CHƯƠNG 34
Ngày hôm đó không phải ngày tiêu phòng quý quyến tiến cung thỉnh an, nhưng Lệ phi thật sự chờ không được, chỉ phải giả bộ bệnh, cùng Thái hậu thỉnh ân nói muốn trông thấy gia nhân, thái hậu không cần nghĩ cũng biết trong hồ lô của Lệ phi có cái gì, bất quá vẫn ân chuẩn.
Hứa thị cùng La thi nhận tin vội vàng thay lễ phục tiến cung, Lệ phi thấy mẫu thân cùng đại tẩu trong lòng có chút lo lắng, rõ ràng đem chuyện mấy ngày nay đều nói, cắn rang: “Mẫu thân nhìn xem, Tư nha đầu đây là muốn làm cái gì? Nàng tiến cung, tuy rằng cùng kế hoạch lúc trước của chúng ta có chút bất đồng, nhưng việc đã như thế, chúng ta cũng chỉ có thể nhận, ta chỉ cho là chính mình nhiều thêm một cánh tay, nhưng mẫu thân ngươi xem, Tư nha đầu có đem ta để vào mắt sao? Trước kia còn luôn miệng gọi cô, hiện giờ cơ bản không thèm để ý đến ta, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Hứa thị cũng không nghĩ đến sau khi Chân Tư tiến cung cũng không cùng Lệ phi hợp tác, trước khi Chân Tư vào cung nàng liền ẩn ẩn cảm giác nha đầu kia thay đổi tính tình, ngay từ đầu khiến nàng gả cho Chử Thiệu Lăng đúng là ủy khuất nàng, nhưng rốt cuộc là không gả a, hiện giờ vào cung, chẳng lẽ nàng vẫn còn ghi hận?
“Nương nương buông tâm, nghĩ đến Chân tần nương nương mới vừa vào cung, cũng có những thứ không quen thuộc đến, nhất thời không gặp cũng là.” Hứa thị chậm rãi khuyên Lệ phi, “Chân tần nương nương tuổi còn nhỏ, có chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không thông hiểu, nương nương nếu được thì tha thứ.”
Lệ phi nghe vậy hỏa khí càng lớn, cười lạnh nói: “Nàng nhìn không đến? sáng sáng chiều chiều đi Từ An điện, nàng mỗi ngày đều đến sớm nhất đi trễ nhất, trong ngày thường có phi tần đi Vĩnh Phúc cung nhìn nàng, lúc đi ra nàng hận không để đem người tiễn đến tận cửa cung, cấp bậc lễ nghĩa lớn đâu! Hữu lễ có lễ, thế nào chỉ đối với ta như vậy?”
Lệ phi trong lòng giận Chân Tư, nhìn đến La thị cũng không hòa nhã gì, nói: “Trước kia đứa nhỏ này vẫn luôn theo ta thân thiết, như thế nào hiện giờ vừa vào cung liền thay đổi thành người khác? Chẳng lẽ có ai sau lưng cùng nàng nói cái gì?” Lệ phi cười lạnh, “Lúc nàng khiến nàng gả cho Chử Thiệu Lăng cũng không phải chủ ý của ta, các ngươi mưu kế, uổng công ta xuất lực lớn như vậy, sau lại đem người đưa đến trong cung, ta đây đều nhẫn, hiện tại nàng còn muốn theo ta đối nghịch, đây là muốn tự lập vi vương hay sao?”
La thị đã sớm ủy khuất đầy bụng, ngay từ đầu muốn đem Chân Tư hứa gả cho Chử Thiệu Lăng nàng đã không nguyện ý, nhưng nàng ở nhà chồng vẫn không có tiếng nói, không thể không nhường, hiện giờ đến một bước này trong lòng La thị ngược lại cũng thoải mái một ít, thay vì không cậy vào đứa em chồng không đem chính mình cùng nữ nhi làm thân nhân, không bằng trông cậy vào nữ nhi mình đâu. Hiện giờ Chân Tư vào cung vi tần, lại được hoàng đế yêu thích, có con chỉ là chuyện sớm muộn.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, Chân Tư được sủng ái khiến La thị cùng ca ca Lệ phi Chân Bân đều có ý nghĩ khác trong lòng, quả thật, trước kia bọn họ dựa vào Lệ phi được không ít chỗ tốt, nhưng là muội muội có thân thiết thế nào cũng không bằng nữ nhi, muộn muội nhi tử, thế nào cũng thân thiết không bằng nữ nhi nhi tử.
La thị biểu hiện vẫn là một bộ biết vâng lời như trước, vâng dạ: “Chưa bao giờ dám nói bừa cái gì, Chân tần nương nương… cũng không có lá gan lớn như vậy, nói đến được sủng ái, trong cung ngoài cung ai chẳng biết đó là chỉ nương nương đâu, phân vị cao, Nhị hoàng tử lại rất được hoàng thượng yêu thích, Chân tần nương nương có thế nào cũng làm sao có thể bằng nương nương đâu.”
Lời này Lệ phi nghe vừa tai, bình bình khí, khẽ vuốt hạt châu trên tóc: “Nàng rốt cuộc còn trẻ, thật cho rằng nàng dựa vào chính mình có thể ở trong cung đứng vững chân sao? Hiện tại không gặp ta, chờ đến lúc xảy ra chuyện muốn ta cứu nàng, tốt nhất cũng đừng đến, cái gì nên nói ta đều nói, người một nhà không nói chuyện hai nhà, mẫu thân cùng đại tẩu chốc lát đi Vĩnh Phúc cung một chuyến đi, đem lợi hại trong chuyện này đều cùng nàng nói rõ.”
Hứa thị La thị gật đầu xưng là.
Hai người ra Lân Chỉ cung lại theo thái giám đi Vĩnh Phúc cung, Chân Tư không gặp Lệ phi nhưng vẫn muốn nhìn thấy tổ mẫu cùng mẫu thân của mình, trong thiên điện Hứa thị cùng La thị nhìn Chân Tư một thân hoa phục đầu đội hàm bảo phượng sai quy củ hành lễ, Chân Tư thản nhiên, khiến cung nhân nâng người dậy, ban thưởng tòa.
Hứa thị nhìn bộ dáng cháu gái chỉ biết lời hôm nay không dễ nói ra, vì thế đầu tiên hỏi thân mình Chân Tư hôm nay thế nào, lại hỏi đến trong cung thói quen hay chưa, Hứa thị cười cười: “Nương nương nếu có gì không quen thuộc, chỉ cần đến tìm Lệ phi nương nương, Lệ phi nương nương là cô ruột của nương nương, tự nhiên muốn chiếu cố.”
Chân Tư mỉm cười nói: “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, hiện giờ bổn cung thực tốt, Thái hậu hiền lành, các tỷ tỷ cũng đồng ý cùng bổn cung nói chuyện giải sầu, ngược lại không có gì muốn làm phiền Lệ phi nương nương.”
Hứa thị ngượng ngùng gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Hứa thị lại nương theo đó ám chỉ minh chỉ nửa ngày với Chân Tư rằng không cần cùng Lệ phi trở mặt, nề hà Chân Tư lại không nhận, tứ lạng bạt thiên cân toàn bộ đẩy trở về, Hứa thị cảm thấy không có ý nghĩa, đành phải cười nói: “Nương nương tiến cung, tất nhiên sẽ nhớ mong thân nương, ngươi nương cũng nghẹn một bụng cõi lòng muốn nói với ngươi, ta ra ngoài trước.”
Hứa thị vứt cho La thị một ánh mắt ra hiệu, xoay người đi ra gian ngoài.
La thị đã gần nửa tháng không gặp Chân Tư, Hứa thị lại luôn không để nàng nói, hiện giờ phòng torng chỉ còn mẹ con nàng, nhìn nữ nhi nước mắt La thị lập tức rơi xuống, lại sợ khóc thành tiếng khiến cung nhân bên ngoài nghe thấy lại truyền ra nhàn thoại về Chân Tư, chỉ phải gắt gao che miệng, một lúc lâu mới thấp giọng nức nở: “Đều do nương, đều do nương không bảo vệ được ngươi….”
Chân Tư nhịn không được cũng đỏ hốc mắt, quay mặt đi, một lúc lâu mới nói, giọng khàn khàn: “Không trách nương, ta biết, ngươi chỉ là lực bất tòng tâm.”
La thị liều mạng đè nén bi thương, thấp giọng: “Nương nương ngàn vạn không thể vì nhất thời sinh khí, Lệ phi nương nương… hiện giờ đang nổi nóng, nương nương trong cung căn cơ chưa ổn, cũng không thiếu lúc muốn dựa vào Lệ phi nương nương chống đỡ a.”
Chân Tư cười lạnh: “Ta đây đương nhiên biết, nhưng đến giờ vẫn chưa áp chế được lửa hận trong lòng, ta…. Thôi, bổn cung biết.”
La thị thấy Chân Tư có ý muốn buông lỏng liền yên tâm, thanh âm thấp hơn: “Trước muốn hòa hảo cùng Lệ phi, còn có… nương nương cũng phải vì chính mình tính toán, ân sủng của hoàng thượng không phải vĩnh viễn, hiện giờ hoàng thượng đang tuổi chính thịnh, nương nương cũng phải nhân cơ hội.”
Chân Tư gật đầu: “Bổn cung biết.”
Hứa thị còn chờ ở bên ngoài, La thị không dám ở lại, nói rõ ràng liền quỳ an, lưu lại Chân Tư nằm trên tháp suy nghĩ.
Trên đại sảnh chính sự Chử Thiệu Lăng đang cùng quan viên hộ bộ thương nghị chuyện thu hoạch vụ thu năm nay, Chử Thiệu Dương cũng ở một bên nghe, mọi người thương nghị nửa ngày quyết định vẫn trước bắt tay thu hoạch thuế cho vụ thu năm nay, nợ cũ rườm rà, lúc này tra nợ cũ, chỉ sợ chờ đến lúc thu hoạch vụ thu lại không đủ người đến làm việc, Hộ bộ Thượng thư Xương Đông Mậu chậm rãi nói: “Năm nay là năm được mùa, phía nam bên kia lại có vài nơi gặp nạn úng từ chối thuế phú, nhưng nạn úng vài chỗ, ruộng ngập bao nhiêu, kỳ thật đều không báo lên rõ ràng, cũng nói là nghèo túng a.”
Xương Đông Mậu lúc trước là môn sinh của Tử Quân Hầu, Chử Thiệu Lăng vẫn thực yên tâm hắn, gật đầu: “Không thể, phải phái người tự mình đi nhìn xem mới được.”
Xương Đông Mậu khẽ nhíu mày, phái người đi là chuyện phải làm, nhưng phái ai đi đâu? Xương Đông Mậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Thân phận nhẹ áp không được, tính tình tham sợ là sẽ càng nâng thế sâu mọt lên….”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, còn chưa nói Chử Thiệu Dương đã lên tiếng trước: “Đại ca, để ta đi đi, ta tất nhiên vì Đại ca đem chuyện này tra rành mạch.”
Chử Thiệu Dương có chủ ý trong lòng, hắn cho rằng Chử Thiệu Lăng chưa kịp lo khối phiền não này, chính mình chờ lệnh Đại ca nhất định sẽ xem trọng mình một chút, thuận thế làm dịu đi quan hệ hai người, lại nói…. Đối với Chử Thiệu Dương mà nói này cũng là kiện chuyện tốt, Chử Thiệu Dương cùng Chử Thiệu Lăng không giống, phía sau Chử Thiệu Lăng có phủ Tử Quân Hầu cùng mẫu gia của Thái hậu duy trì, muốn người có người, muốn bạc có bạc, Chử Thiệu Dương lại vì tuổi còn nhỏ, người ủng hộ cũng không nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm đều bị cản tay, phía nam, thuế má, hai từ này thế nào cũng nghe đến một chén canh đâu, Chử Thiệu Dương không nghĩ buông tha cơ hội tốt như vậy.
Chử Thiệu Lăng khẽ nhíu mày, Chử Thiệu Dương lại sợ Chử Thiệu Lăng không đáp ứng, lại nói: “Đại ca yên tâm, trong triều nhiều việc như vậy, Đại ca tổng không tốt tự mình đi, có ta thay Đại ca đi một chuyến không phải được rồi sao? Đại ca muốn làm cái gì, tra cái gì, chỉ cần dặn dò ta, ta tất nhiên một phân cũng không sai thay đại ca làm, một chút chuyện cũng sẽ không phát sinh.”
Xương Đông Mậu âm thầm gật đầu, Chử Thiệu Dương ngược lại cũng là lựa chọn thích hợp, chính là mấy hôm trước hắn cũng nghe thấy tin đồn hai vị hoàng tử không hợp, lúc này câm miệng không dám nói chen vào.
Chử Thiệu Lăng tựa như đang do dự không quyết, một lúc lâu mới nói: “Thôi, ta quả thật không thoát thân được, khiến cho ngươi đi đi.”
Chử Thiệu Dương đắc ý trong lòng, xem đi, Đại ca vẫn thỏa hiệp với mình, đây là chỗ tốt của huyết thống gần, Chử Thiệu Dương trên mặt lại một bộ trịnh trọng, “Đại ca yên tâm, ta tất nhiên sẽ không khiến đại ca thất vọng.”
Chử Thiệu Lăng đem công văn trong tay đặt lên bàn, nói: “Được, lần này đi thế nào cũng muốn nửa tháng, khiến Vệ Chiến cùng đi đi, hắn vừa mới thăng Khinh ký Đô úy, trở về hộ tống ngân lượng cũng thích hợp.”
Chử Thiệu Dương trong lòng không nguyện ý khiến người do Chử Thiệu Lăng một tay đề bạt đi theo, hơn nữa Vệ Chiến vẫn là Vệ Kích kia thân ca ca, nhưng không tốt cự tuyệt Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Dương gật đầu cười: “Như thế rất tốt.”
Chử Thiệu Lăng cùng Xương Đông Mậu đem quan viên đi theo hạ định, viết lại rồi trình lên, chỉ còn chờ hoàng đế phê xuống là được. Chử Thiệu Lăng nhìn trong mắt Chử Thiệu Dương giấu không được đắc ý âm thầm cười lạnh, cứ việc cao hứng vài ngày đi.
Buổi trưa Chử Thiệu Lăng đem Vệ Chiến gọi đến, tinh tế dặn dò chuyện lần này, may mắn Vệ Chiến là một cái bớt lo, không cần Chử Thiệu Lăng nói nhiều liền hiểu được, gật đầu: “Vương gia yên tâm, thần tất nhiên không nhục sứ mệnh.”
Chử Thiệu Lăng vẫn thực yên tâm Vệ Chiến, cười khẽ: “Vất vả ngươi, lần này sau khi trở về… quan chức lại có thể thăng một lần, một cái Chiêu Dũng Tướng quân là trong tầm tay.”
Vệ Chiến vội vàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Vì Vương gia hiệu lực, đến chết mới thôi, không cầu khoan đãi.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Đứng lên đi, tâm ý của ngươi bổn vương biết, còn có nửa tháng, ngươi chuẩn bị trước cho tốt.”
Vệ Chiến gật đầu, theo bản năng nhìn vào trong điện, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Vệ Kích hôm nay theo Trương Lập Phong đi trong quân, buổi tối mới trở về, hôm nay sợ là ngươi không gặp được, không cần lo lắng hắn, Vệ Kích ở nơi này của bổn vương qua được rất tốt.”
Vệ Chiến khom người nói: “Không dám, xá đệ có thể được Vương gia che chở, là phúc khí của hắn.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, dặn hắn vài câu để cho Vệ Chiến quỳ an.
Vệ Kích trở về trước bữa tối, trước đi tắm rửa rồi mới lại đây thỉnh an Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng sai ngự thiện phòng làm thêm một ít thịt trâu cùng lỗ đề hoa, tương thịt trâu vừa có thịt lại có gân, nấu đến mềm, tương được tẩm trong thịt, hương vị thực tốt, Vệ Kích thích ăn không được, vừa lúc đói bụng, liền ăn tương thịt được ba bát cơm, Chử Thiệu Lăng nhìn hắn ăn ngon lành chính mình cũng ăn thêm không ít, cười khẽ: “Ăn chậm một chút, chẳng lẽ giữa trưa ở trong quân không ăn cơm?”
Vệ Kích mỉm cười: “Ăn, nhưng buổi chiều vẫn luôn xoay quanh, Trương đại tướng quân mang theo ta đi luyện binh, bài binh bố trận quả nhiên so trên sách nhìn xem rõ ràng hơn rất nhiều….”
Chử Thiệu Lăng kiên nhẫn nghe Vệ Kích nói liên miên chuyện trong quân, thường thường hỏi hắn vài câu, kiểm tra hắn một phen, chờ hai người ăn xong cơm chiều đã đến giờ Tuất, hai người đều vội vã một ngày, đã sớm nằm xuống.
Trong hoàng thành vẫn còn nóng, tẩm điện Bích Đào uyển để vào chậu băng, trong phòng mát mẻ lại thoải mái, Vệ Kích mệt một ngày, lúc này lui trong chăn mỏng thoải mái nhịn không được cọ cọ, Chử Thiệu Lăng nhìn bộ dáng Vệ Kích cười khẽ: “Ngươi đi trong quân, lại để ta ở trong cung ngây người một ngày.”
Vệ Kích nhấp môi, tuy rằng không muốn nói, một ngày không gặp Chử Thiệu Lăng hắn cũng nhớ, lúc này nhìn Chử Thiệu Lăng trong lòng ấm áp, hướng bên người hắn nhích lại gần. Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích vào lòng hôn, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Vệ Kích, không mang theo ***, lại làm cho Vệ Kích thoải mái đến mềm cả xương cốt, Vệ Kích cũng thăm dò khẽ vuốt thân thể Chử Thiệu Lăng, hai người thân mật một hồi lâu mới ngủ.