Bạo Nữ Thuần Phu

Chương 5: Chương 5: Đêm kinh hoàng




Edit: Julia

“Lúc tôi đánh nhau, anh đừng có đứng sáp lại gần, mất công bị tôi đánh trúng thì đừng có oán đấy.” Hỏa Viêm lạnh lùng cảnh cáo Tinh Không Văn Dương.

“Cô biết đánh nhau sao?” Tinh Không Văn Dương kinh ngạc hỏi, cũng quên mất tình cảnh lúc nãy bị bọn tiểu đệ bao vây.

Hỏa Viêm quái dị nhìn Tinh Không Văn Dương đang hỏi nghiêm túc.

“Đánh nhau là chuyện rất vui vẻ, anh có muốn thử cùng tôi không?”

Nói xong Hỏa Viêm cố ý dùng sức vỗ vai Tinh Không Văn Dương, mà Tinh Không Văn Dương lúc nãy vừa ngã chưa đứng vững, hơi lung lay một chút, trên mặt có chút xấu hổ, anh đường đường là một người đàn ông mà lại giống như con gái đúng thật có chút kỳ lạ.

“Không cần, đánh nhau không tốt, cho nên, không nên đánh, quân tử động khẩu không nên động thủ nha…Ngô!” Tinh Không Văn Dương vừa mới đứng vững lại một lần nữa bị đánh ngã, này hô hấp có chút khó khăn!

Mà Hỏa Viêm đứng ở một bên xoa tay phải, vừa nãy cô dùng tay phải đánh vào bụng Tinh Không Văn Dương, bởi vì cô ghét nhất có người thuyết giáo trước mặt cô, như vậy cô sẽ nổi điên, mà nổi điên rồi cô sẽ đánh người trước mặt một phát.

Cô đã 29 tuổi, đã thành thục, cũng có suy nghĩ riêng của mình, không cần người thuyết giáo, cô sống vì mình, tự do tự tại, thử hỏi, trên thế gian này có bao nhiêu người có cuộc sống tuỳ tâm tuỳ ý như cô?

“Ngô Hà, lấy xe cho tôi, tôi muốn về nhà.” Hỏa Viêm không them để ý đến lời Tinh Không Văn Dương nói, nhắc tỉnh mấy người còn ưu mê, để có người tỉnh đi lấy xe cho cô, nháo loạn như vậy, cơm còn ăn không vô, tốt nhất là nên về nhà.

“Dạ!” Ngô Hà lĩnh mệnh mà đi.

Tinh Không Văn Dương khuôn mặt đầy thống khổ nhìn cô, trong ba mươi năm này đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện bi thảm như vầy.

Một lúc sau, một chiếc xe quân dụng Hummer chạy đến, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người!

Hỏa Viêm lên xe.

“Quăng anh ta lên.” Hỏa Viêm ngồi ở trong xe chỉ vào Tinh Không Văn Dương, sau đó, bọn tiểu đệ lập tức đem Tinh Không Văn Dương lên xe.

Cô lái xe nghênh ngang mà đi, bọn tiểu đệ ở phía sau chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn theo, lão đại thật suất, thật khốc nha, ngay cả cường thưởng nam nhân mà cũng đẹp mắt như vậy!

Mà trên xe,Tinh Không Văn Dương vô cùng thống khổ nha, cho dù anh giãy dụa thế nào mọi người đều xem như không thấy.

(Bạn đang đọc truyện Bạo nữ thuần phu – Mị Dạ Thuỷ Thảo được edit tại Âm Dương Cung. chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Xe của Hỏa Viêm dừng lại ở gần một bãi cát, Hỏa Viêm vốn định về nhà, nhưng đột nhiên nảy ra một chủ ý, mang người đàn ông đang ai oán này đến đây.

“Đây là đâu?” Giọng Tinh Không Văn Dương có chút rầu rĩ, sao anh cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc, giống như bị bắt cóc ấy.

“Là nơi giết người diệt khẩu.” Hỏa Viêm xoay người nhìn Tinh Không Văn Dương, nụ cười quá xinh đẹp đủ giết chết trái tim con người ta.

Cho dù là ban đêm, Hỏa Viêm xinh đẹp khiến người ta thấy như đang ở ban ngày

Mà Tinh Không Văn Dương vốn đang thống khổ lại nghe Hỏa Viêm hù dọa, liền bật cười, hơn nữa, là nụ cười sáng ngời……

“Cười cái gì?” Thấy Tinh Không Văn Dương cười Hỏa Viêm thấy khó hiểu, lại kinh ngạc hỏi, tận lực khiến bản thân vì nụ cười của anh mà trái tim ấm áp.

“Tuy rằng nhìn cô hung dữ như vậy nhưng lại đáng yêu nha.” Tinh Không Văn Dương dùng khẩu khí nói chuyện của người lớn nói với đứa nhỏ áp dụng lên người Hoả Viêm, lúc nãy khi thấy cô đánh nhau, đột nhiên anh cảm thấy cô thật đáng yêu, một tiểu cô nương bạo lực như thế rất đáng yêu nha.

“Hung dữ? Anh nói tôi hung dữ?” Hỏa Viêm tự động bỏ đi hai từ ‘đáng yêu’ kia, mà nhón người về phía trước, cùng Tinh Không Văn Dương chen chúc ở ghế sau, hung ác nhìn Tinh Không Văn Dương, tuy rằng cô biết mình rất hung dữ nhưng không thích người khác nói thẳng ra như thế.

Hỏa Viêm nắm cổ áo Tinh Không Văn Dương, mặt cô sát gần mặt anh.

“Hung dữ nhưng đáng yêu nha.” Nụ cười của Tinh Không Văn Dương đơn thuần, hơn nữa, anh còn vườn tay xoa đầu Hỏa Viêm, như là đang an ủi cô đừng buồn, mà không nhìn ánh mắt hung bạo của cô.

“Anh!” Mà Hỏa Viêm vốn đang tức giận nhưng bởi động tác của Tinh Không Văn Dương mà hết giận, Hỏa Viêm như phát hiện ra kỳ tích, đối với hành động của anh cô không hề phản cảm tí nào, ngược lại lại có loại cảm giác hưởng thụ!

“Ngu ngốc, anh đang làm cái gì!” Đẩy Tinh Không Văn Dương ra, Hỏa Viêm lập tức lùi ra, nhưng ánh mắt lại nhìn Tinh Không Văn Dương không rời, anh thoạt nhìn không giống với….

“Anh mấy tuổi?” Đây là vấn đề mà cô mới nhìn mặt anh là muốn hỏi.

“30.” Cười, tuy rằng chỗ kia bị thương vẫn còn đau đớn, nhưng Tinh Không Văn Dương vẫn cười.

Anh là người đơn thuần nên thế giới của anh cũng đơn thuần theo, anh tin rằng xã hội này không có đen tối, bởi vì thế giới của anh vốn không có bong tối, hơn nữa, thế giới của anh sẽ không bị bong tối nhúng chàm đâu.

“Thật sự?” Nhíu mày, Hỏa Viêm nghe câu trả lời có vạn phần hoài nghi, khuôn mặt này có nói là 13 cũng tin! 30? Đúng là khiến người ta ghen tị mà!

“Thật sự.” Tinh Không Văn Dương gật đầu.

“Anh……” Hỏa Viêm định hỏi tiếp thì bị tiếng điện thoại đánh gãy.

Hỏa Viêm nhíu mày nhìn Tinh Không Văn Dương cố sức xoay người, sau đó thò tay vào túi quần lấy điện thoại.

“A lô, tôi là Tinh Không Văn Dương.” Nhìn thấy là tên bằng hữu, cho nên Tinh Không Văn Dương khách khí nói, đây là cách anh giao tiếp với bằng hữu, cố tạo vẻ ngoài ôn hoà hữu lễ, mà đây cũng là cách anh bảo vệ thế giới đơn thuần của mình.

“Văn Dương, cậu ở đâu vậy, bọn mình tìm khắp quán bar cũng không thấy cậu, cậu ở đâu, mọi người rất lo lắng cho cậu đấy, cậu không có sao chứ, cậu mà có chuyện gì, bá phụ không giết bọn mình mới là lạ, cậu ở đâu, mau nói đi, Văn Dương?” Đầu bên kia truyền đến tiếng một nam nhân.

“Cậu đừng sốt ruột, tớ không sao, tớ không có ở quán bar, mọi người về trước đi, lát nữa tớ sẽ về nhà.” Văn Dương trấn an đối phương, đang muốn ngồi dậy, nhưng vết thương nhói đâu, chỉ có thể nhíu mày, dù vậy tiếng kêu đau đớn cũng phát ra

Bởi vậy, Hỏa Viêm có thể đoán ra, tên Tinh Không Văn Dương này rất biết quan tâm, tuy có chút mơ hồ, nhưng mà lại hay quan tâm đến người khác……

“Cậu không có ở quán bar, vậy cậu ở đâu? Chừng nào thì về nhà, cậu không có việc gì chứ? Có muốn tớ đến đón không?” Nam nhân này ngay sau đó lại hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng không có ai trả lời, bởi vì dưới ánh mắt kinh ngạc của Tinh Không Văn Dương, Hỏa Viêm cướp lấy cái điện thoại mấy vạn kia ném ra ngoài.

Sau đó, Hỏa Viêm mở cửa xe, không quan tâm Tinh Không Văn

Dương toàn thân đau nhức, lôi anh xuống xe, lấy cái túi đằng sau cốp xe ra, Tinh Không Văn Dương nghiêng ngả đi theo đằng sau cô, bàn tay ấm áp nhỏ bé đó cứ vậy nắm lấy bàn tay to của anh, một loại cảm giác quái dị nổi lên.

“Cùng tôi uống rượu.” Hỏa Viêm kéo Tinh Không Văn Dương ngồi ở trên bờ cát, sau đó lấy mấy chai rượu trong túi ra ném cho Tinh Không Văn Dương.

Tinh Không Văn Dương bị động tiếp được, sau đó còn có chút bất đắc dĩ nhìn Hỏa Viêm đã mở chai rượu ra, động tác cực kỳ lưu loát, xinh đẹp tiêu sái, suất khí mười phần, hành động này không giống như một nữ nhân chút nào, nhìn cô thật giống bạn tốt của anh.

Mà nhìn chai rượu của mình, Tinh Không Văn Dương chỉ cười, sau đó cũng mở ra và uống, nói thật, anh không thích uống rượu, nhưng hôm nay cảm thấy rất vui nên uống đặc biệt ngon

“Anh không phải nam nhân a, nào có ai uống như vậy, anh phải uống như vầy nè.” Hỏa Viêm nhìn đến động tác của Tinh Không Văn

Dương, có chút không kiên nhẫn nắm tay anh, đổ rượu như đổ nước vào miệng anh

Hỏa Viêm không thích gò bó lắm, tính cách cô nhìn như rất lạc quan, nhưng thật ra hỏa bạo mười phần, nàng giống như một ngọn lửa, không chỉ thiêu đốt chính mình, còn thiêu đốt người khác!

“Khụ, khụ, khụ!” Tinh Không Văn Dương rốt cục không chịu nổi cách đối đãi của Hỏa Viêm, ho khan, sau đó phản kháng tránh cái tay muốn chuốc rượu mình của Hỏa Viêm, cô muốn mưu sát anh à?

Bởi vì rượu nồng, mắt Tinh Không Văn Dương có chút ướt át, hơn nữa, anh lại dùng ánh mắt này nhìn Hỏa Viêm, điều này làm cho Hỏa Viêm im đập loạn xạ.

Hỏa Viêm không khống chế được nhoài người về phái trước, cúi đầu,, mắt thấy sẽ hôn lên môi Tinh Không Văn Dương……

“Khụ, khụ, khụ!” Tiếng ho khan vang lên, Tinh Không Văn Dương vội xoay mặt sang một bên, ho khan kịch liệt.

Mà Hỏa Viêm ảo não đánh một quyền xuống đất cát, đã lần thứ hai, nam nhân chết tiệt này làm cô mất hứng.

Hừ, cô không tin không hôn được anh.

Mạnh mẽ, Tinh Không Văn Dương đang ho khan cảm giác có người đang đè lên người anh, sau đó trong phút chốc, môi anh bị một bờ môi mềm mại chặn lại, sau đó, tiếng ho khan cũng biến mất theo!

Mà Hỏa Viêm vừa hưởng thụ đôi môi mềm mại vừa ngửi hương vị nam giới toả ra, trong mắt ánh lên tia lửa tình, nóng bỏng nhìn đôi mắt vì kinh ngạc của Tinh Không Văn Dương mà mở to..

Thật lâu về sau, Tinh Không Văn Dương đối với nụ hôn đầu tiên này mà canh cánh trong lòng, tuy rằng rất tốt, nhưng anh luôn cho rằng Hỏa Viêm là vì không phục mới hôn anh, hơn nữa, môi anh bị cô cắn nát.

“Hừ, tôi không tin không hôn được anh.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Hỏa Viêm hôn Tinh Không Văn Dương, mà Tinh Không Văn Dương kinh ngạc nhìn cô một hồi lâu, sau đó ho khan đứng dậy.

Bờ biển, dưới ánh sao trời, nụ hôn đầu tiên của hai người, lãng mạn, nhưng không lãng mạn…… Mà một ngọn lửa bao quanh cả người

……

“Vì sao lại hôn tôi?” Bởi vì mới nãy ho khan không ngừng lại bị hôn, nên giọng Tinh Không Văn Dương có chút khàn khàn, đặc biệt trong đêm tối, càng tăng thêm một cỗ dụ hoặc.

Hỏa Viêm nhíu mày mạnh mẽ đặt đè lên người Tinh Không Văn Dương.

“Tôi muốn hôn anh đó, không được sao?” Hỏa Viêm ngang ngược nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Tinh Không Văn Dương, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một nam nhân như vậy, ôn thuần như nước, lại đáng yêu mơ hồ khiến người ta mỉm cười, nói là đơn thuần, nhưng càng tiếp xúc lại có một cảm giác quái lạ trỗi dậy

“Cô, sao cô có thể làm vậy!” Tinh Không Văn Dương bất mãn hỏi Hỏa Viêm, đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao có thể tuỳ tiện như thế được, hơn nữa, ở trong lòng anh, anh muốn đem nụ hồn đầu tiền dành tặng cho cô gái mà anh yêu kìa!

Nhưng mà bây giờ lại bị cô gái bá đạo này cướp lấy, lại dùng một cái lý do không đạo lý như vậy, cả đêm nay anh đi nhầm phòng, bị đánh, bị chuốc rượu, giờ…

Bỗng nhiên, Tinh Không Văn Dương cảm giác mình chịu ủy khuất, đêm nay là đêm tệ nhất mà, chỉ là, vì sao anh lại có cảm giác ngọt ngào nhỉ? Hơn nữa, nụ hôn kia, cảm giác ngọt ngào này, thực sự rất khó quên, chính là, chỉ là sao cô lại phải hôn anh?

Bỗng nhiên, ánh mắt vốn đẹp đẽ của Tinh Không Văn Dương nhàn nhạt ưu thương……

Giống như tình yêu, chỉ đau thương, buồn vui vì người trong lòng mà thôi

“Có cái gì không thể, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó đấy, ai dám nói không thể, hừ, hơn nữa, tôi hôn anh, cảm giác rất tệ sao? Sao anh lại có biểu tình này, là đang vũ nhục kỹ thuật hôn của tôi ư, nếu bị người khác thấy, sẽ chê tôi kém cỏi.” Càng nói, Hỏa Viêm nhìn Tinh Không Văn Dương bằng đôi mắt nguy hiểm, cô không biết vì sao anh lại bày ra cái biểu tình này, chẳng lẽ mình hôn không được tốt?

“Cô, cô, nào có đạo lý như vậy a, cô, cô là đang khi dễ tôi!” Tinh Không Văn Dương bị lời nói bá đạo của Hỏa Viêm doạ đến nổi nói năng lộn xộn, cái cô gái, tư tưởng không giống người bình thường tí nào.

“Tôi khi dễ anh thì sao nào, chẳng lẽ tôi hôn anh là khi dễ anh sao, nếu tôi làm động tác khác, liền thành đại nghịch bất đạo.”

“Cái khác? Cô còn muốn làm gì tôi?” Tinh Không Văn Dương cho rằng Hỏa Viêm còn muốn đánh anh, cho nên, anh giãy dụa muốn lui về phía sau.

Mà hành động này của Tinh Không Văn Dương khiến Hỏa Viêm còn cho rằng anh không thích cô hôn anh, còn muốn chạy trốn, nhất thời, mắt bốc lửa.

Nam nhân này thật không có hiểu biết! Như vậy, cô phải giáo huấn anh một chút, để anh biết Hỏa Viêm cô cũng không phải là người dễ dàng bị ghét bỏ!

Một quyền đánh trúng Tinh Không Văn Dương đang lui về phía sau, nhất thời, Tinh Không Văn Dương cảm giác đau đớn, hai tay ôm bụng lại.

Đối với việc khống chế lực đạo, Hỏa Viêm thập phần thuần thục, cho nên, vừa nãy một quyền đánh Tinh Không Văn Dương, cô chỉ dùng chưa tới hai phần thực lực, mà gần thế này, cũng đủ khiến cho Tinh Không Văn Dương, một người không có võ phải đau đớn một hồi.

Nữ nhân bạo lực! Tinh Không Văn Dương ở trong lòng kêu thảm, nhưng lại cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng kêu!

Bởi vì, không biết vì sao, anh không muốn để Hỏa Viêm nghe tiếng kêu đau của anh, không muốn chính mình phải yếu thế trước mặt cô, lần đầu tiên, Tinh Không Văn Dương ở trước mặt Hỏa Viêm, có loại cảm giác của một nam nhân đối với nữ nhân.

Mà khi cô nhìn Tinh Không Văn Dương vì đau mà không phát ra tiếng, biểu tình trên mặt Hỏa Viêm quái dị, sau đó trở nên hung ác, cô cúi đầu, lần nữa hôn Tinh Không Văn Dương.

Nụ hôn lần này, không giống như nụ hôn trước mà có vẻ ôn nhu dụ dỗ, khiến Tinh Không Văn Dương trợn to hai mắt rồi chậm rãi nhắm lại, mãi đến khi phát ra tiếng rên rỉ, Hỏa Viêm mới rời khỏi đôi môi bị mình chà đạp.

“Đừng có cắn môi, tôi không thích, còn có, đau thì la lên, nhịn gì mà nhịn, tôi không thích nhìn bộ dạng cố kìm nén của anh!” Hỏa Viêm nói không khách khí đánh tỉnh Tinh Không Văn Dương đang chìm trong mông lung thanh tỉnh lại!

Cô gái này! Cái cô gái này! Làm sao có thể! Quả thực chính là, quả thực chính là…… Tinh Không Văn Dương không biết nên dùng từ nào để nói hành vi của Hỏa Viêm.

Táo bạo, bạo lực, ác liệt, bá đạo, cái cô gái này tính cách quả thực chính hư hết chỗ nói mà!

Toàn thân Tinh Không Văn Dương đều đau, nhưng mà anh giãy dụa muốn đứng lên, anh muốn cách xa cô gái này, bằng không, nhất định anh sẽ bị cô đánh chết.

“Anh muốn làm gì?” Đôi mắt như hổ báo nhìn Tinh Không Văn Dương chằm chằm.

“Tôi, tôi muốn đi, tôi không muốn ở đây, cô, rất, rất……” Tinh Không Văn Dương nói nửa ngày, cũng không biết nói gì cho phải, phẫn nộ nhìn Hỏa Viêm.

Mà Hỏa Viêm còn dùng đôi mắt nguy hiểm nhìn anh, sau đó đứng lên, túm lấy tay Tinh Không Văn Dương, lôi anh đến xe, ngay lúc anh không để ý mà đẩy anh vào trong xe, đặt anh ngồi ở ghế sau!

“Nam nhân này, anh không biết tốt xấu mà, đã như vậy cũng đừng trách tôi!” Nói xong, Hỏa Viêm hung hăng cắn lên môi Tinh Không Văn Dương, lần này, nụ hôn không chút nhu tình tí nào, cô bây giờ rất giận, bởi vì, nam nhân này là người đầu tiên muốn chạy trốn khỏi cô.

Chỉ là, muốn trừng phạt một người cũng không thể làm ở đây, bởi vì, cô không nghĩ, hai người có thể ở đây…

Hỏa Viêm thô bạo chuyển từ cắn thô bạo chuyển sang nhẹ nhàng, mà Tinh Không Văn Dương dần không giãy dụa nữa mà phối hợp với Hỏa Viêm, hai người hôn triền miên!

Rốt cục, không biết là ai bắt đầu trước, quần áo hai người xốc xếch, lộ ra da thịt mê người.

Dục vọng là bản tính của con người, thuận theo bản tính mới là con người, hơi thở giữa hai người ngày càng kích thích, hai người dần dần bị dục vọng khống chế.

Có điều, lại xuất hiện một vấn đề nhỏ, lúc ấy, hai người quá mức kích tình, Tinh Không Văn Dương không cẩn thận đụng vào đầu, sau đó bởi vì đau đớn mới thanh tỉnh lại, vốn có chút kinh hãi muốn đứng dậy, lại bị Hỏa Viêm hữu lực ngăn trở, sau đó lại là một cái hôn nồng nhiệt, hôn tới khó mà thanh tỉnh!

Hỏa Viêm luôn muốn làm việc gì thì làm việc đó, làm sao có thể lúc mình đang khơi mào dục vọng, để người không thuận theo tâm mình rời đi?

Lần đầu tiên Tinh Không Văn Dương bị khơi lên dục vọng dù muốn ngừng cũng không được, nhiệt tình Hỏa Viêm toả ra thiêu đốt anh, hai người tứ chi gắt gao dây dưa cùng nhau, hơi thở gấp gáp hoà vào nhau, động tác kích tình khiến người ta khó mà nhịn

Không biết qua bao lâu, không biết bao nhiêu lần phát tiết, bên trong xe rốt cục an tĩnh trở lại, hai người trong tình trạng kiệt sức mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ

.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa xe, tiếng thuỷ triều vang lên, cùng bầu trời xanh.

Hỏa Viêm đầu tiên là giật giật tứ chi tê cứng, bởi vì không gian nhỏ hẹp, cô và Tinh Không Văn Dương cứ như vậy mà ôm nhau qua cả một đêm.

Mà theo động tác của Hỏa Viêm, Tinh Không Văn Dương cũng mở hai mắt, so với Hỏa Viêm chết lặng anh còn thảm hơn nhiều, bây giờ anh cảm thấy đau đầu, tay đau, chân đau, toàn thân đều đau, cảm giác như bị xe xán qua vậy!

“Anh tỉnh?” Thấy anh mở mắt ra, Hỏa Viêm nhìn anh kêu đau, có chút

sung sướng nói, đêm qua cô cảm giác rất tuyệt, chỉ là hơi kém một ít.

“Cô, cô, tôi, tôi……” Kinh ngạc trừng mắt, Tinh Không Văn Dương dần dần nhớ tới chuyện đêm qua!

“Cái gì cô,cô chứ, anh là của tôi, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đừng có phiền toái như vậy.” Nói xong, Hỏa Viêm ngồi dậy, Tinh Không Văn Dương theo động tác của cô ngồi dậy

“Cô, cô và tôi, thế nào, đã xảy ra quan hệ, làm sao có thể……” Tinh Không Văn Dương đã nói năng có chút lộn xộn, sao anh lại hoang đường như vậy, xảy ra quan hệ với một cô gái! Này nên làm thế nào cho phải?

“Có cái gì không thể, chúng ta đều là người trưởng thành, không cần kinh ngạc thành bộ dáng kia.” Đối với Tinh Không Văn Dương đang kinh ngạc, Hỏa Viêm có chút không kiên nhẫn, phản ứng của anh sao giống như con gái không biết sự đời vậy

“Cô……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.