trì đương nhiệm của Thiên Sơn tự, hôm nay biết được có khách quý đến thăm bản tự nên đã sớm chờ ở đây.”

Thái hậu vừa nghe Minh Tịnh đại sư giới thiệu cũng lập tức cúi chào, trong quan niệm của nàng, cho dù chức vị phẩm cấp ra sao, ở trước mặt phật tổ đều là đồng dạng, có chăng khác nhau chỉ là do công đức mà mỗi người đã tạo nên trong đời mà thôi. Vả lại trước khi đến dây nàng cũng đã dặn dò không được tiết lộ ra ngoài vậy mà Minh Tinh đại sư vẫn có thể đoán chuẩn xác mà ở đây chờ sẵn, chứng tỏ người này không phải tầm thường. Cho nên từ trước đến nay ở trước mặt phật tổ nàng luôn cởi bỏ tất cả những quan niệm đia vị, thành tâm thành ý cúi đầu đảnh lễ. Những người phía sau cũng lập tức cúi người chào theo:

“Đại sư đã khách khí rồi, trước mặt phật tổ, chúng sinh đều bình đẳng, sao có thể phân ra quý với không quý, sang với hèn cơ chứ.Hôm nay ta đến chỉ là muốn ở lại để cầu phúc mà thôi, ngài không cần phải quá để ý như vậy.”

“Thiện tai, thiện tai, chúng sinh đúng là ngang hàng, nhưng không phải bất kì ai cũng có một tấm lòng rộng lớn cho nên thực ra cũng không thể nói tất cả cúng sinh hoàn toàn ngang hàng được. Vì thế, những người xứng đáng được kính trọng vẫn nên được quý trọng mà đối đãi, mời!”

Minh Tịnh đại sư nghe lời nói khiêm nhường của thái hậu không khỏi gật đầu, mỉm cười đáp lại sau đó giơ tay mới nhóm người đi về phía hậu viên, vừa đi vừa giải thích:

“Lão nạp đã sớm cho người thu dọn một tiểu viện độc lập sau hậu viên, nếu người muốn xin hãy ở lại đó ngày ngày cầu nguyện, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn chay qua, còn kinh sách có thể tới tàng kinh các hỏi mượn, ngoài ra nếu có vấn đề gì cần hỏi có thể cho người tới tìm lão nạp, còn vật dụng hằng ngày nếu có thiếu thứ gì xin cứ nói bổn tự nhất định sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ.”

Thái hậu vừa nghe mọi thứ của nàng đã được chuẩn bi sẵn không khỏi kinh ngạc: “Đa tạ đại sư đã có lòng, lần này quả thực đã làm phiền quý tự không ít, có gì xin đại sư chỉ điểm nhiều hơn.”

“A di đà phật, so với hoàng ân mênh mông, một chút lòng thành này có xá gì. Các vị đi đường mệt mỏi cả ngày rồi, xin hãy nghỉ ngơi sớm đi, lão nạp cũng xin cáo từ trước, có gì xin cứ cho người đến đông các báo lại một tiếng lão nạp sẽ cho người đến ngay.”

“Cung tiễn đại sư, tạ ơn ngài đã quan tâm, có việc chúng ta nhất định sẽ cho người tới báo, kính xin đại sư không cần vì chúng ta mà làm trễ nãi thời gian quý giá của ngài.”

“Vậy, lão nạp xin cáo từ. Sáng mai trước đại điện cũng sẽ tổ chức một buổi giảng pháp, nếu các vị có hứng thú thì xin hãy đến dự thính một chút, không chừng sẽ có thể tìm được giải đáp mà mình muốn.”

“Chúng ta nhất định sẽ tham gia, đa tạ đại sư đã mở lời.”

Nói xong, Minh Tịnh đại sư lập tức quay lưng đi. Nguyệt Hy đứng bên cạnh thái hậu, từ đầu đến cuối cũng không nói gì, chỉ có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn theo bóng lưng của Minh Tịnh đại sư. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy câu nói cuối cùng kia là cố tình nói cho nàng nghe, có lẽ lần này nàng quyết đinh theo thái hậu đến đây là chính xác. Nàng hi vọng có thể nhanh chóng tìm được câu trả lời cho vấn đề ở nhà kia, nếu không mấy huynh muội nàng sẽ còn mệt mỏi dài dài.

Thái tử đứng một bên cười nói với thái hậu: “Từ lâu đã nghe danh Thiên Sơn tự vô cùng linh nghiệm, phật quang hiển lộ bây giờ mới được tần mắt chứng kiến. Lần này theo tổ mẫu đến đây thực là quyết định sáng suốt. Tổ mẫu, sáng mai tôn nhi sẽ bồi người đi nghe thuyết pháp, không chừng còn được khai quang điểm nhãn thêm nhiều.”

Thái hậu nghe hắn nói như vậy không khỏi cười mắng: “Mấy tên tiểu tử các ngươi không phải chỉ mượn cớ trốn việc theo chơi thôi sao, còn bày đặt theo nghe thuyết pháp, không chừng chưa nghe được một nửa đã lén lút trốn về, ta còn không biết sao, vẫn là thôi đi.”

Tổ tôn mấy người vừa đi vừa đùa giỡn, Nguyệt Hy chỉ đứng đằng sau mỉm cười, chắp tay sau lưng nhìn về phía bầu trời bao la trên cao, phật trời nếu đã rủ lòng thương đưa con đến đây thì xin các ngài hãy rủ lòng thêm một lần nữa, chỉ điểm cho con câu trả lời mà con cần, con xin nguyện trả giá hết thảy…chỉ cần có thể đem lại yên bình cho những người thân của con mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.