CHƯƠNG 30
Này cũng có khả năng hai người cách chuyện tốt không xa, nói không chừng tiếp theo chính là tổ chức hỷ yến cho bọn họ, đến lúc đó quyền lực của hai vị kia đối với Quốc gia càng thêm chính thống, kia thế lực phản đối hai vị nọ cũng không thể nhắc lại lý do phản bác hợp lý.
A….Hoài Chi ca, ta cứ như vậy ngồi bên cạnh ngươi sao? – Mẫn Liên đỏ mặt, bất an né tránh ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Như vậy không tốt sao? – Sở Hoài Chi nhíu mày hỏi lại, trên mặt là nụ cười yếu ớt.
Cũng không phải….chỉ là mọi người đang nhìn chúng ta… – Mẫn Liên ngay cả vành tai cũng đỏ lên, hai tay nắm chặt khăn tay, không dám ngẩng đầu.
Vậy để bọn họ xem a, dù sao sớm hay muộn gì bọn họ cũng phải biết – Bàn tay to lớn của Sở Hoài Chi kéo Mẫn Liên vào lòng.
Mẫn Liên thẹn thùng tựa vào lòng gã, không dám động.
Hảo hạnh phúc…bị người như vậy gắt gao ủng vào ngực…Mẫn Liên tuyệt đối sẽ không buông tay người nam nhân vĩ đại này, nàng nên nhanh chóng bắt lấy hạnh phúc của chính mình!
Mộc Dĩnh Nhiên cùng các đại thần nói chuyện, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng hai người kia, nhịn không được nhíu mày.
Ai! Cô nương đáng thương a…bị trở thành quân cờ trong tay người khác mà không biết.
Xem nụ cười yếu ớt mê người trên mặt Sở Hoài Chi chính là cười gian a! Cũng không biết vì sao cảm thấy nụ cười của gã không ảnh hưởng đến toàn cục.
Ai trên đời này phải chăng chỉ có y mới nhận ra nụ cười của Sở Hoài Chi là thật hay giả?
Ác…không đúng! Còn có một người, chính là người bị nhốt ở ‘Tốc Vân Các’, vị thiếu niên từng cao cao tại thượng kia.
Mộc dĩnh Nhiên có chút buồn cười nhìn đám người chung quanh.
Bọn họ cũng không biết tiền nhiệm Quân vương của bọn họ kỳ thật chưa bị giết chết….người kia bị nhốt ở phủ Thừa tướng làm dụng cụ để hai người họ phát tiết dục vọng.
Không xong…chỉ cần nghĩ đến hắn thì y lại muốn áp hắn lên giường mà yêu thương…yêu thương?
Y là xảy ra chuyện gì? Hẳn là muốn tra tấn hắn đi! Hủy hoại bề ngoài của hắn còn hủy hoại luôn cả tâm của hắn, tốt nhất làm cho hắn sống không bằng chết liều mạng cầu xin tha thứ.
Mộc Dĩnh Nhiên chỉ nghĩ cũng cảm thấy vui vẻ, đem các đại thần bỏ qua một bên, chính là không ngừng nghĩ nên thế nào đối Thụy Hiên xuống tay, đem cảm giác khác thường trong lòng quên đi.
Nhị đệ, ngươi có biết ngươi đang cười quỷ dị lắm không? – Sở Hoài Chi đột nhiên lặng lẽ dẫn âm nói với y, đánh gãy vô số ý niệm tàn nhẫn trong đầu Mộc Dĩnh Nhiên.
Mộc Dĩnh Nhiên nghe vậy liền nhìn các đại thần xung quanh vẻ mặt e ngại, liền cười một cái ôn hòa, khiến mọi người cảm thấy nụ cười phảng phất lúc nãy chỉ là ảo giác.
A Thật có lỗi…ta chỉ là nghĩ nên thế nào đối phó hắn – Mộc Dĩnh Nhiên hơi có lỗi nói với Sở Hoài Chi.
Tại nơi trọng yếu này không cẩn nghĩ loại việc này – Sắc mặt Sở Hoài Chi âm trầm, đương nhiên biết ‘hắn’ trong miệng Mộc Dĩnh Nhiên là ai.
Ngươi sẽ không nghĩ sao? Đem cừu hận đối với hắn hóa thành dục vọng làm hắn sống không bằng chết, này người chưa từng nghĩ tới sao? – Mộc Dĩnh Nhiên hướng gã kính rượu.
Sở Hoài Chi không nói, ôn nhu nhìn Mẫn Liên bên cạnh đang vui vẻ trò chuyện.
Gã không phải không nghĩ tới, nhưng là mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn, này các phương pháp gã tưởng tượng ra đều vô dụng, chỉ là đột nhiên gã dâng lên dục vọng đối với hắn, điều này khiến gã cảm thấy bất mãn tức giận, chỉ cần cùng hắn một chỗ, gã đặc biệt dễ dàng sinh khí… cảm xúc quỷ dị.
Cuối cùng Sở Hoài Chi kết luận loại bỏ cảm xúc sâu xa này, với gã mà nói Mẫn Liên mới là trọng yếu nhất, chân chính trở thành hoàng thân quốc thích, áp chế phe chống đối.