CHƯƠNG 56
Mẫn Liên kinh ngạc ngồi dưới cửa sổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đây là chuyện gì ?
Nếu nàng không theo phu quân ra ngoài, loại sự tình này khả năng nàng sẽ bị phu quân dấu cả đời đi…
Nhớ đến khiếp sợ liên tiếp trong đêm nay, nước mắt Mẫn Liên rơi càng hung.
Bởi vì ngày mai liền cùng phu quân cách biệt một đoạn thời gian thật dài, đêm này nàng chuẩn bị một bàn hảo đồ ăn chờ phu quân trở về, hy vọng có thể cùng phu quân ăn bữa cơm tạm biệt ấm áp.
Ai biết được phu quân đã trở về, nhưng dẫn theo Bùi Trình Quan, làm nàng mười câu cũng chỉ nói được một câu.
Thật vất vả tên chướng mắt cũng rời đi, cùng phu quân ôn nhu của nàng cộng phó mây mưa, nhưng sau khi xong việc, nàng muốn tâm sự sầu não thế nhưng phu quân lại xuống giường ?
Gã có lẽ nghĩ nàng đang ngủ đi ? Cho nên hoàn toàn không phòng bị.
Ai ngờ nàng lặng lẽ theo gã, nhìn gã mở ra mật đạo đi vào Thừa tướng phủ, khi đó nàng còn chưa rõ vì sao Thừa tướng phủ cùng Tướng quân phủ có mật đạo, thẳng đến khi nàng theo gã đến ‘Tốc Vân các’, nghe được tiếng thở dốc *** mỹ kịch liệt bên trong, nàng mới hiểu được vì sao.
Mọi người đều nói Thừa tướng phủ có nuôi một gã nam sủng, hơn nữa Thừa tướng cực kỳ sủng ái tên nam sủng kia. Nàng có thể khẳng định nơi này làn nơi của tên nam sủng ấy…hoàn toàn khẳng định.
Chính là nàng không biết phu quân cũng yêu thích nam phong, cùng Thừa tướng sủng ái tên nam sủng kia !!
Đã bao lâu ? Từ lúc nào phu quân đam mê yêu thích nam phong ? Trước khi cùng nàng một chỗ sao ? Nếu là thế, gã vì cái gì tiếp cận nàng ? Cùng nàng thành hôn ?
Hiện tại nhớ đến…có thể hôm bọn họ thành hôn, phu quân kỳ thật là tới tìm người nam sủng này ? Cho nên lời nói của tỳ nữ là thật ?
Đại nhân ? Đại nhân không có trong tiền thính a. Ngày đó đại nhân kính rượu liền ly khai. Công chúa, chẳng lẽ đại nhân không đến tìm người sao ? Có thể hay không là công chúa nhớ nhầm ?…công chúa, đại nhân là thực tâm yêu người sao ?
Nhớ rõ ngày đó nàng còn răn dạy thị nữ Xảo Xảo theo nàng từ nhỏ, cùng nhau lớn lên…kết quả hiện tại thực sự ứng nghiệm lời của nàng sao ?
Phu quân thật sự không yêu nàng ?
Là người như thế nào có thể làm phu quân khiến nàng một người độc thủ không khuê ? Là người nào ?
Nhịn không được lòng hiếu kỳ, nàng lặng lẽ tiến đến ‘Tốc Vân các’, dùng khinh thủ kinh cước nhẹ nhàng tiêu sái lên lầu hai.
Dù lúc đó nàng không dùng kinh thủ kinh cước lên lầu, âm thanh của nàng căn bản cũng không nghe được, tiếng vang *** mỹ đã sớm lấn át nó.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng chỉ liếc mắt một cái liền hoàn toàn choáng váng.
Nàng không nghĩ đến Thừa tướng cũng có mặt, nhưng càng ngoài ý muốn…tên kia…tên nam sủng trong lời đồn kia là người nàng quen biết…cũng là người mà thế nhân nghĩ đã chết…Tiên hoàng – –
Thụy Hiên –
Hoàng huynh ???
Phu quân xâm phạm cùng giấu chân tướng của hoàng huynh, làm sao có khả năng ?
Thụy Hiên…
Hai người trên giường phân biệt kêu to phảng phất cái tên đem nàng đẩy vào vực sâu địa ngục.
Không có khả năng…nhưng này diện mạo tuyệt mỹ ngay cả nàng cũng phải ghen tỵ cùng cái tên kia khiến nàng hoàn toàn khẳng định.
Người nọ là hoàng huynh…
Ánh mắt nhìn về phía phu quân như dã thú kia… khi cùng nàng mây mưa, chưa từng thấy qua bộ dáng không khống chế được của gã.
Xuống lầu như thế nào ? Nàng không biết.
Chỉ biết khi ba người họ rời ‘Tốc Vân các’, nàng không biết ngồi dưới cửa sổ âm u bao lâu ? Trong đầu không ngừng hồi tưởng âm thanh cùng tiếng động *** mỹ, hình ảnh ba người không ngừng hoan ái, không ngừng… không ngừng…một lần lại một lần…
Cố hết sức đứng lên, Mẫn Liên đi về phía mật đạo.
Nàng phải rời khỏi nơi này…rời khỏi nơi này !!
HOÀN QUYỂN THƯỢNG