Bạo Quân – Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Chương 96: Chương 96




CHƯƠNG 96

Đại tuyết bay lả tả không ngừng, buổi chiều sau khi đốt ba lần tiền giấy, Chử Thiệu Lăng lệnh mọi người tự đi dùng bữa, vì biểu hiện thương tâm, bữa cơm này Chử Thiệu Lăng cùng các hoàng tử cũng không thể ăn, Chử Thiệu Lăng như trước đuổi Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử trở vè, chính mình quỳ gối trước bài vị hóa vàng.

Vệ Kích là Quốc công, phải theo Vệ Chiến dùng bữa cùng nhau, sau khi các quan cùng cáo mệnh phu nhân đều xuất cung, chỉ còn lại Vệ Chiến cùng Phức Nghi công chúa, Vệ Kích mới có thể đi tìm Vương Mộ Hàn.

“Vệ đại nhân không cần quá lo lắng….” Vương Mộ Hàn nhìn xung quanh một vòng, kéo Vệ Kích đến một bên thấp giọng, “Nói là không dùng bữa, nhưng làm sao có thể thật sự không ăn không uống nha? Chưa cần đại nhân nói, không đến giờ Tuất sẽ có các hoàng thân đi thỉnh cầu Thái tử dùng bữa.”

Vương Mộ Hàn nhẹ giọng cười: “Đây là quy củ của hoàng gia, Thái tử dù sao cũng phải chịu đói một lúc, sau khi để các hoàng thân khuyên nhủ vài lần mới dùng một ít thức ăn, nếu không thì làm sao có thể chứng tỏ Thái tử đối với hoàng thượng rất có hiếu đâu?”

Vệ Kích không nói gì, không nghĩ đến chuyện gì cũng có cách giải quyết ngầm, Vệ Kích vẫn không yên lòng: “Công công chắc chắn giờ Tuất điện hạ có thể ăn cơm?”

“Vệ đại nhân cứ việc yên tâm.” Vương Mộ Hàn trấn an mỉm cười, “Thức ăn đã được tiểu trù phòng của Thừa Càn cung chuẩn bị, nếu Vệ đại nhân sợ các nô tài làm việc không thỏa đáng, không bằng mất công một ít tự mình đưa thức ăn đến, cho Vệ đại nhân hầu hạ Thái tử mới ăn ngon miệng nha.”

Vệ Kích bật cười: “Công công đừng đùa ta.”

Vương Mộ Hàn cười cười: “Lão nô lỡi lời, Vệ đại nhân đừng nhớ trong lòng, bất quá, đây cũng là lời thật, hiện giờ người nào không biết trước mặt Thái tử lời nói của Vệ đại nhân có lực ảnh hưởng lớn nhất đâu? Vệ đại nhân suốt ngày đi theo bên người Thái tử nên không biết chuyện bên ngoài, mỗi ngày chỉ là người muốn tìm Vệ đại nhân, muốn mượn tay Vệ đại nhân làm thân với Thái tử điện hạ đều nhiều vô số kể đâu, nhưng Thái tử đã trước tiên dặn dò, các nô tài thấy những người đó đều từ chối, cho nên đến giờ Vệ đại nhân cũng không biết.”

Vệ Kích gật đầu: “Công công vất vả, ngày sau việc này tuyệt đối có thể tránh thì nên tránh, người khác không biết nhưng công công đương nhiên rõ ràng, chuyện của điện hạ ta chưa bao giờ dám lắm miệng, mọi chuyện điện hạ đều có chủ ý của mình, người khác có cầu ta cũng vậy.”

Đây là lý do vì sao Vương Mộ Hàn bội phục Vệ Kích, người khác chỉ cần hơi chút được sủng ái đã gà chó lên trời, chỉ có Vệ Kích, chưa bao giờ đòi Chử Thiệu Lăng thứ gì, đại sự cũng hoàn toàn không nhúng tay, Vương Mộ Hàn không khỏi nhớ đến lúc Vệ Kích vẫn còn là một thị vệ nho nhỏ ở Bích Đào uyển, nhiều năm trôi qua, hiện giờ địa vị của Vệ Kích càng lúc càng cao, lại vẫn giữ tác phong nghiêm cẩn chăm chỉ lúc trước, Vương Mộ Hàn thầm thán phục, chịu được bần, hưởng được phú, rất không dễ dàng. Có một người như thế ở bên cạnh Chử Thiệu Lăng, có lẽ so với một đám oanh oanh yến yến không ngừng tính kế tốt hơn nhiều.

Vương Mộ Hàn gật đầu cười: “Đương nhiên, còn có một chuyện, Thái tử trước đó dặn dò nô tài, mấy ngày nay tuyệt đối không thể khiến đại nhân mệt mỏi, giống như việc hôm nay đi Bích Đào uyển lấy xiêm y, Vệ đại nhân chỉ cần dặn dò các nô tài là được, làm sao lại phải tự mình đi làm đâu, đây không phải là đánh mặt chúng ta sao.”

“Ta luôn không có thói quen sai phái người, có thể tự mình làm liền làm, lại nói, hôm nay tất cả mọi người đều vội đến chân không chạm đất, chỉ có ta nhàn rỗi, đi đi một chút cũng không sao.” Vệ Kích thủy chung nhớ thương việc ăn uống của Chử Thiệu Lăng, quay đàu nhìn nhìn nói, “Ta đi nhìn xem thức ăn chuẩn bị thế nào.”

Vương Mộ Hàn hiểu ý mỉm cười: “Vậy không làm chậm trễ Vệ đại nhân.”

Trong Từ An điện, Thái hậu tựa trên tháp bách tử thiên tôn, Tôn ma ma ở phía sau nhẹ nhàng xoa hai bên trán lão Thái hậu, Thái hậu khẽ khép mắt thở dài: “Đáng tiếc….”

Tôn ma ma hiểu ý, an ủi: “Thái tử còn trẻ, có lẽ vài năm nữa sẽ khác.”

Thái hậu thở dài: “Còn chưa biết được, ai gia còn không chắc mình có thể chờ đến ngày đó hay không…..”

“Thái hậu!” Tôn ma ma sẳng giọng, “Thái hậu còn nói những lời này, làm sao lại chờ không được đâu…. Thái hậu, chờ thêm vài năm cũng không có gì không tốt, đợi thêm ba năm nữa, Nhị tiểu thư Lăng gia cũng vừa đến tuổi.”

Thái hậu mở mắt, nghĩ nghĩ cười: “Cũng đúng, ha ha, ai gia làm sao lại quên mất, mấy ngày trước còn buồn bực không biết nên tuyển Thái tử phi từ nhà ai, nếu lại chờ thêm ba năm…. Lăng Di vừa đến tuổi cập kê, cũng không phải là vừa lúc thành gia sao?”

Tôn ma ma cười cười: “Thái hậu mấy ngày nay quá vội nên quên, đáng tiếc Lăng Vân cô nương không có phúc khí, ngược lại Lăng Di cô nương sức khỏe rất tốt, dáng người từ nhỏ đã thấy là có phúc khí.”

“Phải a, ai gia rất thích Di nha đầu, tướng mạo xinh đẹp, tính tình nhu hòa lại không yếu đuối, đoan trang cẩn thận, Tử Quân hầu gia giáo thật tốt….” Thái hậu càng nghĩ càng vừa lòng, “Không ngờ lại có vài phần giống Lăng hoàng hậu, ai gia thích hài tử như vậy, còn như Chân Bích Hà… tuyệt đối không thể lại để một cái như vậy xuất hiện.”

Tôn ma ma gật đầu cười: “Phàm là Thái hậu thích Thái tử cũng sẽ thích, mối hôn sự này cũng không sai.”

Thái hậu gật đầu: “Rất tốt, hiện giờ không quan tâm được, chờ đến qua khỏi đại tang liền báo cho phủ Tử Quân hầu một tiếng, Lăng nhi đương nhiên cũng sẽ vừa lòng.”

“Thái hậu nếu không còn buồn bực thì uống một ít cháo đi.” Tôn ma ma vỗ tay một cái, cung nữ từ bên ngoài đưa một chén cháo gạo tẻ lại đay, Tôn ma ma tiếp nhận cười, “Bữa tối chỉ dùng một chút, bây giờ ngài cũng đã đói bụng.”

Thái hậu mỉm cười: “Ngươi còn rất biết tận dụng thời cơ, thôi, ai gia lại dùng thêm một chút.”

Thái hậu tiếp nhận bát cháo uống hai ngụm, lại hỏi: “Thừa Càn cung bên kia đã chuẩn bị thức ăn cho Lăng nhi chưa? Đứa nhỏ kia từ tối hôm trước đến giờ còn chưa có gì vào bụng đâu, còn phải vội vã hơn một tháng, cũng không thể để ép buộc đến ngã bệnh đi?”

“Đã có người đi khuyên, Thái hậu yên tâm.”

Trong Thừa Càn cung, Chử Thiệu Lăng để cho mọi người khuyên nhủ nửa ngày, rốt cuộc đồng ý dùng bữa, Vệ Kích vội sai người đem thức ăn đưa đến, chỉ là vài món cháo hoa cùng rau xanh linh tinh, rất nhẹ bụng. Chờ tất cả mọi người lui xuống, Vệ Kích đến gần lấy ra một thực hạp đưa đến, bên trong rõ ràng giấu một hạp thịt xông khói tràn đầy, Chử Thiệu Lăng bật cười: “Ngươi ở đâu tìm ra?”

Vệ Kích cẩn thận nhìn bên ngoài, nhỏ giọng: “Thần thấy bọn họ chuẩn bị thức ăn cho điện hạ có chút đơn giản, điện hạ đói bụng nửa ngày, chỉ ăn cháo làm sao có thể no? Thần trộm đi Ngự thiện phòng một chuyến, hôm nay cả cung đều không dùng thức ăn mặn, không có món gì khác, chỉ có một ít thịt xông khói, cũng không tệ lắm, điện hạ… chịu khó dùng một chút đi.”

Trong lòng Chử Thiệu Lăng ấm áp, đưa một chén cháo cho Vệ Kích: “Mấy ngày nay muốn ăn thịt cũng không dễ, ngươi theo ta ăn một chút đi.”

Vệ Kích gật đầu cười lại cùng Chử Thiệu Lăng ăn một bữa, sau khi hai người đều ăn xong, Chử Thiệu Lăng gọi Vương Mộ Hàn cho người dọn dẹp, Chử Thiệu Lăng lại đi quỳ linh một lúc mới cùng Vệ Kích trở vè Bích Đào uyển.

Buổi tối, sau khi hai người tắm rửa lên giường, Vệ Kích tựa trên người Chử Thiệu Lăng chậm rãi nói: “Sau khi cúng thất tuần bốn mươi chín ngày sẽ đưa tang, mấy ngày nay điện hạ đều sẽ như vậy sao?”

Chử Thiệu Lăng cúi đầu nhìn Vệ Kích, cười cười: “Đau lòng?”

“Ân.” Vệ Kích thành thật gật gật đầu, “Ăn không ngon cũng ngủ không ngon, còn chỉ được ăn cháo, thần nghe Vương công công nói, đến khi đưa tang, mấy ngày liền điện hạ cũng sẽ không thể trở về nghỉ ngơi, muốn trắng đêm quỳ linh…. Điện hạ thân thể kiều quý, làm sao có thể chịu khổ như vậy?”

“Cũng không đến mức như vậy, giống như hôm nay, ta cũng không bị đói đúng không?” Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn trán Vệ Kích, “Còn có ngươi nha, ta sợ cái gì….”

Vệ Kích còn nhớ rõ những quy củ lúc nãy Vương Mộ Hàn nói: “Quỳ linh… có thể để cho người khác quỳ không? Thần đi thay điện hạ quỳ.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Nói cái gì, ta làm sao nỡ nhẫn tâm a….”

Chử Thiệu Lăng xoay người ôm chặt Vệ Kích trong lòng, ôn nhu nói: “Đừng có đoán mò, ta đều từng đến chiến trường, một chút việc đó thì tính cái gì, ngủ sớm một chút, ngày mai còn có thật nhiều việc phải làm đâu.”

Vệ Kích gật đầu đem bình nước nóng trong tay để qua một bên, thay Chử Thiệu Lăng dịch dịch chăn, nhắm lại hai mắt.

Bên ngoài vang tiếng đồng hồ nước từ rất xa truỳen đến, lúc hai người vừa thiếp đi, Vương Mộ Hàn lại đi vào nội điện, cách bình phong thấp giọng nói: “Thái tử, thái tử… người đi Bình Vực trở về, nói xảy ra chuyện, điện hạ….”

Chử Thiệu Lăng ngồi dậy, Vệ Kích cũng muốn đứng dậy theo, Chử Thiệu Lăng đè lại vai Vệ Kích, thấp giọng: “Không có việc gì, ta đi xem xem, ngươi ngủ trước.”

“Thần đi cùng điện hạ….” Nhắc đến Bình Vực, Vệ Kích cũng không khỏi lo lắng, “Tứ hoàng tử có chuyện gì sao?”

Chử Thiệu Lăng cười trấn an: “Mặc kệ, ngươi ngủ trước…. Ta lập tức quay về.”

Chử Thiệu Lăng cố ý không cho Vệ Kích đứng lên, Vệ Kích đành phải gật đầu: “Điện hạ mặc ấm một chút.”

“Ta biết.” Chử Thiệu Lăng cũng không gọi người tiến vào, tự mình thay xiêm y, lại khoác thêm áo ngoài, xoay người cúi đầu hôn môi Vệ Kích, “Ngủ sớm một chút, nếu ta trở về ngươi còn chưa ngủ, xem ta phạt ngươi thế nào….”

Vệ Kích mím môi không nói, Chử Thiệu Lăng mỉm cười ra ngoài.

Chử Thiệu Lăng đi ra bình phong, nhận lò sưởi tay cung nhân đưa đến, lạnh giọng hỏi: “Làm sao?”

Vương Mộ Hàn khom người: “Người đi Bình Vực đón Tứ hoàng tử đã trở lại, bọn họ còn chưa đến Bình Vực, ở trên đường đã gặp… gặp bộ hạ của Tứ hoàng tử, bọn họ cũng đang chạy về hoàng thành… báo tang.”

Chử Thiệu Lăng không chút để ý vuốt lò sưởi tay: “Báo tang? Chử Thiệu Dương chết?”

Vương Mộ Hàn không nghĩ đén Chử Thiệu Lăng sẽ bình tĩnh như vậy, gật đầu tiếp tục: “Nghe những người đó nói là người tây di làm….. Muốn áp giải người tây di đi Vân Nam ắt phải đi qua Bình Vực, lúc ở ngoài thành Bình Vực đóng quân có một đội người tây di trốn vào thành, đốt giết cướp bóc không gì không làm, sau đó những người đó xông vào phủ Tứ hoàng tử, sau khi cướp bóc liền… phóng hỏa, tứ hoàng tử chạy không thoát, bị thiêu chết.”

Chử Thiệu Lăng hờ hững đáp: “A… đã bắt được những người kia chưa?”

Vương Mộ Hàn lắc đầu: “Chuyện cụ thể thế nào nô tài cũng không rõ lắm, này còn phải thẩm tra thuộc hạ của Tứ hoàng tử, bọn họ không thể bảo hộ chu toàn Tứ hoàng tử, cuối cùng… ngay cả di thể của Tứ hoàng tử cũng không đưa được trở về, thật sự đáng chết.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Quả thật đáng chết, lại còn có mặt mũi chạy đến hoàng thành báo tang…. Truyền lệnh xuống, hộ vệ không thể hộ chủ, luận tội mà phạt, toàn bộ xử trảm.”

Vương Mộ Hàn do dự hỏi: “Toàn… toàn bộ?”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Giết hết.”

Buồn cười, hắn làm sao có thể giữ lại bộ hạ cũ của Chử Thiệu Dương, hiện giờ có thể nhân cơ hội này mà nhổ cỏ tận gốc, xong hết mọi chuyện.

Vương Mộ Hàn cúi đầu: “Nô tài biết, bây giờ nô tài liền đi làm.”

Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ: “Thái hậu lớn tuổi chịu không được cảm xúc mạnh, việc này để sau hãy nói… đừng cho ai hé miệng nói với lão nhân gia.”

Vương Mộ Hàn đáp ứng rời đi.

Hôm sau việc Chử Thiệu Dương bị đào binh của Tây Di thiêu chết truyền đi khắp nơi trong cung, Chử Thiệu Lăng trước tiên đi Từ An điện an ủi lão Thái hậu một phen, Thái hậu thổn thức: “Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy…. Đứa nhỏ này mặc dù không nên thân, ai gia cũng chỉ mong hắn có thể an an ổn ổn một đời ở đất phong, làm sao lại….”

“Hoàng tổ mẫu hiền từ, chỉ là lão Tứ không có phúc khí thôi.” Chử Thiệu Lăng nhẹ giọng, “Hiện giờ còn phải lo tang sự cho lão Tứ, chỉ là việc hoàng thượng chưa xong, muốn làm tang sự phô trương cũng không thể.”

Lão Thái hậu mệt mỏi nhu ấn đường: “Có chuyện của hoàng đế ở đây, đúng là không dễ làm…. Nhưng dù sao cũng là hoàng tử, không thể quá mức đơn giản.”

Chử Thiệu Lăng nói: “Phủ Nội vụ đã nghĩ xong phong hào cho lão Tứ, ‘Quang vương’, ứng với chữ ‘Dương’ trong tên hắn, cũng không sai.”

Thái hậu gật đầu: “Vậy… liền như vậy đi, rốt cuộc là nghiệt gì, chỉ một tháng lại nhiều người đi như vậy, lại đưa thêm vài hòa thượng đạo sĩ vào cung hành lễ cúng bái đi, nếu còn có ai xảy ra chuyện, ai gia thật sự chịu không nổi….”

Chử Thiệu Lăng cười thầm trong lòng, riêng điểm đó thì Thái hậu có thể an tâm, người nên đi đều đi rồi, trong cung sẽ không còn người lại chết.

Chử Thiệu Lăng tự mình đi chỉnh lý tang sự của Chử Thiệu Dương, bởi vì tang sự của hoàng đế chưa xong, Phủ Nội vụ vội đến người ngã ngựa đổ, làm sao lại có thể lo lắng chuyện của Chử Thiệu Dương, trước trước sau sau luôn luôn có chỗ thiếu sót, nhìn rất không ra gì, Chử Thiệu Lăng lại mở một mắt nhắm một mắt, chỗ nào sơ hở hắn cũng liền mặc kệ, mọi người thấy Chử Thiệu Lăng không thèm để ý lại càng dám qua loa, tang sự của một hoàng tử, vậy mà ngay cả một quận vương cũng không bằng, vô cùng đơn giản thô sơ.

“Điện hạ quên ngọc bội trên tháp.” Vệ Kích nhỏ giọng nói với thị vệ canh gác bên ngoài một tiến, đi vào đại điện, vào phòng trong xem Chử Thiệu Lăng, “Điện hạ… giờ Dậu, điện hạ còn chưa dùng bữa tối sao?”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười vẫy Vệ Kích đến bên cạnh: “Vẫn chưa, ngươi ăn chưa?”

Vệ Kích gật gật đầu: “Cùng ăn với đại ca, điện hạ cầm cái này…..”

Vệ Kích lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ đưa cho Chử Thiệu Lăng, vẻ mặt giống như hiến vật quý: “Thần tìm được.”

Chử Thiệu Lăng bật cười, mở ra thì thấy là một bao thịt trâu phơi khô, Chử Thiệu Lăng cầm một miếng đút cho Vệ Kích, cười khẽ: “Mấy này nay ngươi thật thành tiểu tặc rồi.”

Chử Thiệu Lăng nến một miếng, gật đầu: “Hương vị rất được, tìm ở đâu ra?”

Vệ Kích mỉm cười: “Thần nhờ đại ca đem từ trong nhà đến, trong nhà thần có một đầu bếp chuyên làm món này, thần đều ăn từ nhỏ đến lớn.”

Chử Thiệu Lăng còn muốn lại khen vài câu, một cung nhân đến bên ngoài, cách một cánh cửa trầm giọng: “Điện hạ, Chương công công của phủ Nội Vụ cầu kiến.”

Vệ Kích thu dọn đồ vật đứng lên, Chử Thiệu Lăng cười, quay đầu nói với bên ngoài: “Cho vào.”

“Thỉnh an điện hạ.” Chương công công hành lễ xong mới nói, “Thợ xây dựng lăng mộ xảy ra chút vấn đề, lại làm hỏng lá cờ bên cạnh ngự đạo (nôm na là lối đi vào lăng vua), bèn nhờ nô tài đến hỏi điện hạ, trực tiếp bỏ phần cờ đi hay là sau khi hủy hết lại xây lại?”

Chử Thiệu Lăng vừa nghe, ánh mắt tối sầm, thấp giọng: “Chờ cô tự mình đi xem rồi mới quyết định.”

Chương công công gật đầu: “Là, nô tài lập tức đi an bài để điện hạ xuất cung.” Nói xong lui xuống.

Vệ Kích không hiểu hỏi: “Không phải là chuyện lớn lao gì…. Đều đã trễ thế này, điện hạ còn muốn xuất cung?”

Chử Thiệu Lăng cười cười: “Bất quá là làm dáng cho người khác nhìn mà thôi, không bao nhiêu thời gian liền trở lại.”

Vệ Kích gật đầu trở về Bích Đào uyển thay thường phục, Chử Thiệu Lăng ngăn hắn lại: “Ngươi không cần đi theo, chỉ đi một lát, tuyết đọng trên đường rất trơn, đừng chạy lung tung.”

Vệ Kích càng nghi hoặc: “Không phải thần ngồi xe ngựa cùng điện hạ sao? Lại không cần tự mình đi đường… thần muốn đi cùng điện hạ.”

“Nghe lời.” Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích, “Nói gì cũng là chuyện âm, ta không muốn ngươi dính dáng quá nhiều, ngoan ngoãn trở về Bích Đào uyển chờ, qua một lát ta liền trở lại.”

Vệ Kích chỉ phải nghe theo: “Vậy điện hạ nhớ cẩn thận, điện hạ vẫn nên dùng kiệu đi, đường trơn trượt, xe ngựa không an toàn.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Yên tâm.”

Giờ Tuất Chử Thiệu Lăng xuất cung, cỗ kiệu lại không đi về phía ngự đạo, sau khi ra khỏi nội thành quẹo một đường cong đi đến một nông trang phía tây.

Trong thôn trang, ám vệ của Chử Thiệu Lăng đã chờ đợi từ lâu, thấy tl đến trực tiếp dẫn hắn đến một tầng hầm ở sâu bên trong, Chử Thiệu Lăng dùng khăn che mũi, hơi nhíu mày: “Làm sao mùi lại nồng như vậy….”

“Điện hạ thứ lỗi.” Ám vệ thấp giọng, “Hầm này đã lâu không dùng, lại không thông khí được, hương vị mới nặng như vậy.”

Chử Thiệu Lăng lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”

Ám vệ khom người, xoay người đi đến chỗ sâu nhất trong hầm kéo một người đi ra, người nọ bị trói chặt, ám vệ vừa thả tay liền ngã trên đất, sợi tóc tán loạn trên mặt cũng rủ xuống, lộ ra khuôn mặt, đúng là đã “đi” được vài ngày Chử Thiệu Dương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.