Bạo Quân – Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58

Cuối cùng Chử Thiệu Lăng vẫn đem Vệ Kích an bài đến làm thủ hạ Trương Lập Phong, tuy rằng so với Trương Lập Phong, Vệ Kích càng thân thiết với Vệ Chiến hơn, hẳn là càng được chiếu cố nhiều hơn, nhưng Chử Thiệu Lăng sợ hiện giờ Vệ Kích vừa mới nắm quyền, căn cơ chưa ổn, nếu đem Vệ Kích đưa sang bên hắn hắn ngược lại sẽ bị khó xử, đối tốt với Vệ Kích, người khác sẽ nói Vệ Chiến làm việc thiên vị, đối với Vệ Kích nghiêm khắc Chử Thiệu Lăng lại sẽ đau lòng, càng nghĩ càng cảm thấy, đưa đến chỗ Trương Lập Phong càng tốt hơn một chút.

Tuy Trương Lập Phong vẫn luôn tỏ vẻ thản nhiên với Vệ Kích, kỳ thật trong lòng cũng có chút thích đồ đệ này, năm đứa con của Trương Lập Phong chỉ theo văn không theo võ, con không theo nghề cha, Trương Lập Phong đôi khi sẽ có cảm giác nghiệp lớn không người giao thác, Vệ Kích xuất hiện vừa lúc lấp đầy chỗ trống này.

Trương Lập Phong sau khi cùng Chử Thiệu Lăng nói qua một hồi mới đem người lĩnh đi, cuối cùng tìm cho Vệ Kích một vị trí doanh trưởng, đợi khi cao thấp tất cả đều làm tốt đã qua nửa tháng, lúc Trương Lập Phong đưa nhung trang võ bào đến cho Vệ Kích đã là tháng hai, lúc này Chử Thiệu Lăng khiến Vệ Kích mặc nhung trang cho mình xem, Vệ Kích là lần đầu tiên mặc giáp, thực mới lạ, không ngừng vuốt ve áo giáp trên người, cười nói: “Rất vừa người, điện hạ thấy thế nào?”

Chử Thiệu Lăng đứng dậy sửa lại cổ áo cho Vệ Kích, gật đầu: “Rất tốt, ta sia người nói với đại ca ngươi, ngày mai hắn đưa ngươi qua, với vài cấp trên của ngươi chào hỏi, mọi thứ ta đều đã chuẩn bị tốt, không cần lo lắng.”

Vệ Kích tuyệt đối không cảm thấy lo lắng, trước khi tiến cung hắn còn từng ngốc qua trong cận vệ doanh, những việc trong quân hắn cũng biết đại khái, tuy rằng bị Chử Thiệu Lăng nuôi cẩm y ngọc thực đã hơn một năm nhưng bản tính Vệ Kích chưa từng thay đổi, chịu khổ làm cơm, đi vào quân nguyên bản lại là chí hướng của hắn, hắn một chút cũng không thèm để ý, đương nhiên, hắn không thèm để ý cũng có người để ý.

Trên người Vệ Kích không có quân công, Chử Thiệu Lăng cũng chỉ có thể tìm được một vị trí doanh trưởng cho hắn, trên đầu bao nhiêu cấp trên không nói, trong quân lại so với nơi khác vất vả hơn nhiều, Chử Thiệu Lăng càng nghĩ càng lo lắng, ngừng một lát, nói: “Nếu bị khổ đến mệt mỏi thì nói với ta, cùng lắm thì không đi là được, ta lại tìm cho ngươi nơi khác đi, đừng có cái gì cũng chịu đựng.”

Vệ Kích cười cười: “Điện hạ yên tâm, thần không sợ vất vả.”

“Không sợ cũng không thể quá mệt mỏi.” Chử Thiệu Lăng lại sửa lại giáp trên vai cho Vệ Kích, trầm giọng nói, “Nếu chỉ là chút vất vả tầm thường thì thôi, dù sao mỗi ngày cũng chỉ đi hai canh giờ buổi sang, vẫn còn có vài điều ta lo lắng… ngươi ở trong quân không cần băn khoăn rất nhiều, nếu nhìn cấp trên không vừa mắt cũng không cần cố ý nịnh hót, không để ý tới là được, nếu có người dám cả gan khi dễ ngươi… nhớ kỹ tên của hắn trở về nói cho ta biết, ta đều có biện pháp.”

Vệ Kích nhìn thần sắc của Chử Thiệu Lăng không khỏi nhớ đến lời dặn của lão thái thái cùng thái thái lúc mình chuẩn bị đi cận vệ doanh, nhịn không được bật cười, nói: “Điện hạ quá lo lắng, trong quân cũng không giống như lời đồn đãi bên ngoài, lại nói thần dù sao cũng là một doanh trưởng, làm sao liền bị khi dễ đâu? Điện hạ yên tâm là được.”

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Ta đương nhiên yên tâm…. Sư phụ ngươi là Đại tướng quân, đại ca ngươi là anh dung tướng quân, nam nhân của ngươi là Tần vương, nhiều người như vây 5ở sai làm ô dù cho ngươi, dù cho trong quân ngươi muốn đi ngang cũng là tùy ý, nếu như vậy còn ai khi dễ ngươi ta cũng chịu, tìm chỗ sai lần đến đem những kẻ không dài mắt đó một chuỗi lôi ra làm thịt một lần là được, chính là, chính là đến lúc đó ngươi cũng đừng tưởng đến lại ra khỏi phủ, thành thành thật thật ở trong phủ chờ nuôi đi.”

Vệ Kích biết Chử Thiệu Lăng lo lắng hắn, trong lòng ấm áp, cúi đầu nói: “Điện hạ yên tâm, thần hiểu ý của điện hạ, thần đi vào quân mọi việc sẽ có chừng mực, chỉ một lòng mong được công danh, về chuyện điện hạ lo lắng kia… không vì cái gì khác, chỉ riêng sợ làm bẩn anh danh của điện hạ thần cũng sẽ không dám để người bắt nạt, nhất đẳng thị vệ bên người Tần vương, không thể giống như vô danh tiểu tốt vậy.’

Vài câu của Vệ Kích nói đến trong lòng Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, cười khẽ: “Ngươi nghe hiểu được ý tứ của ta là tốt rồi, thôi, hôm nay Chử Thiệu Dương xuất phát đi đất phong, xem như là ngày tốt, ta để trù phòng làm một bàn thức ăn, ngươi đem xiêm y thay đổi chúng ta đi Bạch Thủ lâu dùng cơm trưa.”

Vệ Kích gật đầu: “Được.”

Lần này Chử Thiệu Dương đi không quá vẻ vang, hoàng đế không thiết yến quần thần cũng không thông cáo lục cung, chỉ nói là Chử Thiệu Dương đau ốm chịu không được ồn ào huyên náo, vì thân mình Chử Thiệu Dương chỉ phải lặng lẽ đem người đưa đi, lúc này đây, khi Chử Thiệu Dương ra khỏi hoàng thành, quang cảnh thật vắng vẻ, tiêu điều.

Các hoàng tử có Chử Thiệu Lăng cáo ốm, Chử Thiệu Mạch lại nói có việc không dứt ra được, Chử Thiệu Tùy còn quá nhỏ, Thục phi lo lắng hắn đi ra, chỉ có Chử Thiệu Nguyễn không từ chối, ra khỏi thành đưa tiễn.

Chuyện lần này kỳ thật Chử Thiệu Nguyễn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn cũng thoáng nghe nói qua chuyện cuối năm trước hoàng đế nổi giận trong Thừa Càn cung, sau lại Chử Thiệu Dương không rõ ràng mà bị bệnh, hiện giờ còn bị đưa đi đất phong, Chử Thiệu Nguyễn đã có cảm giác có lẽ có ẩn tình, nhưng bất hạnh là người trong Chân phủ hiện tại không dùng được, nhân thủ của hắn cũng bị Chử Thiệu Lăng âm thầm cắt bỏ không ít, hỏi thăm chuyện gì cũng khó khăn, cho nên đối với chuyện lần này của Chử Thiệu Dương, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Bởi vì hoàng đế có lệnh từ trước, nói Chử Thiệu Dương thân mình khó chịu không muốn thấy ánh sáng, cho nên Chử Thiệu Dương vẫn luôn ở trong xe ngựa, Chử Thiệu Nguyễn vẫn luôn không nhìn thấy thân ảnh Chử Thiệu Dương, trong lòng lại càng hoài nghi, không lẽ Chử Thiệu Dương đã chết rồi sao? Có phải hay không Chử Thiệu Lăng cũng có liên quan bên trong?!

Không đến mức a, cũng không phải hoàng đế sợ triều đình rung chuyển cho nên bí mật đem người mai táng chứ, một hoàng tử thôi mà, trong lòng Chử Thiệu Nguyễn như có vuốt mèo cào đến cào đi, thập phần muốn đi sát lại gần xốc lên màn xe nhìn một cái, người trong xe này rốt cuộc là ai? Còn sống hay đã chết?!

Sự thật chứng minh sức tưởng tượng của Chử Thiệu Nguyễn rất phong phú, không đợi hắn kiềm chế không được di vén rèm, Chử Thiệu Dương đã lên tiếng, khí tức chỗ nào giống như người bệnh nặng, thanh âm vững vàng hữu lực, chậm rãi nói: “Là Nhị ca đến tiễn ta đi?”

Chử Thiệu Nguyễn thầm cả kinh, vội vàng nói: “Là, Nhị ca lo lắng cho ngươi, cho nên đến nhìn xem.”

“Ai….” Chử Thiệu Dương thở dài, giống như trong lòng có vô số điều bất đắc dĩ lại xót xa, một lúc lâu, nói, “Hiện giờ ta mới hiểu, Nhị ca mới là thật tâm nhất với ta.”

Trong lòng Chử Thiệu Nguyễn mạnh giật mình, xem ra lời đồn không giả, Chử Thiệu Dương cũng không có bệnh…. Kia, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Chử Thiệu Nguyễn có nghi hoặc cỡ nào cũng không dám trước mặt nhiều người như vậy hỏi, lại nói hắn tuy không đối địch với Chử Thiệu Dương như Chử Thiệu Lăng, nhưng vẫn không hòa thuận qua, ai biết Chử Thiệu Dương có phải đang thiết kế hại hắn hay không đâu?

Chử Thiệu Nguyễn không tiếp lời Chử Thiệu Dương, chỉ nói: “Đã sớm nghe nói Tứ đệ bị bệnh, chỉ là phụ hoàng sợ quấy rầy Tứ đệ dưỡng bệnh không cho chúng ta đi xem, hiện giờ nghe thanh âm Tứ đệ có vẻ như tốt lên một ít, Tứ đệ… mọi chuyện muốn lấy dưỡng bệnh làm đầu a.”

Chử Thiệu Dương ở trong xe ngựa thở dài, một lúc lâu mới nói: “Một hồi huynh đệ, lúc này cũng chỉ còn Nhị ca còn nhớ đến ta…. Ta không có gì tốt đưa cho Nhị ca, lò sưởi tay này là năm trước Thái hậu thưởng cho ta, thực tinh xảo, hiện giờ ta lại chuyển tặng Nhị ca đi, về sau núi cao sông dài không biết khi nào gặp lại, Nhị ca bảo trọng.”

Người hầu ở bên ngoài xe ngựa nhẹ kéo rèm, hai tay tiếp nhận lò sưởi tay kia, xoay người lại đến gần đưa lò sưởi tay cho Chử Thiệu Nguyễn, Chử Thiệu Nguyễn bị Chử Thiệu Dương mỗi câu một cái “Nhị ca” gọi đến trong lòng chột dạ, cũng không dám tiếp, Chử Thiệu Nguyễn quăng một ánh mắt ra hiệu, tùy tùng bên người vội vàng nhận lấy, Chử Thiệu Nguyễn trầm giọng nói: “Tình nghĩa Tứ đệ ta nhận, vạn mong Tứ đệ sau này hảo hảo bảo trọng, không thể quá mức bi thương, đợi cho ngươi hết bệnh tự nhiên sẽ lại trở về hoàng thành.”

Hai người lại hàn huyên vài câu, xa giá Chử Thiệu Dương trước rời đi, vài trăm cung nhân hầu hạ cùng ba nghìn cấm quân, chậm rãi hướng về phía Tây Nam.

Bị vây trong xe ngựa nghiêm kín, khóe miệng Chử Thiệu Dương kéo ra tia cười lạnh, cho rằng chỉ cần đem hắn tống ra hoàng thành thì hắn sẽ nhận mệnh sao? Vĩnh viễn không có khả năng.

Nguyên bản Chử Thiệu Dương cũng thực chán ghét Chử Thiệu Nguyễn, đôi tứ xuất mẫu tử kia thật sự rất chướng mắt, Lệ phi dựa vào ân sủng của hoàng đế, Chử Thiệu Nguyễn lại cướp đi hoàng đế yêu thương, nhưng vài năm này Chử Thiệu Dương lại càng phát hiện sự quan trọng của đôi mẫu tử này với mình, cái khác không nói, ít nhất bọn họ kéo đi không ít tinh lực của Chử Thiệu Lăng.

Hiện giờ chính mình tương đương với bị lưu dàu, chỉ cần hoàng đế nói mình còn bệnh bản thân mình vẫn phải luôn bệnh, nhưng nếu hoàng đế mất đâu?

Chử Thiệu Dương biết rõ, hiện giờ chính mình đi rồi, việc tranh trữ vị trong triều sẽ càng thêm rõ ràng, mẫu gia Chử Thiệu Mạch thấp kém, làm người ngu dốt, Chử Thiệu Tùy quá nhỏ không rõ ràng tư chất, không bao nhiêu người sẽ ủng hộ hai người kia, có hi vọng nhất là Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Nguyễn.

Chử Thiệu Lăng có thân phận tôn quý lại có Thái hậu duy trì, Chử Thiệu Nguyễn có mẫu phi được sủng ái vả lại cũng được đến thánh ý, hai người này hai năm trước là thật sự tương xứng, chính là từ mùa đông năm trước tình hình liền bắt đầu thay đổi, Chử Thiệu Lăng giống như là đổi thành một người khác, tình hình của Chử Thiệu Nguyễn cùng Chân gia bên kia chuyển tiếp đột ngột, bị Chử Thiệu Lăng ép tới gắt gao.

Chử Thiệu Dương cười lạnh, trước kia hắn là muốn mượn Chử Thiệu Nguyễn giết Chử Thiệu Lăng, sau đó chính mình tiếp nhận thế lực của Chử Thiệu Lăng tiếp tục giết Chử Thiệu Nguyễn, chính là không nghĩ tới Chử Thiệu Nguyễn vô dụng như vậy, lại bị Chử Thiệu Lăng ép đến không cách nào phản đòn, hiện giờ Chử Thiệu Dương bị nguy, biện pháp thoát vây duy nhất là Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Nguyễn lưỡng bại câu thương, chờ hai người đều chết, chính mình dù có phạm sai lầm gì cũng là con trưởng của nguyên hậu, hoàng tử khác chỉ còn lại Chử Thiệu Mạch cùng Chử Thiệu Tùy, đến lúc đó hoàng đế còn có lựa chọn khác sao? Chỉ có thể lập chính mình làm trữ.

Chử Thiệu Dương nghĩ đến thật tốt, nếu hiện giờ Chử Thiệu Nguyễn yếu thế, kia chính mình liền giúp hắn một phen, nếu Chử Thiệu Nguyễn đủ thông mình tìm thấy thứ trong lư hương đó, nghĩ đến vẫn còn có vài phần thắng.

Chử Thiệu Dương sắc mặt âm trầm nhìn trần xe, hiện tại hắn chỉ cần chờ đợi, sau khi trai cò tranh chấp, hắn sẽ trở về hoàng thành làm ngư ông đắc lợi.

Trong Lân Chỉ cung, Lệ phi cầm mọt tờ thư tín, trong lòng nghi hoặc bất định: “Này… đây là thật?”

Chử Thiệu Nguyễn cũng thực do dự, một lúc sau nói: “Trước khi đi Chử Thiệu Dương đưa lò sưởi trong tay cho ta… nghe ngữ khí của hắn hình như còn có ý gì, khiến cho ta cũng không biết trả lời thế nào, ta cũng bán tín bán nghi, chuyện ngày ấy trong Thừa Càn cung, mẫu phi còn biết gì khác sao?”

Lệ phi lắc đầu, khẽ cắn mỗi, chậm rãi nói: “Ngày đó ta cũng từng nghi hoặc qua, cũng tưởng hỏi hỏi tiếng gió từ phụ hoàng ngươi, nhưng phụ hoàng ngươi….” Nhắc đến hoàng đế, trong lòng Lệ phi không khỏi dâng lên oán giận, nhịn không được phẫn uất nói, “Ngươi còn không biết sao?! Hiện giờ trong mắt phụ hoàng ngươi chỉ có ngươi biểu muội tốt lắm! Cả ngày chỉ tin nàng, đem ta trở thành kẻ đại ác sẽ sát hại nàng, làm sao sẽ để ý đến ta?”

Chử Thiệu Nguyễn thầm thở dài, nhẫn nại tính tình nói: “Mẫu phi cũng quá dễ dàng bị khích tướng, mỗi khi Chân tần đều khiến ngươi tức giận để nàng trở thành người hiền lành, làm cho phụ hoàng cùng tổ mẫu chán ghét mẫu phi, cố tình mẫu phi luôn một bộ như vậy, thôi thôi, hôm nay không nói chuyện này, chỉ nói lời Chử Thiệu Dương để lại, có thể tin sao?”

Lệ phi đem thư tín trước sau nhìn mấy lần, một lúc lâu cười lạnh nói: “Quản nó là thật là giả, chúng ta chỉ việc đem làm thật là được! Dù sao người này không có quan hệ với chúng ta, sống chết cùng chúng ta không quan hệ, nếu là thật vừa lúc có thể đâm một đao vào tâm Chử Thiệu Lăng, nếu là giả…. Bất quá lại khiến trong hoàng thành này thêm vài cái oan hồn thôi.”

Chử Thiệu Nguyễn do dự một lát, gật đầu: “Lúc này Chử Thiệu Dương ra đi kỳ quái, không chừng thật sự là cho Chử Thiệu Lăng xuống tay, độc xà kia âm hiểm, đối với thân huynh đệ của mình cũng có thể ngoan tâm, thôi thì…. Thôi thì xem thử đi.”

Chử Thiệu Nguyễn đứng dậy đi đến trước huân lung đem tín trong tay thả vào, trang giấy chạm vào nháy mắt liền nổi lửa, mấy dòng chữ nhỏ rậm rạp hóa thành tro tàn, chỉ thấy ở góc giấy viết thư, ẩn ẩn viết hai chữ “Vệ Kích”, ngọn lửa liền nuốt lấy, trong nháy mắt biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.