Bạo Quân - Phong Lộng

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 3

Nơi nào có Cổ Sách, vĩnh viễn là Cổ Sách làm chủ.

Mặc kệ Đỗ Vân Hiên có đồng ý hay không, xong bữa trưa, Cổ Sách không dùng chiếc xe thể thao đỏ rực mà mang Đỗ Vân Hiên đến một chiếc Land Rover khác. Nhận thấy Đỗ Vân Hiên buông cánh tay cứng ngắc ngồi trên ghế phó lái, Cổ Sách bỗng nhiên phát sinh một loại cảm giác rất không rõ ràng, như thể Gấu Nhỏ này không hề cảm kích, tùy thời sẽ nhảy xuống xe mà đào tẩu.

Hắn che giấu sự mơ hồ này rất khá, không lộ ra chút dấu vết nào, từ ghế lái chính nghiêng người hướng về phía Đỗ Vân Hiên. Đỗ Vân Hiên không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng né tránh hắn tới gần, gắt gao dán vào lưng ghế dựa.

Cổ Sách tự tay cài dây an toàn lên cho anh, lại cười với anh thật ngọt ngào, “Sợ tôi cưỡng bức em sao?’

Đỗ Vân Hiên nghĩ thầm, loại chuyện cưỡng bức chẳng lẽ người này làm còn ít sao? Liền tức giận mà liếc hắn một cái.

Cổ Sách ha ha cười thành tiếng, tựa như không hề để tâm, thắt dây an toàn xong, hắn liền lui về. Đỗ Vân Hiên vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể cường hãn rắn chắc kia bỗng nhiên tựa như một ngọn núi mà áp trở về, ngăn chặn môi anh.

Suồng sã cưỡng hôn một đợt, hôn đến mức cả mặt Đỗ Vân Hiên đều đỏ lên, Cổ Sách mới bỏ qua cho anh, hắn ngồi trở lại ghế lái chính, vừa giẫm chân ga, Land Rover vững vàng êm ái trượt ra ngoài.

Đá quý Lea trực thuộc tập đoàn Lea, đối với tập đoàn có tài lực vững vàng phát triển dựa trên khai thác năng lượng và đầu tư vào ngành hàng không như Lea mà nói, đá quý Lea chỉ là sản nghiệp nho nhỏ mới khai thác gần đây.

Thế nhưng, dựa vào thực lực của tập đoàn cùng với kế hoạch phát triển được tính toán kĩ lưỡng, đá quý Lea chỉ trong tám năm ngắn ngủi đã trở thành ngôi sao sáng, nơi chế tác đá quý khiến người ta không dám xem nhẹ, mức giao dịch hàng năm tăng trưởng trên diện rộng khiến mọi người phải nghẹn họng trân trối.

Công ty đá quý đặc biệt tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, khí phái phải đặt lên hàng đầu. Tòa cao ốc đá quý Lea sở hữu nằm ngay trung tâm sầm uất của thành phố, tuyệt đối là mảnh đất hào hoa xa xỉ tấc đất tấc vàng.

Cổ Sách cùng Đỗ Vân Hiên xuống xe, đi vào một tòa đại sảnh.

Chiều cao hai người không chênh lệch lắm, lại thuộc hai kiểu đàn ông có vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau. Cổ Sách trong ưu nhã vẫn lộ ra một tia kêu gợi ngập tràn cuồng dã, ánh mắt lợi hại, đi đến nơi nào cũng lộ ra hơi thở cường đại. Đỗ Vân Hiên lại vân đạm phong khinh, tinh xảo vô hạ, bất cứ thời điểm nào cũng lộ ra sự lạnh lùng không muốn thân cận cùng người khác quá mức, loại khí chất lạnh lùng cố tình mê người này, khiến anh dù cho đứng bên người Cổ Sách cũng khó khiến người ta xem nhẹ được.

Hai người sóng vai cùng nhau như vậy nhất thời khiến đại sảnh của đá quý Lea vốn dĩ đã tráng lệ lại thêm rực rỡ, ngay cả đèn pha lê trên trần dường như cũng sáng lên không ít.

Lưu Quản lí trực đại sảnh hôm nay vừa nhìn đã nhận ra Cổ Sách, khách hàng VIP của công ty, liền bước nhanh đến trước mặt Cổ Sách, nho nhã lễ độ mà tỏ vẻ hoan nghênh hết sức chân thành.

“Thiết kế Đỗ.” Tiểu Lệ, trợ lí thiết kế vừa lúc làm việc xong, thấy Đỗ Vân Hiên, người khiến nữ viên chức toàn bộ Lea nghiêng ngả thèm muốn, liền nhanh chóng chạy lại, giày cao gót gõ lên nền cẩm thạch phát ra âm thanh vui tai, “Không phải nói xin nghỉ phép hai ngày sao? Nghe nói anh lại không khỏe, buổi sáng em và một số đồng nghiệp còn định đi thăm anh. Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa?”

Đỗ Vân Hiên đương nhiên không gọi điện thoại đến công ty xin phép.

Có điều, anh biết ai là người đã gọi cú điện thoại xin phép này.

Kẻ dám mạo danh anh, còn tự tiện xin nghỉ phép cho anh, đang đứng cách anh không xa lắm, trên mặt vẫn treo một nụ cười biếng nhác lại có điểm mê người, được Lưu Quản lí nịnh bợ.

Lần nào cũng tự tiện làm chủ, công việc lẫn quyền lợi tự do của người khác, trong mắt tên bạo quân này căn bản là không đáng nhắc tới.

“Tôi không sao, cám ơn quan tâm.” Đỗ Vân Hiên đến nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn Cổ Sách một cái, thậm chí thừa dịp Cổ Sách không thể phân tâm liền cùng vị trợ lí xinh đẹp đang ân cần hỏi han mình kia chậm rãi đi về phía thang máy.

“Đúng rồi, Quan Cơ tiểu thư gọi điện thoại đến, cô ấy nói đã xem qua bản thiết kế của anh, cảm thấy rất vừa lòng nhưng lại có một chỗ nhỏ, hi vọng có thể chỉnh lại. Cô ấy muốn hẹn gặp anh.”

Đỗ Vân Hiên vươn tay ấn phím thang máy, bỗng nhiên ngừng lại một chút.

Quan Cơ tiểu thư? Vị này là khách VIP được đá quý Lea cực kì coi trọng, lần này yêu cầu thiết kế một ghim gài áo dành riêng cho nàng, công ty chọn ra ba nhà thiết kế, mỗi người đưa ra một bản vẽ để khách lựa chọn.

Trong ba nhà thiết kế, một là bậc thầy thiết kế đã có địa vị vững chắc từ khi đá quý Lea được thành lập, Vạn Kì Ngọc, một người khác vừa đạt được giải Nhì thiết kế từ triển lãm hai năm đá quý Paris, Trác Thanh.

Trong ba người, Đỗ Vân Hiên là người trẻ nhất, cũng có ít kinh nghiệm nhất.

Không ngờ ba bản thiết kế của ba người, khách hàng lại vừa ý thiết kế của mình.

“Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Chiều hôm qua.”

“Lúc ấy đáng lẽ nên gọi điện báo cho tôi.” Đỗ Vân Hiên thản nhiên nói.

Thiết kế đá quý là một nghệ thuật, cũng không dễ dàng gì mà chế tác thành công, trang sức là sự kết hợp vi diệu giữa những loại đá sang quý cùng kim loại hiếm, chi phí chế tác cực kì đắt đỏ.

Bởi vậy, chỉ có những bản thiết kế thực sự xuất sắc mới được đưa đi chế tác.

Mà quan trọng nhất để một bản vẽ thiết kế trở thành một món trang sức tuyệt mỹ, để được vừa ý thì khách hàng phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn.

Nếu bản thiết kế không được khách hàng để mắt, thì ai sẽ chịu bỏ tiền ra chế tác từ những khối đá thô ban đầu đây?

Ngũ Tiểu Lệ nhận ra trong giọng nói thản nhiên của anh có lộ ra trách cứ, không khỏi cảm thấy ấm ức, “Chiều hôm qua em đã gọi điện thoại cho thiết kế Đỗ rồi đó chứ, thế nhưng điện thoại bàn nhà anh không có ai nghe, còn di động lại tắt máy…”

Đỗ Vân Hiên nhất thời không còn lời nào để nói.

Sáng hôm qua ra ngoài đón máy bay, chuyện xảy ra sau đó không muốn nhắc tới nữa.

Về phần di động.. đã bị mình tự tay dùng thủy hình, ném vào bồn tắm rồi.

[thủy hình: hành quyết trong nước =.,=]

Tất cả đều do tên Cổ Sách khốn kiếp tự cho mình là cao cao tại thượng kia!

“Xin lỗi, hiểu lầm cô rồi.” Tuy rằng xin lỗi, nhưng ngữ khí của Đỗ Vân Hiên vẫn nhàn nhạt như cũ, cũng không phải anh không thành tâm mà tính cách của anh vốn là như thế, “Hôm qua tôi không ở nhà, di động cũng ném rồi.”

“Hả? Không sao, Đỗ thiết kế không cần phải giải thích như vậy, sẽ khiến em bối rối đó.” Trên mặt cô trợ lí nhất thời ửng đỏ.

Cùng nữ đồng nghiệp đứng trước thang máy chờ, Đỗ Vân Hiên không biết ở phía sau Cổ Sách nói chuyện cùng Lưu Quản lí câu được câu mất, lúc này đang nhìn chăm chú vào bóng lưng mình, trong lơ đãng vẫn lộ ra một tia bất mãn.

Cổ Sách bất mãn là đương nhiên.

Lo lắng Đỗ Vân Hiên hôm qua bị thương, không tiện tự mình lái xe, hắn mới không ngại khổ mà làm tài xế tự mình đưa Đỗ Vân Hiên đến đây.

Lại nghĩ đến nơi kia của Đỗ Vân Hiên yếu ớt không chịu nổi xóc này, cho nên hắn không dùng xe thể thao mà lại dùng Land Rover giảm thiểu chấn động.

Một đường đến đây, hắn một kẻ ưa ốc độ, một lần chạy xe quá tốc độ cũng không có.

Đâu chỉ có không quá tốc độ, tốc độ tối đa tám mươi km hắn chỉ dám đi sáu mươi, đem một chiếc Land Rover lẽ ra phải rít gào phóng đãng trở thành một con rùa già cỗi, nguyên nhân chỉ có một, đó là lo lắng đến điên đi được thân thể suy yếu của Đỗ Vân Hiên không được thoải mái.

Thậm chí cái hôn trước khi lái xe đi, hắn cũng chỉ hôn có bảy phần đã ngưng lại.

Hắn thực sự không dám hôn đến cùng, bởi vì cứ tiếp tục như thế, nghe tiếng Đỗ Vân Hiên thở dốc, lại bị Đỗ Vân Hiên vừa hận vừa tức cào hai cái do thiếu dưỡng khí, Cổ Sách cũng không cam đoan với tính cách của mình, xúc động trào dâng, dục vọng lấn át có thể trên Land Rover mà lăn lăn Đỗ Vân Hiên hai ba lần hay không.

Làm không dám làm.

Hôn cũng không dám hôn mười phần.

Đến xúc động muốn giẫm ga cũng phải hết mức kiềm chế lại.

Nhịn được đến mức này, thế mà Đỗ Vân Hiên đến một nét mặt dễ nhìn cũng không chịu cho hắn, vừa đạt được mục đích đã lập tức cùng cô gái mới tới kia tránh đi.

Cô nàng này là trợ lí thiết kế của Đỗ Vân Hiên, đương nhiên Cổ Sách biết. Từ khi đem Gấu Nhỏ bảo bối Đỗ Vân Hiên ăn vào bụng, Cổ Sách cơ bản đã nắm rõ gia đình, bạn bè cùng đồng nghiệp của anh. Cổ Sách biết Đỗ Vân Hiên không có hứng thú với những cô gái trẻ trong công ty, nhưng thấy Đỗ Vân Hiên cùng các nàng nói chuyện, trên mặt thoải mái hơn khi nói chuyện với mình rất nhiều, Cổ Sách lại cảm thấy trong mũi có chút vị chua dâng lên.

Nhất là, Đỗ Vân Hiên bước đến thang máy lại hạn chế gây chú ý hết mức.. Chẳng lẽ anh muốn thừa dịp Cổ Sách nói chuyện phiếm với Lưu quản lí không để ý mà tìm cách trốn đi sao?

Buồn cười!

Ngay khi Đỗ Vân Hiên dịch đi một bước đầu tiên, Cổ Sách cũng đã dựng đứng lỗ tai, khóe mắt dư quang từng phút từng giây đều chú ý nhất cử nhất động của Đỗ Vân Hiên.

Chỉ là vốn không định chèn ép Đỗ Vân Hiên quá mức cho nên mới đồng ý để Đỗ Vân Hiên tự chủ trong công việc, cho nên, mới yên lặng để Đỗ Vân Hiên coi mình như không tồn tại ném qua một bên.

“Cổ tiên sinh?” Phát hiện hình như vị khách VIP này đang thất thần, Lưu quản lí ở bên cạnh thử gọi một tiếng.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra.

Cổ Sách nhìn Đỗ Vân Hiên cùng cô gái kia sóng vai đi vào thang máy, Đỗ Vân Hiên xoay người, vươn tay ấn chọn tầng, anh lúc này đối diện với nơi Cổ Sách đứng, ánh mắt từ đầu đến cuối lại không chạm đến Cổ Sách, tựa như Cổ Sách không xuất hiện ở nơi này.

Cửa thang máy đóng lại.

“Ừm, nghe cũng không tệ. Vừa hay sắp đến sinh nhật một người bạn của tôi, phải chuẩn bị quà tặng.” Cổ Sách dời tầm mắt dán chặt cửa thang máy, mỉm cười với Lưu quản lí, “Nghe nói gần đây Đỗ thiết kế có mấy thiết kế rất khá?”

Bộ phận thiết kế được đặt ở tầng thứ hai mươi sáu của cao ốc.

Từ trong thang máy đi ra, vừa vặn chạm mặt một nhà thiết kế khác, Trác Thanh.

“Không phải đang bệnh sao? Thân thể không tốt thì nghỉ ngơi hai ngày đi, tuổi trẻ đừng cố sức để hủy hoại sức khỏe chứ.” Trác Thanh trông thấy Đỗ Vân Hiên, ngạc nhiên qua đi liền bước đến tươi cười vỗ nhẹ bả vai Đỗ Vân Hiên.

Trác Thanh chỉ hơn Đỗ Vân Hiên khoảng ba bốn tuổi, thế nhưng kinh nghiệm lại hơn anh rất nhiều. Cha y chính là bậc thầy thiết kế châu báu đại danh đỉnh đỉnh Trác Nhất Sơn, một nhà truyền thống học sâu hiểu rộng, từ nhỏ đã cùng cha tới lui những chỗ của xã hội thượng lưu, quen biết không ít bạn bè giàu quý cao sang. Tốt nghiệp đại học ở Paris xong, được cha nâng đỡ, không đến nửa năm đã tổ chức một triển lãm đá quý của riêng mình, tại triển lãm lại bán ra hai mươi ba món đồ, được xưng là một thiên tài mới nổi trong giới thiết kế đá quý.

Có tên tuổi lẫy lừng cùng với bệ đỡ vững chắc, con đường sự nghiệp thiết kế của Trác Thanh đi đến phong quang vô hạn.

Cho dù trong công ty, Vạn Kỳ Ngọc tuổi đã gần sáu mươi là nhà thiết kế chính, nhưng xét về số lượng khách hàng thì Trác Thanh mới là đứng nhất.

“Thiết kế Trác, giám đốc mời anh đến phòng giám đốc một chuyến.” Từ trong văn phòng một nữ trợ lí khác vội vàng đuổi theo, thấy người đang đứng cùng với Trác Thanh thì lộ ra nét cười hữu lễ, “Thiết kế Đỗ, anh cũng ở đây sao? Đúng rồi, giám đốc cũng cho gọi anh đến.”

“Tôi?” Đỗ vân Hiên hỏi.

“Đúng vậy.” Người này là trợ lí Dư Tiêm Tiêm, gật đầu nói, “Tôi nghe nói thiết kế Đỗ bị bệnh đang nghỉ phép, định báo lại cho giám đốc, có điều anh đã đi làm vậy mau lên đi.”

Đến phòng giám đốc mới nhận ra, được gọi đến không chỉ có Trác Thanh cùng Đỗ Vân Hiên, còn có nhà thiết kế hàng đầu Vạn Kì Ngọc và thiết kế Ngũ, một người rất có kinh nghiệm.

Giám đốc Trương Lam mời mọi người ngồi xuống, trực tiếp vào đề, “Sang năm tổ chức cuộc thi thiết kế đá quý Ngụy Lai, đá quý Lea chúng ta sẽ lấy hai người tham dự.”

Trong lòng mọi người nhất thời rung động.

Cuộc thi thiết kế đá quý Ngụy Lai bốn năm mới tổ chức một lần, là sự kiện trong đại nhất trong giới thiết kế đá quý, cũng giống như điện ảnh có Oscar mà khoa học có Nobel vậy.

Là một nhà thiết kế đá quý danh tiếng, vinh dự tối cao của một đời không gì hơn là bước lên bục nhận thưởng cuộc thi thiết kế Ngụy Lai. Mà đối với một nhà thiết kế trẻ tuổi, chỉ cần được may mắn tham dự trong sự kiện này, cho dù thiết kế chỉ đạt bậc trung cũng là một bước tiến lớn trong sự nghiệp thiết kế.

Nhưng muốn tham gia cuộc thi này không phải chuyện đơn giản, các công ty đá quý lớn vì muốn giữ vững danh tiếng của mình, việc chọn ra người tham dự tất nhiên có sự cạnh tranh dữ dội.

Danh tiếng của đá quý Lea coi như không tệ, nhưng chỉ là một công ty có tám năm hoạt động, không thể so sánh với những công ty đá quý có thương hiệu lâu đời, lần này có thể được hai suất dự thi, khỏi nói cũng biết tập đoàn Lea khổng lồ đằng sau đã cung cấp tài lực thế nào.

“Tổng công ty đối với cuộc thi lần này rất coi trọng, Ngụy Lai diễn ra lần trước bởi vì đá quý Lea thành lập chưa đến năm năm, đến cả tư cách dự thi cũng không có. Có điều, mùa xuân năm sau chúng ta sẽ cử ra hai vị thiết kế sư tham gia thi đấu.” Giám đốc trầm giọng nói, ánh mắt quét về bốn nhà thiết kế được chọn ra từ ba mươi người trong bộ phận, “Theo ý tứ của tổng công ty, tôi cũng nhất trí, là hai người dự thi sẽ chọn ra từ trong bốn vị.”

Lời này vừa nói xong, thiết kế Ngũ Tư Dân không khỏi đem ánh mắt nhẹ nhàng đặt trên người Vạn Kỳ Ngọc.

Nói là tuyển hai trong bốn, thực ra trong hai người dự thi nhất định sẽ có Vạn Kỳ Ngọc, chung quy ông cũng là nhà thiết kế hàng đầu của công ty, hơn nữa trong giới thiết kế đá quý danh tiếng cũng rất tốt.

Còn về phần một người có tư cách kia..

“Xin hỏi giám đốc, tiêu chuẩn chọn người dự thi là gì?”

Trong mắt giám đốc xẹt qua một tia kinh ngạc, y không nghĩ tới trong ba nhà thiết kế trẻ tuổi mà rất có thực lực kia, người duy nhất không chút e dè mà tranh thủ biểu đạt ý nguyện lại là Đỗ Vân Hiên, vốn nổi danh đạm mạc trong công ty.

Trong trí nhớ của giám đốc, thiết kế Đỗ người này tuấn mỹ dị thường, khí thế độc đáo, thế nhưng lại thường xuyên quá mức im lặng, trên phương diện thiết kế lại có sự tinh tế khiến người ta tán thưởng.

Nếu so với bậc thầy Vạn Kì Ngọc, với Trác Thanh đã từng giật không ít giải thưởng, với Ngũ Tư Dân lão luyện thành thục thì kinh nghiệm của Đỗ Vân Hiên rõ ràng không đủ. Thế nhưng anh vào công ty này hai năm, nhìn như vô thanh vô tức lại có những tác phẩm xuất sắc khiến người khác phải ngỡ ngàng, đặc biệt trong việc sử dụng nguyên liệu và phối màu lại có một sức sáng tạo độc đáo.

Năm nay đã có một số khách VIP tỏ vẻ thường thức với những thiết kế của người này.

Bởi vậy, giám đốc suy xét nhiều lần, quyết định đem Đỗ Vân Hiên tuổi vẫn còn trẻ vào danh sách dự tuyển. Y vốn lo lắng việc này có hơi mạo hiểm, cử người mới khiến tổng công ty do dự, thế nhưng ngoài dự đoán, tên bốn người được đưa đến tổng bộ lại được thông qua mà không hề dị nghị.

Chỉ có thể nói, tổng công ty rất tin tưởng vào sự phán đoán của giám đốc đá quý Lea.

“Hai tháng trước khi tổ chức cuộc thi, các vị mỗi người dựa theo yêu cầu của Lea tiên sinh mà thiết kế một món trang sức. Thường thức của Lea tiên sinh cao, chắc hẳn các vị đều rõ ràng, ý kiến của ngài ấy có tính quyết định với kết quả cuối cùng.”

Giám đốc nhắc tới Lea tiên sinh, khẩu khí vô cùng cung kính, bởi vì vị này chính là người sở hữu tập đoàn Lea cũng là chủ tịch vô cùng tôn quý phía sau bức màn.

“Trừ việc này ra cũng sẽ cân nhắc đến năng lực đạt được các vị khách VIP. Từ giờ trở đi mong các vị tận lực tranh thủ thiết kế những đơn hàng của khách VIP.”

Lời giám đốc nói ra, không có một ai dị nghị.

Xem xét một nhà thiết kế đá quý có xuất sắc hay không tất nhiên là dựa vào món trang sức được người đó thiết kế ra, có thể làm rung động những người có nhãn giới cực cao, làm bọn họ kinh diễm tán thưởng, lại vui lòng bỏ tiền ra mua.

Thiết kế đơn hàng mà khách VIP đặt? Đỗ Vân Hiên không khỏi nghĩ đến vị Quan Cơ tiểu thư kia.

Vị này về tên tuổi xã giao không thể nghi ngờ chính là khách VIP của đá quý Lea, nàng muốn ghim gài ngực kia, Đỗ Vân Hiên đã phải bỏ ra hơn một tháng tìm hiểu, không ít đêm phải thức trắng, thu thập tất cả những tư liệu về phụ kiện trang sức cũng như vật phẩm của Quan Cơ tiểu thư, dựa theo thói quen và khí chất của nàng, giản thể những hoa văn vốn dĩ rườm rà cuối cùng mới giao ra một bản thiết kế kia.

Có thể nói, Cổ Sách vì đi công tác mà từ bi cho anh hai tháng ‘nghỉ phép’ đến phân nửa là dùng trên người vị khách này.

Đỗ Vân Hiên đổ không ít tâm huyết cho mẫu thiết kế ghim gài này, cũng nhận được sự hài lòng của khách, khi nghe được Ngũ Tiểu Lệ nói Quan Cơ tiểu thư rất vừa lòng với thiết kế này, Đỗ Vân Hiên bề ngoài cho dù không có kích động quá nhưng đáy lòng thực sự vui mừng.

Chiếc ghim gài hình hồ điệp thanh thoát bay múa nếu trở thành một món trang sức khảm nạm ruby, ngọc bích cùng vỏ sò đặc biệt chọn lựa nhất định sẽ hoàn mỹ hơn so với thiết kế trên giấy nhiều.

“Nói đến thiết kế riêng cho khách VIP,” Trác Thanh vẫn nhàn nhã ngồi nghe giám đốc nói ra tiêu chuẩn lựa chọn xong, ho nhẹ một tiếng, mang theo một loại khiêm tốn bình thản mở miệng, “Trước cuộc họp, Quan Cơ tiểu thư có liên hệ với tôi, cô ấy nói tại bữa tiệc mừng sinh nhật sẽ đeo ghim gài để kí niệm, hi vọng chọn dùng bản thiết kế của tôi.”

Đỗ Vân Hiên nao nao, quay đầu, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Trác Thanh.

Trác Thanh mỉm cười với anh, trên mặt không có chút co quắp hay bất an nào, nói rành mạch, “Trong cuộc trò chuyện của tôi với Quan Cơ tiểu thư qua điện thoại, còn nhắc tới thiết kế Đỗ, nói ghim gài hồ điệp của thiết kế Đỗ nàng cũng có chút ưng ý nhưng về nguyên liệu, nàng không thể nào thích nổi cái loại vỏ sò gì đó. Thiết kế Đỗ, cậu thật sự trong bản thiết kế lại đi đề nghị Quan Cơ tiểu thư dùng vỏ sò sao?” Sâu trong đôi mắt ôn hòa kia dường như ẩn giấu một tia đắc ý cùng chế nhạo.

Quan Cơ tiểu thư quả thật ngay từ đầu đã ưng ý thiết kế của Đỗ Vân Hiên, nếu Đỗ Vân Hiên nhận được tin tức này trước mà hẹn gặp mặt Quan Cơ tiểu thư, lại dựa theo ý nàng mà chỉnh lại thay vì dùng vỏ sò mà dùng một loại đá quý khác giá trị cao hơn, như vậy đơn hàng thiết kế này dĩ nhiên sẽ rơi vào tay Đỗ Vân Hiên.

Thế nhưng Đỗ Vân Hiên lại vừa vặn xin nghỉ phép.

Mà thiết kế lần này Trác Thanh cũng hao tổn rất nhiều tâm huyết, y giao ra một thiết kế phác thảo không hề thua kém, huống chi, y lại không phải người dễ dàng nhận thua.

Biết được Quan Cơ tiểu thư vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với thiết kế của Đỗ Vân Hiên, Trác Thanh thường xuyên có liên hệ với xã hội thượng lưu liền tìm được cơ hội, tại một bữa tiệc gặp mặt Quan Cơ tiểu thư. Sau một lúc trò chuyện, y thành công tìm ra điểm mà Quan Cơ tiểu thư không hài lòng ở thiết kế của mình, hơn nữa lập tức nghiêm túc thành khẩn sửa lại bản thiết kế.

Hơn nữa cũng thành công khiến Quan Cơ tiểu thư tin rằng, một nhà thiết kế lại đi sử dụng vỏ sò màu ánh kim rõ ràng không hiểu rõ về nguyên liệu, cho dù có là vỏ sò đẹp đẽ nhất trong vũ trụ cũng sẽ chỉ khiến người ta cười nhạo mà thôi.

Đỗ Vân Hiên trầm mặc, lạnh nhạt nhìn Trác Thanh.

Trác Thanh ôn hòa nhìn lại Đỗ Vân Hiên, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Vị đồng nghiệp xinh đẹp này quả thật có tài, thế nhưng lại quá mức ngây ngô, vỏ sò đẹp thì có đẹp đấy nhưng trang sức đều là phụ kiện của người có tiền, đối với khách VIP mà nói, chỉ thiết kế ra một món trang sức mĩ lệ vẫn chưa đủ, còn phải hiểu được tâm lí của người ta, chỉ mua những thứ đắt nhất.

Không dùng những bảo thạch quý hiếm, không đủ xa xỉ thì sao có thể khiến những kẻ ngày ngày u sầu không biết tiêu tiền sao cho hết vừa lòng chứ?

Đỗ Vân Hiên, cậu cứ từ từ mà học hỏi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.