CHƯƠNG 2
Khi mật môn hoàn toàn khép lại, Thụy Hiên toàn thân ngồi bệt, biểu tình có ẩn ẩn sát ý.
Này bạo ngược vô đạo chi quân, trẫm cứ tiếp tục diễn vai này đi !
Trừ bỏ tiếp tục diễn, hắn còn có thể như thế nào? Dù sao kết quả như vậy hắn cũng có trách nhiệm a! Nếu không phải chính mình vô năng, nếu không phải chính mình như vậy…. Quốc gia sẽ không trở thành như thế này! Hoàng thúc không có sai, mọi người cũng không sai, sai ở hắn! Hắn vô dụng, cho nên để hắn gánh vác hết thảy hậu quả này đi !
[ Bính] Cánh cửa bị mở ra thật mạnh
Đi vào là hai gã nam tử hình dạng bất đồng, một người cao ngất anh tuấn, toàn thân vận quân bào màu đen, hắn là Phi tướng quân Sở Hoài Chi. Một người tiêu sái tuấn dật, như xuân phong bàn, toàn thân vận văn nhân bào màu lam, hắn là Gỉao thừa tướng Mộc Dĩnh Nhiên.
văn nhân bào: y phục của quan văn, ý nói nhã nhặn xD
Hai người này đều rất tài cán, có lẽ quốc gia nào hợp tác cùng bọn họ sẽ rất tốt ! Ít nhất tốt hơn so với hợp tác cùng hắn
Nghĩ thì nghĩ, nhưng không thể yếu thế, đừng quên ! Hắn đang sắm vai bạo quân a.
Dục! Cho dù chính quyền bị đoạt, bệ hạ vẫn là ra dáng bệ hạ a…. – Phi tướng quân Sở Hoài Chi lạnh lùng cười lớn, giọng điệu châm chọc đối với Thụy Hiên.
Hãy bớt sàm ngôn đi !! Các ngươi không hẳn là muốn giết trẫm sao?! Còn nhốt trẫm ở đây làm gì !? – Thụy Hiên nhếch mi lạnh lùng chất vấn, khí thế không kém người.
Lớn mật !! Vua đã mất nước còn có giá gì – Một thị vệ bất mãn quát.
Sở Hoài Chi phất tay, ý bảo thị vệ lui ra, chỉ còn lại ba người
Mộc Dĩ Nhiên đóng cửa lại, cười dài , sâu trong mắt không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Thụy Hiên.
Xem cái gì mà xem ! – Thụy Hiên bị hắn nhìn như thế thật không thoải mái, cho nên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thân mình lặng lẽ cách xa Mộc Dĩnh Nhiên một chút, khí thế thực rõ ràng bị suy yếu rất nhiều.
Bệ hạ, có ai nói người có đôi mắt to ươn ướt nước, hắc bạch phân minh không ? – Mộc Dĩ Nhiên đạm cười, thân thủ đem Thụy Hiên lại gần chút, đừng nhìn hắn một bộ dạng văn nhược thư sinh, kỳ thực hắn có võ công cực kỳ thâm cao, chính là bình thường không sử dụng thôi
Không có ! – Thụy Hiên giãy giụa để cách xa hắn một chút, nhìn ý cười tràn đầy trên mặt Mộc Dĩnh Nhiên, hắn cảm ứng được một tia nguy hiểm.
Hoàng Thượng …. Ngươi sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế – Sở Hoài Chi ngồi bên kia hắn, nhẹ nhàng cẩn thận chạm đến khuôn mặt đỏ của Thụy Hiên, trên mặt lạnh lùng tươi cười.
Lớn mật !! Trẫm không chuẩn các ngươi bính trẫm ! – Thụy Hiên rống to, cho dù hắn diễn bạo ngược vô đạo chi quan cũng vô pháp chịu được đụng chạm của bọn họ
Cáp – Sở Hoài Chi ách nhiên thất tiếu – Hoàng Thượng đã không còn là Hoàng Thượng rồi, chúng ta sao phải nghe lời ngươi ? Hiện tại làm chủ không là chúng ta sao ? Hai ta mới là chánh chủ thống trị quốc gia này !
hiểu như là ý vừa đe dọa vừa cười ýh
Thụy Hiên nhắm chặt miệng, oán hận nhìn Sở Hoài Chi, khí thế của hắn sớm không thể tồn tại.
Hoàng Thượng, hiện tại chúng ta tuyên bố xử phạt ngươi đi – Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên vừa nói vừa bỏ đi quần áo của Thụy Hiên