Bạo Nữ Thuần Phu

Chương 7: Chương 7: Bạo nữ lái Hummer cứu người




Edit: Julia

Biệt thự của Hỏa Viêm, trong phòng luyện võ.

“Lại đây.”

“Lão đại, van cầu chị, chị bỏ qua cho em đi, nhiều người như vậy nằm trên mặt đất, cũng phải có một người dọn dẹp chứ, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình không phải sao?” Tiểu đệ nói xong liền lui về phía sau mấy bước, cũng không biết lão đại làm sao nữa, mấy ngày này chỉ cần đụng đám tiểu đệ là chẳng có ai sống sót dưới ma chưởng của lão đại, toàn bộ đều là bị đánh nằm sấp xuống, sau đó nâng đi!

“Muốn chị mày nói lần thứ 3 à, có lại không?” Nắm đấm giơ lên, Hỏa Viêm uy hiếp tiểu đệ đang muốn chạy.

“Không cần, không cần, tiểu nhân làm sao dám, lão đại, chị có thể nhẹ một chút…… A!” Chân muốn lui về phía sau, nhưng bị buộc phải bước lên, hắn sợ rằng còn lề mề nữa thì Hỏa Viêm sẽ bước nhanh đến cho một quyền, mà tiểu đệ dùng tay chắn, nhưng vẫn chậm một bước, bị Hỏa Viêm đánh trúng, quang vinh trở thành tiểu đệ cuối cùng nằm trên mặt đất!

“Ai!” Hỏa Viêm nhìn một đống người nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, đám tiểu đệ, tiểu muội này ngày càng vô dụng, bị cô đánh mấy quyền đã ngã rạp, phải bắt tụi nó thao luyện thật tốt.

Càng nghĩ càng phiền chán, Hỏa Viêm liếc nhìn đám này, sau đó sải bước đi dạo.

Tùy ý đá người gần mình nhất, Hỏa Viêm ra lệnh:“Dọn dẹp một chút, về sau phải rèn luyện nhiều, nếu còn vô dụng thế nữa, lần sau chị bây sẽ đánh tụi bây đến bệnh viện nằm luôn.” Nói xong, Hỏa Viêm ra bãi đỗ xe, leo lên một chiếc Hummer chạy ra khỏi biệt thự.

Mà phía sau mọi người xác định lão đại đã đi rồi, hoan hô đứng lên, chẳng qua tư thế khác nhau, có chút quái dị.

……

Hỏa Viêm ở trên đường lớn lái xe nghênh ngang vô cùng, không ai dám cùng cô đua xe, bởi vì, mọi người biết sinh mệnh đều quý giá.

Mà ngay lúc Hỏa Viêm muốn rẽ sang chỗ khác, thì thấy bên hổ nhỏ, có thân ảnh vô cùng quen thuộc bị người truy đuổi.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Hỏa Viêm không hề nghĩ ngợi nhảy xuống xe, chạy về phía hồ, người chung quanh bởi vì hành động quá lưu loát của cô mà kinh ngạc

……

“Các người muốn làm cái gì?” Bất tri bất giác chạy đến phía sau quán bar, Tinh Không Văn Dương cũng không biết vì sao mình lại đến đây, mà lúc anh muốn rời khỏi đây, thì bị đám người chắn trước mặt.

“Mày là Tinh Không Văn Dương đúng không?” Người tới một thân hắc y, khẩu khí hung ác, thoạt nhìn không phải người tốt.

“Tôi là Tinh Không Văn Dương, các người tìm tôi có việc gì?” Tinh Không Văn Dương nói xong liền lui về phía sau một bước, đơn thuần như anh cũng nhìn ra mấy người này không phải người tốt, nhưng trong ngõ nhỏ thực an tĩnh, ngay cả người cũng không có, cho nên, Tinh Không Văn Dương đành phải buông tha chuyện kêu cứu, ngược lại tính kế xem nên làm sao để chạy thoát

Lại nói, đối mặt chuyện như vậy, Tinh Không Văn Dương cũng không phải gặp lần đầu tiên, trước kia có vệ sĩ đi theo, nhưng lần này ra ngoài không có mang theo người, cho nên, mới bị dồn đến chỗ này.

Mà sở dĩ thường xuyên gặp chuyện như vậy, cũng là bởi vì thân phận của anh, nhà từ thiện

“Ngoan ngoãn theo bọn tao, bằng không bọn tao sẽ không khách khí.” Nam nhân, cũng chính là bọn cướp nói xong liền xông tới bắt Tinh Không Văn Dương, mà Tinh Không Văn Dương nhìn hành động của đối phương, liền chạy về phía sau!

Cha nói nhất định không để người xấu đạt đồ tốt, bằng không bọn họ sẽ vét hết tiền tài cứu trợ cho nhiều người! Lúc Tinh Không Văn Dương 7 tuổi, cha Tinh Không Văn Dương nói với anh, mà anh nhớ kỹ điều này suốt hơn 20 năm.

Để người xấu đoạt đồ tốt, người chịu tội là người tốt.

“Đừng chạy.” Mấy nam nhân phía sau thấy Tinh Không Văn Dương muốn chạy, lập tức đuổi theo.

Chạy vài bước, thân thể còn không có khôi phục hoàn toàn, anh nhận ra mình sắp bị bọn chúng đuổi kịp, có chút sốt ruột, tốc độ nhanh hơn chút, chỉ một cái sẩy chân thế là ngã xuống đất.

Mà ngay tại lúc như mành treo chuông, một thân ảnh rực lửa chạy tới, tốc độ nhanh như ánh lửa!

……

Khom người đỡ lấy Tinh Không Văn Dương, Hỏa Viêm khiêu khích đám nam nhân đuổi tới

“Muốn chết thì lưu lại, không muốn chết liền cút.” Hỏa Viêm không khách khí nói, cũng giống như tên cô, cô giống như ngọn lửa tuỳ thời đốt chết người.

“Hảo nữ nhân cuồng vọng, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi, hôm nay bọn tao bắt mày đi luôn, xem…… A!” Nam nhân vốn đang kêu gào bị một quyền của Hỏa Viêm đánh đi ra ngoài, không tiếng động ngã trên tường, mấy nam nhân còn lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hỏa Viêm.

Về phần Tinh Không Văn Dương đột nhiên nhớ đến phim hoạt hình xem hồi nhỏ, không nhớ tên, chỉ nhớ có chi tiết siêu nhân bay xuống cứu Địa Cầu sắp bị huỷ diệt, sau đó thế nhân đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn cứu tinh, Tinh Không Văn Dương nghĩ, có lẽ ánh mắt bây giờ của anh chính là tràn ngập cảm kích.

Đột nhiên, Tinh Không Văn Dương cảm thấy cái cô gái này tuy rằng thật bạo lực, nhưng là cũng thật đáng yêu.

Nhìn đối phương vọt đến, Hỏa Viêm kéo Tinh Không Văn Dương sang một bên, sau đó liền động thân vọt tới, chỉ vài quyền, đám nam nhân kia ngã rạp xuống đất hết, mà lần này, Tinh Không Văn Dương cũng học thông minh không có tiến lên, chỉ đứng im nhìn Hỏa Viêm đã đánh xong bước lại chỗ anh.

“Ách…… Cô tên gì?” Vốn muốn nói cám ơn, nhưng mà, Tinh Không Văn Dương đột nhiên nhớ tới ngay cả tên cô, anh cũng không biết, cảm giác có chút ngượng ngùng, hơn nữa, mấy ngày trước bọn họ còn thân mật như vậy…… Mà mình mấy ngày này đối với cô nhớ mãi không quên……

Tình một đêm đó luôn xuất hiện trong đầu anh

“Hỏa Viêm.” Không nghĩ tới đây là điều anh hỏi đầu tiên, Hỏa Viêm cho rằng đối phương sẽ nhào tới đánh cô, dù sao mấy ngày trước cô đánh người ta thành đầu heo mà, nếu thật sự anh đánh cô, cô sẽ không khách khí đánh anh bay ra ngoài vũ trụ.

“Hỏa Diễm!” Đôi mắt trợn to vì kinh ngạc, Tinh Không Văn Dương không nghĩ tới sẽ có người có tên như vậy, hiển nhiên, anh nghe nhầm tên cô.

“Hỏa Viêm, Viêm trong ngoạn lửa cao thấp.” Hỏa Viêm kiên nhẫn lập lại một lần, sau đó có cảm giác kỳ quái, tâm tình nóng nảy mấy ngày nay đột nhiên bình ổn

“Nga, cám ơn cô đã cứu tôi.” Hỏa Viêm, tên nghe đã thấy lửa, đúng là giống cô thật, nhiệt tình như lửa…… Khụ khụ, lại nghĩ bậy rồi, sao anh cứu có suy nghĩ thế này.

“Sao anh lại ở đây?” Thấy Tinh Không Văn Dương tựa hồ lâm vào trầm tư, Hỏa Viêm nghi hoặc hỏi.

“Vết thương của tôi tốt hơn, nên muốn đi dạo.” Nghe Hỏa Viêm hỏi, Tinh Không Văn Dương rất tự nhiên trả lời, nhưng nói xong anh mới giật mình nhớ lại, anh bị thương như vậy có quan hệ rất lớn đến cô gái trước mặt này……

Mà Hỏa Viêm cũng ý thức được điểm này, chỉ là, cô nhíu mày, sau đó kéo Tinh Không Văn Dương đến bãi đỗ xe.

Mà Tinh Không Văn Dương nhìn Hỏa Viêm không có sinh khí, cũng không có biểu cảm không vui gì, cho nên thở phào đi theo Hỏa Viêm, căn ab3n không nghĩ đến cô dẫn anh đi đâu.

“Tí tách, tí tách……” Đi đến chỗ Hỏa Viêm đậu xe, đủ loại còi ô tô vang lên, tạo thành bản gia hưởng khiến người ta phiền chán

Hỏa Viêm cau mày nhìn xe yêu bị đám xe kia vây quanh, hoá ra vừa rồi gấp quá, Hỏa Viêm đậu xe ở giữa đường!

Lôi Tinh Không Văn Dương đi, Hỏa Viêm ở trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người đến trước xe yêu, tiếng còi ô tô vang lên liên tục, Hỏa Viêm tiêu sái lái xe đi, Tinh Không Văn Dương xấu hổ, anh không nghĩ tới Hỏa Viêm sẽ đậu xe ở đây, nhưng là, điều này khiến anh nghĩ đến một vấn đề, sao Hỏa Viêm lại cứu anh?

Chẳng lẽ là duyên phận? Ha ha a, Tinh Không Văn Dương cười ngây ngô, hai người họ xem ra rất có duyên với nhau, hơn nữa, Hỏa Viêm đậu xe ở đây là muốn cứu anh…… Một loại cảm động không tên xuất hiện.

Nhưng Mà, ngay sau đó một loại cảm giác kinh sợ lấn át mất.

Sau khi Tinh Không Văn Dương lên xe Hỏa Viêm, đầu tiên là một tiếng khinh thường hừ nhẹ, sau đó liền nhìn chiếc Hummer bị Hỏa Viêm điều khiển, một tiếng rít nhẹ quay tròn sau đó xông ra ngoài theo hướng khác, nhất thời toàn bộ ngã tư đường đại loạn, nhất là hướng mà Hummer chạy qua, mọi người kinh hoảng lái xe tránh hết.

“A!” Bên trong xe Tinh Không Văn Dương thét chói tai, chiếc Hummer lấy tốc độ mạnh mẽ xông ra.

Những chiếc xe khác kinh hoảng nhường lối, mà Hỏa Viêm lấy kỹ thuật lái xe cao siêu thoát khỏi vòng vây!

Xe một đường chạy bay, cuối sung dừng trước một kiến trúc kỳ lạ

Cửa xe mở ra, Tinh Không Văn Dương chạy đến ven đường nôn khan, cô lái xe quá điên cuồng, lần trước ngồi trên xe cô, cũng tốc độ này nhưng không nhanh đến thế, xem ra lần này gặp phải vua tốc độ thật sự rồi!

“Nam nhân vô dụng, cái này cũng không chịu nổi, lần sau tôi mang anh đi đua xe, để anh biết cái gì là kích thích, anh sẽ cảm thấy cái này không là gì cả.” Hỏa Viêm thấy bộ dạng thống khổ của Tinh Không Văn Dương không an ủi thì thôi, đã vậy còn rất vui vẻ khi thấy người gặp hoạ.

“Tôi, khụ khụ…… Cô, lái xe rất nhanh, tôi không muốn……” Sắc mặt của Tinh Không Văn Dương rất trắng, nói chuyện cũng không rõ ràng, luôn bị tiếng ho khan đánh gãy.

“Được rồi, anh dong dài quá, tôi mang anh đi chơi.” Tinh Không Văn Dương nói chưa hết, Hỏa Viêm tiến tới túm cổ anh, kéo anh vào toà kiến trúc kỳ lạ kia, mà tên toà kiến trúc đó là “Đô thị yêu tinh”.

……

Đẩy cánh cửa quái dị giống như cửa động, Hỏa Viêm cùng Tinh Không Văn Dương đi vào, cửa tự động đóng, che hết tầm mắt bên ngoài!

“Hỏa Viêm, tôi có thể gọi như vậy không?”

“Vô nghĩa, gọi cũng đã gọi rồi, hỏi làm gì!” Hỏa Viêm nhìn anh với đôi mắt nhìn kẻ đần,Tinh Không Văn Dương có chút xấu hổ.

“Ha ha, đây là đâu?” Tinh Không Văn Dương mỉm cười hỏi, tuy rằng Hỏa Viêm nói chuyện không khách khí chút nào, nhưng lúc nãy đúng là anh hỏi điều vô nghĩa.

“Là nơi không tệ.” Hỏa Viêm tùy ý đáp, vốn hôm nay cô muốn đến đây,đây là một trong những sản nghiệp của cô, chỉ hơi đặc sắc một chút thôi!

“Sao lại không có người ở đây?” Đi vào cũng hơn 1 phút, Tinh Không Văn Dương trừ bỏ nhìn đường hầm như sơn động ra cũng chẳng thấy bóng ma nào, chẳng lẽ nơi này không phải nơi công cộng sao?

“Đừng có gấp, lập tức sẽ thấy.” Hỏa Viêm nói như vậy thực sự làm cho người ta kinh ngạc.

Tinh Không Văn Dương nghe vậy cũng chả buồn hỏi, mà là cẩn thận quan sát cảnh sắc xung quanh.

Tĩnh tâm lại, nơi này tuyệt đối là một nơi khiến người ta có cảm giác mới mẻ, giống như một sơn động tự nhiên, bên trong có đủ loại thực vật hi hữu, chẳng qua thêm chút thứ do bàn tay con người làm ra, còn có thể thấy những mẫu điêu khắc.

Tinh Không Văn Dương rất hiếu kỳ đây là nơi nào.

Rốt cục, ước chừng lại qua một phút sau, Tinh Không Văn Dương thấy được người đầu tiên.

Chính là! Tinh Không Văn Dương mở to hai mắt, không dám tin nhìn người trước mặt, anh ta chỉ mặc một chút lá cây trên người!

Chẳng lẽ anh vào bộ lạc của người nguyên thuỷ?

“Lão đại, không ngờ chị lại đến, lần này chị chọn ai?” Giọng nam tử mang theo yêu mị, có kinh hỉ có sợ hãi, công việc của anh ta ở đây là tiếp khách.

Không nói gì, mà lắc lắc đầu, trực tiếp mang theo Tinh Không Văn Dương đi vào!

Sau đó Tinh Không Văn Dương liền nhìn thấy một cảnh mà cả đời khó mà quên được!

“Trời ạ!” Tinh Không Văn Dương mở to hai mắt, thực sự hoài nghi chính mình có phải đến viễn cổ rồi không!

Này quá điên cuồng, có lẽ chưa ai ngờ được nơi có nền văn minh tiên tiến này lại tồn tại một nơi thế này đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.