CHƯƠNG 66
Động tác của Vương Mộ Hàn thực nhanh, sau khi Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích tỉnh lại sau giấc trưa cũng đã đem Thuận Tài chuẩn bị tốt đưa tới.
Vương Mộ Hàn không biết trong phòng trong tình cảnh hai ngươi ra sao, không dám tự tiện tiến vào, chỉ cách bình phong cúi đầu nói: “Vương gia, nô tài đem Thuận Tài kia mang đến.”
Hai người vừa mới sửa sang xiêm y, Chử Thiệu Lăng tự mình buộc tóc lên, nói: “Mang vào, ta cũng nhìn xem.”
Vương Mộ Hàn vội vàng để Thuận Tài theo chính mình đi vào phòng trong, Thuận Tài từ khi vào Vương phủ đến giờ còn chưa từng gặp qua Chử Thiệu Lăng, lại bởi vì vừa mới phạm sai lầm mà trong lòng càng lo sợ, hai tay không khống chế được phát run, quỳ xuống dập đầu liền không dám động.
Chử Thiệu Lăng nhìn lướt qua, nói: “Ngẩng đầu ta nhìn xem.”
Thuận Tài khẽ ngẩng đầu, lại cúi đầu, Thuận Tài còn nhỏ tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng nhìn ra được diện mạo cũng không xuất chúng, ánh mắt tròn tròn, mũi nhỏ miệng nhỏ, đặc biệt là một bộ gây vạ buồn cười, nhìn cùng hầu tử một dạng, Chử Thiệu Lăng vừa lòng gật gật đầu, nói: “Chuyện bình ngọc kia, Bổn vương đã biết.”
Thuận Tài sợ đến mức không ngừng dập đầu: “Kia không phải lỗi của Vệ đại nhân, đều là nô tài sai, đều là nô tài sai, Vương gia tha mạng….”
Chử Thiệu Lăng nói: “Đương nhiên không có chuyện của Vệ Kích, ngươi phạm vào sai lớn như vậy, nguyên bản muốn đem ngươi đánh chết xong việc, nhưng Vệ Kích từ tâm lại nhất định muốn giữ ngươi lại, thôi, các ngươi xem như hữu duyên, về sau ngươi liền chỉ hầu hạ một mình Vệ Kích là được, ngày thường trông nom tiểu thư phòng của hắn, chuyện khác nghe hắn phân phó, mạng nhỏ này của ngươi cũng là Vệ Kích cứu, ngày sau nên hầu hạ như thế nào… không cần Bổn vương nói cho ngươi đi?”
Thuận Tài thật không ngờ mình có vận khí tốt như vậy, chuyện bình ngọc không bị phạt không nói, còn có thể đến hầu hạ bên cạnh Vệ Kích, người trong Vương phủ cũng biết, hầu hạ bên người Vệ Kích người nhiều lại thiếu việc, thường ngày còn có thể có chút ban thưởng, Thuận Tài nhất thời sửng sốt, Vương Mộ Hàn khụ một tiếng Thuận Tài mới giật mình hồi thần, vội vàng không ngừng dập đầu, miệng liên tục nói “Tạ Vương gia, tạ Vệ đại nhân”, Chử Thiệu Lăng thấy hắn không nói lời khác thì càng thêm vừa lòng, phất phất tay để người lui xuống.
Chử Thiệu Lăng đưa tay vuốt ve mặt nghiêng của Vệ Kích, cười nói: “Vừa lòng?”
Vệ Kích cười cười, hỏi: “Buổi chiều Vương gia còn có việc sao?”
“Giờ Thân Tử Quân Hầu muốn tới, muốn thương nghị một chút chuyện Hộ bộ.” Chử Thiệu Lăng tiếp nhận trà Vệ Kích đưa tới, nhấp một ngụm nói, “Làm sao vậy? Có việc?”
Vệ Kích do dự một lúc lâu không biết nên nói như thế nào, ngừng một chút, nói: “Thần muốn nói điện hạ… lưu ý Tam hoàng tử một chút.”
“Lão Tam?” Chử Thiệu Lăng buông chén trà, “Hắn làm sao vậy?”
Vệ Kích thấp giọng nói: “Những ngày gần đây Tam hoàng tử luôn đi Mộc Lan bãi săn săn thú, điện hạ cũng biết đi?”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Hắn vốn liền yêu này đó, hắn cưỡi ngựa bắn cung không tồi, từ trước vẫn luôn thích đi Mộc Lan bãi săn chơi đùa.”
Vệ Kích buông mi mắt nói: “Nhưng hiện giờ là ngày xuân lý, không phải ngày lành để săn bắn, thần nghe nói Tam hoàng tử cũng không phải người có chú ý…. Điện hạ có điều không biết, người tập võ cũng có nhiều người kiêng dè, mùa xuân là lúc vạn vật sinh sôi, lúc này săn bắn không khỏi có thương tích hung hiểm, lại nói…. Thần lưu ý đem những ngày Tam hoàng tử đi săn ghi nhớ, sau khi hồi phủ tìm hoàng lịch so ngày một lần, so đến so đi sau đều thấy mấy ngày nay cũng không phải ngày ghi nên xuất hành săn bắn, có ngày còn là tối kỵ, thần cho rằng…. Tam hoàng tử sẽ không có không cẩn thận như vậy, chính là Tam hoàng tử nhất thời sơ suất, hạ nhân cũng muốn nói nói, cứ nhìn xem điện hạ trong ngày thường uống một hơi rượu lạnh đều có nhiều công công ma ma như vậy khuyên nhủ, nghĩ đến bên người Tam hoàng tử cũng có không ít trung phó, này đó lão nhân hầu hạ sẽ không mặc kệ mặc kệ.”
Chử Thiệu Lăng nghe ra chút ý tứ, chậm rãi nói: “Từ trước đến nay lão Tam thích thượng võ, thích nhất mấy thừ này, còn ở bên cạnh Mộc Lan bãi săn mua thôn trang cùng đất đai, ta chỉ cho là hắn không có việc gì làm, không nghĩ đến ngược lại còn có chút thứ gì đó đâu….”
Vệ Kích cũng không dám xác định, đã nhiều ngày Chử Thiệu Mạch luôn đi trong quân muốn ngựa muốn yên, cung tên tiễn chi cũng lấy đi không ít, vẫn đều muốn tốt nhất, chỉ nói là khi săn bắn tiêu hao quá nhiều không đủ dùng, mặc dù Chử Thiệu Mạch không được sủng ái nhưng cũng là hoàng tử, các tướng sĩ trong quân cũng không dám chậm trễ, chỉ phải đưa ra, Vệ Kích lại lưu ý, hắn cũng không phải chưa từng đi qua khu vực săn bắn, khu Mộc Lan bãi săn là khu chuyên dụng cho các hoàng tử giải trí, sợ làm bị thương các hoàng tử, bên trong đa số dưỡng động vật đều ôn thuần, hồ ly còn ít, nhiều nhất là nai, săn mấy thứ này cũng sẽ không làm bị thương ngựa, vả lại cho dù có thiếu đồ vật, trực tiếp để người đi phủ Nội Vụ chọn mua là được, cần gì phải nhiều lần đến trong quân đòi đâu?
Chử Thiệu Mạch đến muốn, các tướng không thể không đưa, chỉ đem cái này tính đến số hao trong ngày thường diễn luyện, Chử Thiệu Mạch đi vào quân đòi mấy thứ này vốn là không đúng, nhưng các tướng sĩ theo hắn cũng là phạm vào quân quy, đương nhiên không dám nói ra bên ngoài, nghĩ như vậy cũng biết Chử Thiệu Mạch muốn mấy thứ này tất nhiên sẽ không truyền được đến trong hoàng thành, Vệ Kích lại càng thêm nghi ngờ, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói cho Chử Thiệu Lăng.
Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ cười khẽ: “Thường ngày ta ngược lại xem thường Chử Thiệu Mạch, cũng dám lén lút trữ tàng binh mã, vẫn là ở bên cạnh hoàng thành, hắn không muốn sống nữa đúng không….”
Vệ Kích trong lòng lo lắng chuyện này, cúi đầu nói: “Nếu đây là thật sự…. Nếu có ngày đánh vào hoàng thành, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi, nhưng lại không có chứng cớ, thần tưởng đợi ngày nào Tam hoàng tử lại đến đòi đồ vật, giả làm tạp dịch đi theo một chuyến, nhìn xem tình hình bên kia….”
“Không thể.” Chử Thiệu Lăng không chút suy nghĩ ngắt lời, “Việc này ta sẽ an bài người khác nhìn xem, ngươi không cần phải xen vào.”
Chử Thiệu Lăng đến gần vòng tay qua thắt lưng Vệ Kích, cúi đầu hôn lên tóc hắn, cười nói: “Thật sự là phúc tinh của ta, việc nhỏ không đáng kể như vậy đều bị ngươi nhìn thấy, mặc kệ là thật là giả đều phải ghi một công lớn cho ngươi đâu.”
Vệ Kích nở nụ cười, cúi đầu: “Thần không dám, rốt cuộc vẫn chưa dám xác định, chỉ là trước nói lên một chút cho điện hạ mà thôi.”
Bên ngoài truyền Tử Quân Hầu đến, Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích một phen: “Chính mình chơi một lát, ta đi nói chuyện cùng Tử Quân Hầu, buổi tối muốn ăn cái gì nói cho Vương Mộ Hàn, để người đi phòng hàng hóa chuẩn bị trước.”
Vl trong lòng ấm áp, gật đầu đi.
Sau khi thấy Tử Quân Hầu, Chử Thiệu Lăng thuật lại chuyện Vệ Kích vừa đề, lạnh lùng nói: “Hiện giờ Chử Thiệu Nguyễn bị giam lỏng trong hành cung, ngược lại khiến Chử Thiệu Mạch đắc ý, gần đây cũng có một số người lấy lòng Chử Thiệu Mạch, ta nhìn không làm được gì cũng không nhiều để ý, không nghĩ đến hắn ngược lại đủ dã tâm.”
Tử Quân Hầu vẫn luôn khóa chặt mày, một lúc lâu, nói: “Là cựu thần sơ ý, trở về cựu thần sẽ lập tức thông báo cho Tĩnh quốc công, chuyện trong quân vẫn là hắn có tiếng nói tìm hiểu một chút có lẽ không khó, chính là… nếu việc này là thật, điện hạ dự định làm thế nào? Đưa đến trước mặt hoàng thượng sao?”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Không cần, hiện giờ tóm hắn cũng chỉ gán được cho hắn một tội một mình đóng quân, không đau không ngứa, vả lại chung quy lão Tam cũng không làm nên việc gì, chi bằng lưu trữ chuôi đao này, chờ đến ngày sau không chừng sẽ hữu dụng.”
Tử Quân Hầu gật đầu: “Rốt cuộc còn không biết tập kết bao nhiêu binh đâu, lại nhìn xem, trước mắt vị Vệ đại nhân này lại thực đắc dụng cho điện hạ đâu.”
Chử Thiệu Lăng vừa động suy nghĩ, khẽ cười nói: “Đây là đương nhiên, lại nói tiếp còn không có hỏi ngoại công đâu, thân thể Lăng Văn muội muội ngày gần đây có khá lên sao? Thuốc bổ ta đưa đến muội muội có dùng?”
Tử Quân Hầu thở dài: “Vất vả điện hạ nhớ đến, thân mình của Lăng Vân… hải, thời tiết trở ấm, cũng khá hơn một ít.”
Hiện giờ thái y thỉnh mạch cho Lăng Vân là Chương thái y vốn hầu hạ Lăng hoàng hậu, vẫn là Chử Thiệu Lăng phái đi, thân mình của Lăng Vân, kỳ thật Chử Thiệu Lăng so với người khác càng rõ ràng, lại an ủi vài câu: “Lăng Vân muội muội còn nhỏ, hảo hảo tịnh dưỡng vài năm thì tốt rồi, ngoại công không nên quá lo lắng.”
Thân mình tôn nữ của mình Tử Quân Hầu cũng biết, sinh ra thiếu tháng, lại ốm đau bệnh tật, dưỡng đến lớn như vậy, hiện giờ bất quá chỉ là qua từng ngày, Tử Quân Hầu thở dài: “Đa tạ điện hạ nghĩ đến.”
Hai người còn nói nửa ngày chuyện trong Hộ bộ, Chử Thiệu Lăng nguyên bản muốn giữ lại đến vẫn thiện, Tử Quân Hầu từ chối trong nhà còn có việc liền rời đi.
Động tác của Tĩnh quốc công phủ thực nhanh, ngày đó sau khi nhận được tin, ngày thứ hai đã đem tình hình ở Mộc Lan bãi săn tìm hiểu rõ ràng, hiện giờ Chử Thiệu Mạch đã ở thôn trang bên kia nuôi hơn nghìn binh sĩ, ban ngày giả làm thôn dân trong tranh, buổi tối thao binh diễn luyện, thường ngày Chử Thiệu Mạch còn muốn chọn một vài người xuất sắc theo hắn cùng đi bãi săn diễn kịch cưỡi ngựa bắn cung, người đi tìm hiểu còn phát hiện một kho binh khí nhỏ trong thôn trang, chim sẽ tuy nhỏ, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đầy đủ.
Chử Thiệu Lăng nhìn bản đồ Tĩnh Quốc công đưa đến đem cho Vệ Kích: “Nơi này, còn có nơi này… bảy chỗ này phân biệt có lính gác, chỉ cần có người tiếp cận thôn trang, những binh sĩ bên trong liền sẽ ngụy trang thành hộ nông gia lẩn trốn, ha hả…. Vất vả hắn tiêu hao đầu óc.”
Vệ Kích suy nghĩ một lát, nói: “Cái này không khó, thôn trang này phía Tây là rừng cây, trước tiên tìm mấy ngươi đi bên kia rừng tát dầu, lại chọn một ngày có đông phong mà ra tay, đến lúc đó tìm một bãi đất ở phía Tây ngoài rừng cây bắn vài hỏa tiễn liền có thể gây ra đại hỏa, hỏa sẽ nương theo hướng gió đem người đuổi về phía đông, những người ngày chỉ có thể quay đầu hướng phía đông thôn trang chạy….”
Vệ Kích điểm điểm ngón tay ở một chỗ, nói tiếp: “Đến lúc đó bắt sống cũng được, bao vây tiễu trừ cũng được.”
Chử Thiệu Lăng nhìn bản đồ, nghe chiến thuật của Vệ Kích, chỉ cảm thấy trong lòng thanh minh, nhìn Vệ Kích cười: “Hữu tương như thử, phu phục hà cầu.”[dịch nghĩa nôm na là: có tướng quân như thế, quân còn cầu gì.]
Mặt Vệ Kích thoáng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thần… thần đang nói chính sự.”
Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích ra vẻ lão thành chỉ cảm thấy buồn cười, một tay đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn Vệ Kích trêu đùa: “Ta cũng đang nói chính sự đâu, kế này của ngươi rất tốt, chính là… hiện giờ không cần động hắn, ta không biết rốt cuộc lão Tam nghĩ như thế nào, vạn nhất hắn…. Tóm lại là không cần động.”
Những lời sau Chử Thiệu Lăng không tốt nói cho Vệ Kích, nếu Chử Thiệu Mạch dám can đảm động đến chính mình, đương nhiên Chử Thiệu Lăng sẽ không dung hắn, nhưng là…. Nếu Chử Thiệu Mạch dưỡng binh mã này là vì bức vua thoái vị hay hành thích vua đâu?
Nếu không phải vì bức vua thoái vị, Chử Thiệu Lăng thật không nghĩ ra Chử Thiệu Mạch dưỡng trăm ngàn binh mã ngay cạnh hoàng thành có ích lợi gì, chỉ vì tự bảo? Nực cười.
Chử Thiệu Nguyễn rơi đài khiến Chử Thiệu Mạch có loại tâm tư không nên có, tuy rằng thực không biết lượng sức, nhưng này không ngại Chử Thiệu Lăng lợi dụng vì mình trải đường.
Chử Thiệu Lăng sủng ái vuốt tóc Vệ Kích, để hắn mềm mềm tựa vào hõm vai chính mình, Chử Thiệu Lăng không muốn làm cho hắn thấy tươi cười âm ngoan tàn nhân trên mặt mình lúc này.
Nếu Chử Thiệu Mạch tàng binh vì lý do sau, kia Chử Thiệu Lăng cũng không nhẫn tâm phá hủy ý tốt của Chử Thiệu Mạch, Chử Thiệu Lăng mềm nhẹ vuốt ve lưng Vệ Kích, nhìn ngoài cửa sổ cười lạnh, Chử Thiệu Mạch muốn giết hoàng đế, có liên quan gì đến mình đâu?
Vả lại, nhìn xem Chử Thiệu Mạch có bản lĩnh cao như vậy không đi.