CHƯƠNG 104
Hôm nay Thụy Hiên dậy thật sớm, mấy ngày này y giao cho hai người kia rất nhiều công sự, bận rộn đến mức họ không còn thời gian tìm đến y “tính toán sổ sách”, hoàn hảo khiến Thụy Hiên yên ổn sống qua ngày.
Ổn thỏa chỉnh đốn y phục, Thụy Hiên quyết định đến tế bái Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu. Đã rất lâu rồi, hy vọng hai lão nhân không trách y tận lúc này mới đến nhìn bọn họ.
Chào hỏi vài thị vệ, chậm rãi hướng Hoàng lăng đi đến.
Tới nơi, Thụy Hiên nhìn thấy trong Hoàng lăng dường như có người. Lâu sau, y mới nhận ra đó là Dương Hòa.
Kỳ quái, Dương Hòa vì sao lại ở chỗ này?
“Dương Hòa!”. An bài thị vệ chờ bên ngoài, Thụy Hiên tiến vào. “Sao ngươi lại ở đây?”
Dương Hòa quay đầu nhìn y, dịu dàng cười: “Trước mặt ta vẫn muốn đeo mặt nạ sao?”
Thụy Hiên lè lưỡi, gỡ mặt nạ xuống, thu vào ngực áo.
“Ta đến bái tế Viễn Cư khai quốc chi quân…”. Dương Hòa ngồi xổm xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập, mắt gắt gao nhìn vào mộ bia.
“Là gia gia? Dương Hòa, ngươi giống như nhận thức gia gia?”. Thụy Hiên hai tay cũng làm hình chữ thập, cung kính bái tế.
“Đương nhiên. Bởi khi Viễn Cư khai quốc, ta chính là người ở bên hỗ trợ hắn.”
“A? Dị nhân đều lợi hại như vậy? Kia Dương Cùng ngươi rốt cuộc đã sống bao lâu rồi?”
“Bao lâu… Ta cũng không rõ nữa… Ta chỉ biết, sau khi hắn chết, thời gian của ta liền dừng lại, không còn đi tiếp…… Thụy Hiên, phải hảo hảo quý trọng người yêu của ngươi, bằng không sẽ giống ta, hối hận cả đời…”
“Dương Hòa…”
“Đúng rồi, ngươi tới đây tế bái Phụ Hoàng, Mẫu Hậu đi? Ta không quấy rầy nữa.”. Nói xong, thân ảnh chợt biến mất vô tung.
“Dương Hòa?! Ta nhớ rõ dị nhân bên cạnh gia gia là nam mà? Này… Dương Hòa không phải kì thực…là nam chứ?”
Trời ạ! Y vẫn nghĩ Dương Hòa là nữ nhân, nguyên lai lại là nam!
Khóe mắt Thụy Hiên liếc đến phần mộ của gia gia. “Nếu vậy, tình càm chuyện xưa của gia gia cùng dị nhân kia chính là thật nha?”
Hai người không thể cùng một chỗ, đã là bi kịch. Để bảo vệ người yêu, chỉ có thể dùng tính mạng mình đổi lấy, không lường trước được đây lại là một hồi bi kịch khác…
Nước mắt rơi, Thụy Hiên hướng mộ bia quỳ xuống.
“Ta Thượng Quan Thụy Hiên, trước mặt gia gia thề, tuyệt không dẫm phải vết xe đổ của người, ta sẽ cùng bọn họ sống thực hạnh phúc.”
Quý trọng người mình yêu… Y sẽ không để bi kịch tái diễn, sẽ không kiến hai người kia phải thống khổ.
Thụy Hiên cúi đầu một lần nữa mới đứng dậy.
Quay người lại, đột nhiên sửng sốt, hai người đã đứng đây từ lúc nào?
“Sở Hoài Chi, Mộc Dĩnh Nhiên… Các ngươi…”. Sao lại ở đây?
“Việc đã giải quyết xong, chúng ta tìm ngươi trong cung mà không thấy.”. Mộc Dĩnh Nhiên cười nói.
“Nên chúng ta nghĩ ngươi ở đây.”. Sở Hoài Chi tiếp lời.
“Vậy sao? Hai ngươi đã ở đây rồi, liền cùng ta đến bái phỏng Phụ Hoàng, Mẫu Hậu đi.”. Kéo tay hai người, Thụy Hiên cười đến sáng lạn.
Hai người nhìn nhau đáp ứng, theo Thụy Hiên đi.
“Phụ Vương cùng Mẫu Hậu ta an táng một chỗ, chúng ta cũng không cần phải hai đầu chạy.”. Thụy Hiên đứng trước mộ nói.
Hai người gật đầu, giống Thụy Hiên hai tay tạo thành chữ thập.
Thật lâu sau, Thụy Hiên quay lại, cầm tay hai người kia. “Sau này ta có thể gọi các ngươi Dĩnh Nhiên cùng Hoài Chi không?”
Hai người đồng thời trợn to mắt, sửng sốt hồi lâu mới nhất tề gật đầu.
Thụy Hiên vui vẻ cười, hướng lăng tẩm:
“Phụ Vương, Mẫu Hậu, giới thiệu với hai người một chút, hai người này là Mộc Dĩnh Nhiên và Sở Hoài Chi. Bọn họ là người con yêu nhất.”
Bị một câu thông báo này của Thụy Hiên làm không kịp trở tay, hai người kinh ngạc không nói nên lời.
Thụy Hiên đối diện bọn họ, ghé vào bên tai nói ba chữ, sau đó cười trộm rời đi, cũng không quên đeo lại mặt nạ.
Đi không được vài bước, từ sau lưng đã bị ôm chặn lại.
“Ta cũng yêu ngươi, Thụy Hiên.”. Hai người đồng thời nói, ở hai má y hôn xuống.
Ta yêu ngươi.
Ba chữ tựa như một liều thuốc an thần, đem tâm ba người cột chặt ở một chỗ.
Thề cả đời vĩnh viễn không biệt ly.
Toàn văn hoàn