CHƯƠNG 36-37
Thụy Hiên.
Ân ? – Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Mộc Dĩnh Nhiên đang cúi đầu nhìn hắn.
Chúng ta lại đến một lần đi ? – Nói xong, liền bắt đầu đối với Thụy Hiên động chân động tay.
Không….ta mệt mỏi quá… – Thụy Hiên nhíu mày lay động bàn tay.
Nhưng là hình như hôm qua ngươi không đủ nha, cứ yêu cầu một lần lại một lần – Mộc Dĩnh Nhiên xoay người đem Thụy Hiên đặt dưới thân.
Đó là ngày hôm qua…hơn nữa ta…ta..ngô… – Thụy Hiên phát ra một tiếng yêu kiều, Mộc Dĩnh Nhiên thế nhưng lại ở nơi mẫn cảm của hắn mà động.
Nhưng là thân thể ngươi so với ngươi còn thành thực hơn nha – Mộc Dĩnh Nhiên cười xấu xa nói – Cho nên Chúng ta tái làm một lần đi – Che lại đội môi tính kháng cự của Thụy Hiên, Mộc Dĩnh Nhiên ra sức trên người Thụy Hiên đốt lửa.
Đến khi điều tra sự thật chân tướng, y cũng không phản đối loại quan hệ này, cho dù sự thật chân tướng ra sao, y cũng không thể rời bỏ hắn.
yêu r’ /tug hoa tug bông/ con ơi mẹ nuôi gả con đây /trấm nc mắt/
Thừa tướng phủ. Hoa viên lương đình.
Thụy Hiên nhàn nhã cùng Mộc Dĩnh Nhiên phao trà.
Từ sau ngày ấy, Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên chấp thuận cho hắn xuất hiện trước mặt mọi người, cả ngày mang hắn loạn cuồng trong Thừa tướng phủ, hắn không thể không ra khỏi ‘Tốc Vân các’ mà bồi y.
Chẳng qua hắn có chút không thích xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ vì Mộc Dĩnh Nhiên trước mặt mọi người nói hắn là nam sủng của y, cho nên hắn cảm thấy ánh mắt mọi người rất kỳ quái, hắn thực không thích loại ánh mắt này.
Bất quá Thúy Nhi đối với hắn hoàn toàn không thay đổi làm hắn vui vẻ một chút.
Chính là thái độ của nàng sở dĩ tựa như vẫn giống thường ngày nhưng thực ra Thụy Hiên lại cảm thấy…thực không biết nói thế nào.
Nguyên nhân là như vầy – Nam sủng thì như thế nào ? Thụy Hiên thiếu gia mà ta thích nhất cùng đại nhân của ta có thể cùng một chỗ, ta cao hứng còn không kịp. Đương nhiên sẽ không giống những người kia a.
A…nhưng ta là nam nhân…cái kia…đại nhân cũng là nam nhân a….
Là nam hay nữ trọng yếu vậy sao ? Ta chỉ biết hai người cùng một chỗ tốt lắm. Ta mới mặc kệ hai người đều là nam nhân a. Huống hồ ta vốn luôn muốn Thụy Hiên thiếu gia xinh đẹp lại ôn nhu có thể cùng một chỗ với đại nhân, thật là một khung cảnh thật đẹp.
Nhớ rõ khi đó hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Thúy Nhi, mà cuối cùng kết luận là : Thúy Nhi vốn không phải là người bình thường, phản ứng của nàng không tò mò, cùng những người khác hoàn toàn bất đồng.
Thụy Hiên, Thụy Hiên, ngươi suy nghĩ cái gì ? Ta gọi nhiều lần rồi – Mộc Dĩnh Nhiên thế hồ trà, một bên vỗ nhẹ vai Thụy Hiên.
thế : pha hồ : thuộc về người Hồ hoặc bên ngoài TQ.
Không có gì, chỉ là nghĩ Thúy Nhi thật sự là một cô gái kỳ quái – Thụy Hiên lắc đầu, hướng y cười ấm áp.
Không biết vì sao, từ sau ngày đó, hắn liền không hề sợ hãi Mộc Dĩnh Nhiên, cho dù y vẫn hay đem hắn đặt lên giường hay địa phương nào kỳ quái mà giở trò ăn sạch sẽ, hắn vẫn không hề sợ y, tươi cười của y trong mắt hắn không còn khủng bố nữa, không khí giữa hai người phá lệ hài hòa.
Đúng vậy, là bởi nàng đặc biệt, ta mới thu dưỡng nàng, mọi người đều thích nàng, mà ngươi….ta mới có thể yên tâm giao cho nàng – Mộc Dĩnh Nhiên yếu ớt cười trả lời, cuối cùng còn trộm hôn Thụy Hiên một phen.
Mộc Dĩnh Nhiên !!! – Thụy Hiên đỏ mặt hét to, trốn đi.
Ai yêu Thụy Hiên, ngươi đừng thẹn thùng ! Toàn thân cao thấp của ngươi cũng không phải ta chưa sờ qua. Huồng hồ ta chỉ là cách lớp y phục mà sờ ngươi thôi – Mộc Dĩnh Nhiên nhún nhún vai, thay Thụy Hiên rót ly trà mới.
Nhưng là…bên cạnh còn có người khác a – Hai gò má Thụy Hiên phiếm hồng, bất mãn nói.
Kia, không quan hệ…. – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn nam tử từ xa đang bước về phía đình tử.
Thụy Hiên, ngươi về phòng trước được không ?
Thụy Hiên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt y, nhất thời sắc mặt một mảnh trắng bệch, nhanh chóng theo hướng bên kia lương đình rời đi.
Bởi vì người đến là Sở Hoài Chi.
Tuy rằng hiện tại hắn không sợ Mộc Dĩnh Nhiên, nhưng không phải hắn cũng không sợ Sở Hoài Chi, hơn nữa nhìn gã sắc mặt âm trầm đang tiêu sái lại đây, hắn vẫn là nhanh chạy đi thôi.
Sở Hoài Chi bước nhanh đến, hung hắn trừng Mộc Dĩnh Nhiên đang ngồi trong lương đình.
Ngươi. hảo. a ? – Sở Hoài Chi hung hằng nói từng chữ.
Lại xảy ra chuyện gì ? Bất quá bên ngoài truyền tin đường đường là Thừa tướng lại đi sủng ái một gã nam sủng thôi, huống hồ mọi người cũng không biết người Thừa tướng sủng ái là tiền nhiệm Quân vương của họ, ngươi làm gì trưng cái mặt thối đó trách ta ? – Mộc Dĩnh Nhiên đánh cái ngáp, bộ dáng không cho là đúng.
Hừ ! Ta mới mặc kệ người làm cái gì, dù sao chỉ cần hắn không ra ngoài, mặc cho ai cũng không biết hắn là ai vậy. Đến nỗi vấn đề ngươi dưỡng nam sủng, mọi người đối với loại sự tình này đã sớm biết nhưng không thể trách – Sở Hoài Chi vung bàn tay to lớn lên nói.
Ta chỉ là lo ngươi đã quên cừu hận !!
Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi tươi cười – Ta không có quên.
Có.
Ta không có!! – Mộc Dĩnh Nhiên ra sức vỗ thạch bàn, phản bác – Ta chưa từng quên, ta chỉ cảm thấy có sự kỳ quái.
Kỳ quái? Có gì kỳ quái? – Sở Hoài Chi rống giận – Sự thật chứng minh hắn hại chết bọn họ.
Mộc Dĩnh Nhiên trừng Sở Hoài Chi một lúc lâu mới thôi, suy sụp thở dài nói – Đại ca…người đừng để cừu hận che mắt…bằng không ngay cả chân tướng sự tình người cũng không thấy rõ.
Chân tướng? Này sẽ có cái gì chân tướng? Chân tướng sự thật ngươi còn không hiểu? – Sở Hoài Chi nắm cổ áo Mộc Dĩnh Nhiên, cuồng bạo rống to.
Đại ca…ta tin tưởng trực giác của ta…ta cảm thấy việc này không đơn giản.
Ngươi !!! – Sở Hoài Chi hung hăng đấm vào má phải của Mộc Dĩnh Nhiên, Mộc Dĩnh Nhiên không phòng bị ngã xuống đất.
Chớ quên cừu hận của ngươi !
Mộc Dĩnh Nhiên lau đi khóe miệng vươn máu, đứng lên.
Ta sẽ không quên ! Không cần ngươi đến nhắc nhở, ta biết nên làm như thế nào, ta đều có đúng mực !!
Ngươi !!! – Sở Hoài Chi rất muốn đánh y thêm một quyền nhưng vẫn là khắc chế.
Ổn định tậm trạng, hai người cũng không nhìn đối phương.
Thật lâu sau, Sở Hoài Chi mới đánh vỡ trầm mặc.
Ta đã quyết định cùng công chúa thành thân, có thể ngày mười tháng sau cử hành hôn lễ.
Ta đã biết.
Sở Hoài Chi lạnh mặt, phất tay áo bỏ đi.
Dĩnh Nhiên…. – Thụy Hiên sợ hãi bước đến cạnh y, nhìn thấy Sở Hoài Chi đã đi, hắn liền quay lại đây.
Thụy Hiên….Sở Hoài Chi muốn thú Mẫn Liên.
Thụy Hiên ngây ngốc nhìn y, một hồi lâu sau đột nhiên đuổi theo hướng Sở Hoài Chi.
Thật vất vả đuổi kịp gã, Thụy Hiên rất nhanh bắt lấy cánh tay gã.
Ta không chuẩn ngươi thú Mẫn Liên.
Sở Hoài Chi đằng đằng bỏ tay hắn ra, trên mặt nổi lên nụ cười nguy hiểm.
Ngươi không chuẩn ? Người bằng cái gì mà không chuẩn ? Ngươi nói a ? Ngươi bất quá chỉ là nam sủng hèn mọn, ngươi bằng cái gì mà nói với ta như vậy ?
Thụy Hiên hé ra khuôn mặt trắng bệch, căn bản không thể phản bác lời nói của gã, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt chớp chớp nhìn Sở Hoài Chi cao cao tại thương.
Đúng vậy ! Hắn làm gì có tư cách ? Hiện tại cái gì cũng không có, cùng quá khứ bất đồng….
Đột nhiên Sở Hoài Chi cho hắn một cái tát – Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta ! Ta còn không tính chuyện ngươi phá hư việc của hai huynh đệ chúng ta, hết thảy đều không cần ngươi đếm xỉa đến.
Thụy Hiên lảo đảo đứng dậy, không quay đầu lại, vừa khóc vừa rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, tức giận của Sở Hoài Chi dĩ nhiên biến mất.
Gã kinh ngạc đứng thật lâu, thật lâu mới cất bước rời đi.
anh Chi bạo lực còn anh Nhiên thì gian thấy sợ thở dài một lang một hồ a cần nguyện cho Hiên nhi qa khỏi cơn ngược nàytrấm nc mắt