Bạo Quân – Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Chương 100: Chương 100




CHƯƠNG 100

Sau đại điển đăng cơ, Chử Thiệu Lăng mở tiệc chiêu đãi quần thần, tiệc diễn ra ở Xuân Hỉ lâu, trong điện ngoài điện tổng cộng hai trăm mười tám bàn, Chử Thiệu Lăng ngồi ở chủ vị, phía dưới bên trái là các lão Vương gia, bên phải Chử Thiệu Lăng, vị trí đầu tiên là Tử Quân Hầu, thứ hai là Tĩnh Quốc công, sau đó là hai huynh đệ Vệ Kích, Vệ Chiến.

Sau khi Chử Thiệu Lăng uống một ly rượu, yến tiệc chính thức bắt đầu, trong điện tiếng chuông, khánh không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt, Vương Mộ Hàn khom người rót rượu cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nghiêng đầu nhỏ giọng dặn vài câu, Vương Mộ Hàn gật đầu, xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, tiếng chuông khánh trong điện thấp dần, tiếng tỳ bà vang lên, các vũ cơ nối tiếp tiến vào, bắt đầu nhảy múa, vũ nương đi đầu dáng người xinh đẹp khiến người ta mê say, Chử Thiệu Lăng không khỏi nhìn thoáng qua, cười: “Đây là người của Vinh vương phủ đưa đến đúng không, trẫm từ lâu nghe tiếng vũ cơ của quý phủ hoàng thúc không thua gì vũ nương trong cung, quả vậy.”

Chử Thiệu Đào nghe vậy bật cười, còn không phải sao, toàn bộ vũ nương xinh đẹ ở đất phong gần như đều vào phủ bọn họ, Chử Thiệu Đào cười lạnh: “Đúng a, không biết còn cho là phủ chúng ta muốn mở kỹ viện đó….”

Thanh âm Chử Thiệu Đào không nhỏ, vài vương gia chung quanh nghe thấy, muốn cười không dám cười, nghẹn đến vất vả, Vinh vương lại cách khá xa nghe không được, thấy Chử Thiệu Lăng khen vội vàng cung kính đứng dậy: “Không dám không dám, chỉ là chút tài thô thiển ở đất phong, chỉ sợ làm Hoàng thượng bẩn mắt.”

Chử Thiệu Lăng cười nhạt: “Hoàng thúc quá khiêm nhường, vũ nương đi đầu không tồi…. Vương Mộ Hàn, thưởng.”

Vương Mộ Hàn cúi đầu đáp lời, không bao lâu sau đưa lên một đĩa châu báu, các vũ cơ múa xong một khúc, tạ ơn đi xuống. Đôi mắt Vinh vương chuyển chuyển, nhìn về phía Vệ Kích, trong lòng thầm tính toán.

Vệ Kích lại không hề để ý, hắn một lòng nhớ đến trước yến hội, Chử Thiệu Lăng dặn hắn, dù thế nào cũng chỉ có thể uống năm chén rượu, Vệ Kích một mực yên lặng nhẩm tính, sợ không để ý uống nhiều hơn, khiến Chử Thiệu Lăng không vui.

Tình hình trong điện đều nằm trong tầm mắt Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng thưởng thức chén lưu ly trong tay, nhìn Vinh vương, thầm cười lạnh, dù sao Chử Thiệu Đào cũng sắp động thủ, thôi thì trước khi hắn chết mượn tay hắn dùng một chút….

Quả nhiên một lát sau Vinh vương mượn cớ thay thường phục đi ra ngoài, tìm tổng quản phủ Nội Vụ, thấp giọng dặn dò nửa ngày, sau khi tổng quản phủ Nội Vụ nghe xong không khỏi hoảng sợ, vội vàng hạ giọng: “Vương gia tha cho nô tài đi, ai không biết Hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh cung nữ? Lại nói, hiện giờ còn đang đại tang, làm sao có thể làm loại chuyện này?”

Vinh vương nấc một tiếng, cười: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, nói là đang có tang, nhưng làm sao có thể thật giữ như vậy? Bất quá là làm dáng thôi, vừa rồi Hoàng thượng còn nhìn Minh Hi một lúc, ánh mắt kia bổn vương có thể nhìn không hiểu sao? Hoàng thượng còn đặc biệt ban thưởng, ý tứ còn chưa đủ rõ ràng sao? Các ngươi một đám giỏi nhất là sát ngôn quan sắc, cũng cực kỳ biết điều, làm sao bây giờ lại thành kẻ ngốc?”

Tổng quản phủ Nội Vụ cười khổ: “Vương gia luôn ở đất không nên không biết, Hoàng thượng cũng không giống tiên đế như vậy, Hoàng thượng a….”

Một cung nhân bưng thức ăn đi qua bên cạnh hai người, tổng quản phủ Nội Vụ kéo Vinh vương ra xa thấp giọng: “Hoàng thượng có người sủng hạnh hay không, nô tài không tin Vương gia không biết!”

Vinh vương mỉm cười, hắn đương nhiên biết, hiện giờ có ai không biết Chử Thiệu Lăng vì Vệ Kích mà diệt sạch Liêu Lương, cho nên hiện tại, người trong triều không ai không sợ hãi Vệ Kích, không dám dễ dàng đắc tội hắn, cho nên có thể thấy… Chử Thiệu Lăng đối với luyến sủng không tồi.

Vinh vương vỗ vỗ vai tổng quản phủ Nội Vụ, cười: “Thì làm sao? Hoàng thượng có sủng hắn, cũng không thể không tìm người khác a, bổn vương cũng không tin hoàng thượng không đại hôn, không nạp tam cung lục viện. Ha ha… nam nhân nha, chê cười….”

Vinh vương cũng rõ ràng tình hình của bản thân hiện giờ, Chử Thiệu Đào được tân đế trọng dụng, mà càng xem trọng Chử Thiệu Đào, địa vị của hắn trong vương phủ lại càng không xong, Vinh vương cũng muốn lấy lòng Chử Thiệu Lăng, chỉ là vẫn luôn không có biện pháp, hiện giờ thấy Chử Thiệu Lăng có ý với Minh Hi, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội. Nếu Minh Hi đạt được sủng ái của Chử Thiệu Lăng, vậy thì chính mình không phải muốn cái gì liền được cái đó?

Chử Thiệu Lăng có thể vì Vệ Kích diệt Liêu Lương, kia, nếu là vì Minh Hi, có thể nào càng thêm nể trọng mình?

Vinh vương nghĩ đến xinh đẹp, lúc này lại nhét một xấp ngân phiếu vào tay áo tổng quản phủ Nội Vụ, cười mờ ám: “Được rồi, chuyện có cái gì nghiêm trọng? Lát nữa ngươi chỉ cần đem Minh Hi giả làm cung nữ đưa đến Càn Thanh cung là được, một chữ cũng không cần nói!”

Tổng quản phủ Nội Vụ sờ sờ ngân phiếu trong tay, cắn răng hạ quyết tâm: “Nếu có chuyện gì.. vương gia phải lên tiếng giúp nô tài, ngài có thể không liên quan, nhưng nô tài còn muốn ở dưới mi mắt Hoàng thượng kiếm ăn đâu.”

Vinh vương không ngừng gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm, đi thôi đi thôi, bổn vương còn muốn đi phương tiện đâu, ha ha….”

Vinh vương vừa cười vừa rời đi, tổng quản phủ Nội Vụ do dự một lúc, xoay người đi vào trong điện.

Trong đại điện, Chử Thiệu Lăng nhìn nhìn đồng hồ nước, Vương Mộ Hàn đến gần khom người: “Hoàng thượng, là canh ba giờ Tuất.”

Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn Vệ Kích, Vệ Kích vì uống rượu mà mặt nổi lên đỏ ửng, Chử Thiệu Lăng nhìn thầm cười, Vinh vương là đồ ngu, so với những vũ cơ kia, đây mới thật gọi là tuyệt sắc….

Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn Vương Mộ Hàn, Vương Mộ Hàn biết ý, khom người thối lui đến sau lưng Vệ Kích, nhỏ giọng nói vài câu, Vệ Kích ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng ngồi phía trên, Chử Thiệu Lăng đang hàm tiếu nhìn hắn, khẽ gật đầu, Vệ Kích đứng dậy đi theo Vương Mộ Hàn.

Trong Ngự hoa viên, Vệ Kích nhịn không được hỏi: “Công công, đại yến còn chưa xong, ta đã rời đi… lỡ như có người hỏi đến thì sao?”

Vương Mộ Hàn cười ôn hòa: “Ta đã phân phó bọn họ, nói là đại nhân không uống được nữa, đã say, Vệ đại nhân cùng nô tài đi thôi, một lát nữa Hoàng thượng sẽ đến.”

Vệ Kích chỉ đành đi theo Vương Mộ hàn, xuyên qua Ngự hoa viên, đến Càn Thanh cung, đến trước cửa, Vương Mộ Hàn khom người cười nói: “Từ sau khi tiên đế băng hà, cung này vẫn luôn được sửa sang lại, tổng cộng mất hai tháng, thời gian đó chỉ có Hoàng thượng từng đến vài lần, còn chưa từng có ai đến đâu, Hoàng thượng nói, chờ sửa sang xong liền niêm phong lại, chờ đến sau khi đăng cơ, để cho Vệ đại nhân là người đầu tiên đi vào.”

Trong lòng Vệ Kích ấm áp, bỗng nhiên nhớ đến một năm kia, Vệ Chiến cùng Phức Nghi công chúa đại hôn, Chử Thiệu Lăng lệnh Vương Mộ Hàn dẫn mình đến Tần Vương phủ, tình hình cũng giống như thế này.

Vương Mộ Hàn cũng nghĩ đến một năm kia, cười: “Vệ đại nhân vào xem.”

Vương Mộ Hàn dẫn Vệ Kích vào đại môn, chuyển qua Thùy Hoa môn, trong chính điện rõ ràng treo bảng ‘Họa Kích điện’. Vệ Kích sửng sốt, Vương Mộ Hàn khom người, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng nói, trước kia như thế nào, về sau cũng phải như thế, bảng hiệu này là hôm qua Hoàng thượng vừa sai người đem từ Tần Vương phủ vào cung.”

Trái tim Vệ Kích không thể khống chế nhảy lên, nhớ đến trước kia, Chử Thiệu Lăng từng nói, ‘Thiên hạ rộng lớn, nơi có Vệ Kích mới là nhà’.

“Vệ đại nhân đi tẩm điện nhìn xem đi….” Vương Mộ Hàn mang theo Vệ Kích chuyển qua hành lang gấp khúc, chỉ vào hoa cỏ trong viện giải thích, “Nơi này đều là cây đào, có cây là từ trong Tần Vương phủ dời đến, có cây là lấy từ Thiên Thọ hành cung, Hoàng thượng nói Vệ đại nhân thích hoa đào, cho nên trong Thừa Càn cung không cần hoa khác, chỉ cần đào. Lúc này còn chưa được, chờ thêm hai tháng nữa, nụ hoa toàn bộ nở ra…. Ha hả, khi đó cung này mới thật sự đẹp.”

Vệ Kích gật đầu đi theo Vương Mộ Hàn vào bên trong, Vương Mộ Hàn tiếp tục: “Thảm trong điện so với Vương phủ lại dày hơn một tầng, Hoàng thượng nói lúc trước Vệ đại nhân đi tây đánh giặc từng bị thương, không chịu được lạnh, địa long trong Thừa Càn cung cũng nhiều hơn trước gấp đôi, lại thêm thảm dày, cho dù là mùa đông lạnh nhất Vệ đại nhân cũng không ngã bệnh.”

“Nô tài trong cung này đều là trong Vương phủ mang tới, đều là người đại nhân dùng quen, một chút cũng sẽ không khiến Vệ đại nhân không vừa lòng.” Vương Mộ Hàn tiến lên một bước vén rèm để Vệ Kích đi vào tẩm điện, cười, “Bài biện ở đây đều là Hoàng thượng tự mình dặn dò, mọi thứ đều là mới, chỉ có cái tháp này là từ Vương phủ mang đến, Hoàng thượng nói đại nhân thích nhất nằm ở tháp này nghỉ trưa, bình thường nhìn sách cũng chỉ dùng nó, sợ thay đổi khiến đại nhân không quen, liền dọn vào cung.”

Vệ Kích nhẹ vuốt cánh hoa chạm rỗng trên tháp, không lên tiếng, trong lòng lại ê ẩm, chua chua, Vương Mộ Hàn cười: “Đi dạo một đường, sợ là đại nhân đã mệt mỏi, vừa lúc ở đây nghỉ ngơi một hồi, nô tài đi về Xuân Hỉ lâu một chuyến, Hoàng thượng lập tức sẽ đến.”

Vệ Kích gật đầu thấp giọng nói: “Tuyết dày đường trơn, dặn cung nhân nâng kiệu cẩn thận một chút.”

“Vâng Vâng.” Vương Mộ Hàn bật cười, “Những lời này nô tài cũng sẽ nói lại cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nghe xong khẳng định sẽ vui vẻ, nô tài đi trước.”

Vương Mộ Hàn đi đón Chử Thiệu Lăng, quả nhiên chỉ qua nửa canh giờ Chử Thiệu Lăng đã trở lại, Vệ Kích vội ra đón, Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích đã đổi thường phục, cười: “Mệt sao?” Chử Thiệu Lăng quay đầu phân phó: “Lui xuống hết đi, trẫm có chuyện muốn nói với Vệ quốc công….”

Vương Mộ Hàn nghe vậy vội vàng mang theo cung nhân lui ra, Vệ Kích nhìn Chử Thiệu Lăng một thân long bào, có chút hoảng hốt, thấp giọng: “Hoàng thượng….”

“Hư….” Chử Thiệu Lăng tiến lên một bước, một tay ôm thắt lưng Vệ Kích, ngón trỏ tay kia nhẹ để lên môi hắn, nhẹ giọng cười, “Cả một ngày đều nghe Hoàng thượng, gọi câu khác….”

Vệ Kích mím môi lắc đầu, thấp giọng: “Hoàng thượng đừng nháo, thần giúp Hoàng thượng cởi áo….”

Chử Thiệu Lăng lui về sau tránh thoát tay Vệ Kích, cười: “Ai nháo ngươi? Ở đây cũng không có người ngoài, gọi dễ nghe một chút….” Chử Thiệu Lăng vuốt ve eo Vệ Kích, đùa, “Ngươi gọi ta sẽ để ngươi cởi….”

Vệ Kích quay đầu đi, hốc mắt đỏ lên, Chử Thiệu Lăng bật cười, vội dỗ dành: “Làm sao vậy? Không gọi thì không gọi.”

“Thần vô lễ….”

Vệ Kích gục đầu, Chử Thiệu Lăng cười: “Hôm nay ta uống rượu, nói hơi nhiều, Vệ Quốc công tha thứ ta đi… Ân?”

Vệ Kích lắc đầu, giọng khàn khàn: “Thần… thần không dám để điện hạ phí nhiều tâm tư như vậy….”

Lúc này Chử Thiệu Lăng mới hiểu được, cười cười kéo người ôm vào trong ngực: “Chỗ ở của chúng ta, không phải nên kỹ càng một chút sao? Cũng không phải chỉ có ngươi, ta cũng ở đây a…. Vương Mộ Hàn đã mang ngươi đi dạo qua hết chưa? Thích không?”

Trái tim Vệ Kích ê ẩm không chịu được, gật đầu: “Thích….”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Thích? A, vậy là đang theo ta làm nũng sao?” Ngón cái Chử Thiệu Lăng nhẹ lau khóe mắt Vệ Kích, nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải muốn giúp ta cởi áo sao? Đến….”

Vệ Kích lau mặt, đưa tay tháo nút thắt trên long bào, Chử Thiệu Lăng nắm chặt tay Vệ Kích, nhẹ giọng: “Chỉ đối tốt với ngươi một chút ngươi liền chịu không được? Ngươi còn phải nhìn xem về sau… xem ta đối với ngươi càng tốt.”

Chử Thiệu Lăng hơi cúi đầu, khẽ hôn môi Vệ Kích, thừa cơ đem người đẩy ngã xuống giường, hắn vốn cho rằng Vệ Kích sẽ trốn, không nghĩ đến Vệ Kích lại đưa tay ôm lấy mình, quyến luyến không buông, Chử Thiệu Lăng mỉm cười, chờ xem, chờ một ngày, mình sẽ đem toàn bộ thiên hạ dâng đến trước mặt hắn…..

Trong phòng trong, long bào của Chử Thiệu Lăng tùy ý rơi trên đất, chăn bông trên giường bị lật tung thành tầng tầng nếp uốn, Chử Thiệu Lăng xích lỏa thân trên đặt trên người Vệ Kích, không ngừng hôn cổ cùng vành tai Vệ Kích, Vệ Kích khó chịu ôm cổ Chử Thiệu Lăng thấp giọng cầu xin: “Hoàng thượng, thần… nơi đó của thần….”

“Nơi nào?” Chử Thiệu Lăng cười, giọng khàn khàn, “Mỗi lần đều nhanh như vậy, bây giờ phải phạt ngươi….”

Vệ Kích cả người xích lõa, chỉ có hạ thân bị Chử Thiệu Lăng dùng dây lụa kim sắc buộc chặt ở gốc, Chử Thiệu Lăng không ngừng xoa nắn nhũ thủ Vệ Kích, thanh âm trầm thấp: “Ngoan, chờ ta xuất ra, cũng sẽ tha cho ngươi….”

“Thần không được….” Vệ Kích liều mạng lắc đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, mỗi lần Chử Thiệu Lăng đều lâu như vậy, mình làm sao chịu được, cả người Vệ Kích bị Chử Thiệu Lăng khiêu khích đến muốn bay lên, nhưng nơi đó lại thủy chung bị buộc chặt, Vệ Kích thật sự chịu không được, không khỏi cầu xin, “Thần không được, nơi đó đau, nơi đó đau…. Hoàng thượng, tha cho thần….”

Chử Thiệu Lăng bị Vệ Kích gọi đến trái tim cũng nóng lên, mặc kệ hắn khó chịu thế nào, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể cởi ra trói buộc, lại vì mình mà vẫn cắn răng chịu đựng…. Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, cố ý cầm lấy nơi đó, ở chỗ ruy băng nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng: “Không phải đã nói cho ngươi sao? Giúp ta xuất ra… ta tạm tha cho ngươi, đến….”

Chử Thiệu Lăng xoay người tựa ở đầu giường, ôm Vệ Kích vào lòng, phượng mâu tối sầm lại, giọng khàn khàn: “Vệ Kích ngoan… ngươi hầu hạ ta thư thái, ta cũng sẽ để cho ngươi thoải mái….”

Chử Thiệu Lăng cố ý dùng hạ thân cọ cọ bụng Vệ Kích, Vệ Kích hiểu được, chịu đựng ngượng ngùng kéo tiết khố Chử Thiệu Lăng xuống một chút, nắm chặt nơi đó xoa nắn, Chử Thiệu Lăng thở ra một hơi nhẹ giọng: “Chỉ xoa thôi không được….”

Vệ Kích ngẩng đều mê man nhìn Chử Thiệu Lăng, không hiểu, Chử Thiệu Lăng cười thầm, đồ ngốc này, cái gì cũng không hiểu….

Một tay Chử Thiệu Lăng đặt trên gáy Vệ Kích nhẹ nhàng vuốt ve, hơi dùng sức dè xuống, thấp giọng: “Ngậm… chờ ngậm ướt ta liền tiến vào nơi đó của ngươi, cho ngươi thoải mái….”

Mặt Vệ Kích ba một phát đỏ lên, đáng thương hắn, tình sự đều chỉ từ một mình Chử Thiệu Lăng chỉ dạy, cái gì khác đều không biết, vừa nghe lời này suýt nữa xấu hổ đến phát ngất, thanh âm Vệ Kích dẫn theo một tia khóc: “Hoàng thượng….”

Chử Thiệu Lăng hàm tiếu nhìn hắn, cũng không dùng sức ấn đầu của hắn, chỉ yên lặng chờ Vệ Kích chủ động ngậm lấy. Vệ Kích cũng không phải ngại cái gì, thân thể của Chử Thiệu Lăng, nơi nào hắn cũng thích, chỉ là, việc này đối với hắn là lần đầu tiên, vừa nghĩ đến một lúc nữa nơi đó của Chử Thiệu Lăng sẽ tiến vào thân thể mình, Vệ Kích liền ngượng đến muốn ngất…. Vệ Kích do dự một lúc, không còn cách nào chỉ phải cúi đầu ngậm lấy, Chử Thiệu Lăng thoải mái thở dài, Vệ Kích buông mi, theo lời Chử Thiệu Lăng hướng dẫn nhẹ liếm hành thân….

“Đúng, lại sâu một chút….”

Vệ Kích xấu hổ đến cả người đỏ lên, chịu đựng khó chịu ngậm vào toàn bộ hành thân, cố gắng dùng khoang miệng mềm mại lấy lòng Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích càng ngậm càng sâu, cánh môi gần như hôn lên gốc phân thân người kia, Chử Thiệu Lăng rút phân thân ra, giọng khàn khàn: “Xoay người lại….”

Vệ Kích nghe lời nằm úp sấp, trong lòng có chút chờ mong, Chử Thiệu Lăng cúi người chậm rãi tiến vào thân thể Vệ Kích, một tay không ngừng nhu ấn cửa huyệt, để cho Vệ Kích dễ chịu một chút, hành thân từng tấc từng tấc chôn vào, tay kia tháo trói buộc trên hành thân Vệ Kích, chậm rãi di động….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.