Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 12: Chương 12: Chân ta thơm thơm




Tạ Nguyên Tuần vừa bước vào điện, hắn liền cau mày hỏi, “Ai đã tới đây?”

Thẩm Lăng: “???” Mũi của hắn là mũi chó phải không? Tĩnh phi đã rời đi được một lúc rồi, coi như có mùi gì lạ, nhưng lâu như vậy thì cũng nên tản đi chứ, hắn làm sao lại ngửi được?

Ánh mắt Tạ Nguyên Tuần lạnh xuống, biểu tình của hắn trông như sắp phải đi giết người nọ vậy. Làm Thẩm Lăng nhớ đến một chương trình khoa học nổi tiếng nói về sư tử trong thế giới động vật mà nàng đã từng xem. Nếu như sư tử ra ngoài đi săn, khi chúng trở về và ngửi thấy mùi động vật khác trong địa bàn của mình, thì sư tử sẽ cắn chết con vật kia. Bởi vì ham muốn chiếm hữu của sư tử đối với địa bàn rất mãnh liệt, nàng cảm giác Tạ Nguyên Tuần rất giống sư tử, nếu bên cổ hắn có thêm một vòng tóc mai mà chỉ sư tử mới có, thì hắn sẽ thực sự không khác gì con sư tử, phụt nàng có chút muốn cười, Thẩm Lăng cắn răng nhịn xuống.

Thanh âm Thẩm Lăng có chút nghẹn ngào vừa mới nhịn cười, nói, “Vừa rồi là Tĩnh phi tới.”

Sau khi nghe xong Tạ Nguyên Tuần lại hỏi, “Nàng ta là ai?”

Thẩm Lăng, “......”

—— Là nữ nhân của hắn.

—— Ngoài nữ nhân của hắn, thì còn có thể là ai?

Hắn thản nhiên nói, “Nàng gặp những người không quan trọng đó, thì có gì tốt?”

Tạ Nguyên Tuần thật sự không để ý cái gì Tĩnh phi, hắn cũng không có ấn tượng, cho dù Tĩnh phi là phi tử của hắn, hắn cũng không nhớ được nàng là ai, lớn lên trông như thế nào, nếu đã không nhớ nổi, Tạ Nguyên Tuần liền dứt khoát đưa Tĩnh phi phân loại trong phạm vi không quan trọng.

Thẩm Lăng, “......” Ha? Ý của hắn là gì, không quan trọng? A, Tạ Nguyên Tuần là hoàng đế. Tất nhiên, hắn có thể không coi chuyện của Tĩnh phi là quan trọng, hắn có thể, nhưng nàng không thể!

—— Tĩnh phi, nàng là phi, ta chỉ là một quý nhân, nàng muốn đến gặp ta, ta có thể đóng cửa không gặp?

—— Tạ Nguyên Tuần, hắn đúng là một tổ tông mà, hắn không thể bởi vì chính mình trâu bò, thì cho rằng ta cũng trâu bò như hắn! Nhưng nếu như hắn phong ta làm phi tử cấp bậc ngang hàng với nàng, không, phong làm Hoàng Hậu...... Còn nếu không vẫn là phong ta làm Thái hậu cấp bậc cao nhất trong hậu cung là tốt nhất. Nếu ta trở thành Thái Hậu, cho dù ta có nói mặt Tĩnh phi nàng xấu xí, thì nàng cũng phải mỉm cười nói Thái Hậu nương nương nói đúng.

Tạ Nguyên Tuần nghe trong lòng Thẩm Lăng nói muốn làm Thái Hậu, lần đầu tiên phát hiện phân vị của nàng có chút thấp, nhưng trước đây hắn cũng không để ý đến những điều này.

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Nàng có hài lòng với phân vị quý nhân của mình không, có từng nghĩ tới muốn được phong lên không?”

Thẩm Lăng cười gượng, “Hài lòng, thiếp rất hài lòng, bệ hạ để cho thiếp làm quý nhân cũng đã là ân sủng với thiếp, thiếp sao còn dám suy nghĩ cái khác.”

—— Không, nàng đương nhiên là muốn phân vị cao hơn một chút.

Thẩm Lăng không biết tại sao Tạ Nguyên Tuần lại hỏi như vậy, có lẽ hắn hỏi như vậy, là muốn nàng trả lời không hài lòng, sau đó hắn sẽ thuận thế thăng vị cho nàng, nhưng nếu ý của hắn ngược lại thì sao? Đợi đến khi nàng nói không hài lòng, có thể hắn sẽ cho là nàng có dã tâm, không biết đủ, dứt khoát thu hồi danh hiệu quý nhân lại, vậy nàng không phải sẽ bị thiệt thòi lớn sao! Mặc dù cũng có khả năng là hắn thật sự muốn thăng chức vị cho nàng, nhưng Thẩm Lăng luôn cảm thấy khả năng này có chút ảo mộng, nàng vẫn là kiên định chút, đừng có nằm mơ nữa.

Tạ Nguyên Tuần chậc chậc một tiếng, đối với nữ nhân khẩu thị tâm phi này, hắn nhéo lên mặt Thẩm Lăng một cái và cố ý nói, “ Trẫm vốn dĩ muốn để cho nàng làm phi tử, nếu như nàng đã nói hài lòng với quý nhân rồi, vậy thì nghe nàng không thăng lên.”

(* khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói nẻo, trong lòng nghĩ khác ngoài miệng lại nói khác)

Thẩm Lăng, “......”

—— Phụt...... Nàng muốn *hộc máu!

(*Hộc máu: tuôn ra máu, trào ra máu)

—— Nàng tưởng hắn đang chơi nàng, nhưng kết quả lại là không phải?! Một cơ hội có thể làm phi tử cứ như vậy mà vuột khỏi trong tay nàng, nàng đau lòng muốn chết!

Nhìn bộ dạng hối hận của nàng, Tạ Nguyên Tuần thực vừa lòng kéo tay nàng qua, hỏi, “Nàng đây là đang làm cái gì vậy?

Thẩm Lăng không lên được tinh thần, đành bất lực nói, “Thiếp đang sơn móng tay.”

Nàng chỉ mới sơn xong ba ngón tay đầu, trong đó một ngón là do chính nàng sơn, còn lại hai ngón là do Lưu Châu sơn, Thẩm Lăng nhìn bộ móng xinh đẹp của nàng, tâm trạng xấu khi bỏ lỡ phi vị trong nháy mắt lại tốt lên.

Thẩm Lăng đưa những ngón tay đã được sơn tốt cho Tạ Nguyên Tuần xem, “Có phải màu đỏ rất đẹp không? Thiếp đã đặc biệt cho hạ nhân đi hái Hoa Phượng Tiên màu đỏ này đấy.”

Tạ Nguyên Tuần cẩn thận quan sát, suy nghĩ một lát, hắn giơ một ngón tay trong số đó lên, “Đây là hạ nhân nào đã sơn cho nàng vậy, thật là xấu.” Hắn nhận xét gay gắt.

Thẩm Lăng, “......”

—— Nàng đã tự sơn nó.

—— Nàng chỉ sơn một ngón này thôi, đã bị hắn chọn ra!

—— Có phải nó xấu như vậy không?

Thẩm Lăng giả vờ không thèm để ý, dò hỏi, “Bệ hạ, thật sự rất xấu sao?”

“Xấu.” Hắn vẫn đáp lại y như vậy, cùng với một khuôn mặt bắt bẻ, “ Nó quá xấu, quá khó coi.”

Thẩm Lăng chỉ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần không hề thương tiếc mà cắm cho nàng vài nhát dao vào người, đôi mắt nàng buồn bã nhìn ngón tay của mình, nghe bên tai Tạ Nguyên Tuần còn đang hỏi là ai sơn, Thẩm Lăng khụ khụ:

“...... Thiếp quên mất là ai đã sơn nó cho thiếp.”

—— Đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không nói là do nàng sơn, nàng không cần mặt mũi nữa chắc?

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, “ Đầu óc nàng không dài sao? Loại chuyện này mà cũng có thể quên, nàng mang một cái đầu to như vậy, kết quả chỉ để đẹp chứ không xài được.”

Thiếu chút nữa, Thẩm Lăng gần như không khống chế được biểu cảm kinh khủng, dữ tợn của nàng.

—— Mẹ nó, hắn thì biết cái quái gì! Bộ não của nàng phát triển trong vỏ não của nàng! Nó thông minh, tốt bụng và sáng lấp lánh, mạnh mẽ hơn so với cái tên cẩu nam nhân lòng dạ hiểm độc như hắn nhiều!

Tạ Nguyên Tuần cười khẽ một tiếng, hắn có chút ngứa tay, nghĩ muốn tự mình tới thử sơn móng tay cho nàng, “Đồ ở đâu, lấy lại đây trẫm sơn cho nàng.”

Thẩm Lăng hoài nghi, “Bệ hạ, người có thể sơn được không?” Nhìn hắn không giống như loại nam nhân, sẽ có thể sơn móng tay cho nữ nhân.

Tạ Nguyên Tuần lớn tiếng nói, “ Không, đây là lần đầu tiên trẫm sơn, nhưng cho dù là lần đầu tiên, thì so với nàng sơn cũng đẹp hơn.”

Thẩm Lăng, “......”

—— Con mẹ nó, ai cho hắn cái tự tin đó vậy?

Thẩm Lăng len lén trợn trắng mắt.

—— Nàng hiểu rồi, tên cẩu nam nhân này rõ ràng chính là biết ngón tay kia là do nàng sơn, cho nên hắn mới giả bộ không biết để hỏi, hỏi hỏi, hỏi cái rắm chứ hỏi!

Lưu Châu đem nước sơn và vải lụa sơn móng tay đưa tới, Tạ Nguyên Tuần nhìn về phía Thẩm Lăng nói, “Nàng có thể vươn tay ra, nếu như duỗi ra chậm, sau sơn không đẹp, đó chính là lỗi của nàng rồi.”

Thẩm Lăng ha ha giả vờ ngoài mặt tươi cười, tên chó Tạ Nguyên Tuần này thật sự là một chút ép buộc cũng không có! Hắn nghĩ muốn đem lỗi sơn không tốt ném lên đầu nàng, một tay lỗi lầm này của hắn, chuyển dời lên người nàng chơi thật là lưu loát, nàng đã bị thuyết phục!

Thẩm Lăng vươn tay ra để Tạ Nguyên Tuần sơn, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho ngón tay không thể nhìn của mình.

Kết quả......

Kết quả là hắn thật sự sơn rất đẹp!

Thẩm Lăng càng nhìn mắt càng lúc càng mở to, Tạ Nguyên Tuần hắn hắn hắn làm sao có thể, sẽ sơn đẹp đến như vậy?! So với nữ nhân như nàng sơn còn tốt hơn! Rốt cuộc hai người bọn họ ai mới là nữ nhân?

Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần hài lòng nhìn nhìn tay nàng, nói, “Trẫm sơn còn rất không tồi, nhưng chính là bên trong còn có một chút khuyết điểm, chậc.”

Thẩm Lăng, “......”

—— Đừng nói nữa hu hu hu, nàng đã đủ đỏ mặt và xấu hổ rồi.

Tạ Nguyên Tuần nhớ tới cái gì, hắn cúi đầu nhìn chân nàng, hỏi, “Chân nàng có sơn không?”

Thẩm Lăng đang chìm đắm vào trong cảm xúc, nàng thực sự vô dụng so với đại nam nhân như hắn, khi nghe hắn hỏi, nàng thành thật lắc đầu, “Không có.”

Tạ Nguyên Tuần hứng thú, hắn duỗi tay ôm eo Thẩm Lăng rồi bế nàng lên, đi đến bên giường, ném lên chăn bông, sau đó lại nắm lấy chân nàng cởi vớ trắng ra, “Trẫm sẽ sơn móng chân cho nàng.”

Các đầu ngón chân của Thẩm Lăng cong lên, dịu ngoan trên tay Tạ Nguyên Tuần.

Tạ Nguyên Tuần, “Trẫm nghe nói trong dân gian có những nữ nhân sở hữu đôi chân hôi thối, nếu như nàng đúng như lời họ nói, quấy nhiễu hứng thú của trẫm, thì trẫm sẽ đem chân nàng chém rớt.” Hắn nói, “May mắn, là nàng không có, trẫm cũng không cần phải thật sự chém rớt chân của nàng.”

Thẩm Lăng, “......” Nàng không phải là những nữ nhân đó, chân nàng cũng không có hôi, chớ có nói lung tung!

—— Chân của nàng thơm tho, một chút cũng không thúi!

—— Hắn, cẩu nam nhân này mới thúi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.