Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 6: Chương 6: Hắn cũng quá tiện đi (2)




Thẩm Lăng trả lời, “Thiếp chỉ tò mò xíu thôi, lần sau thiếp sẽ không làm thế.” Nàng nhanh chóng ném hết thức ăn cho cá.

Tạ Nguyên Tuần tiếp tục hỏi, “Nó ăn có ngon không?”

Thẩm Lăng cười, “Không ngon.”

- - chỉ lừa ngươi thôi, mùi vị của nó thơm và ăn rất ngon là đằng khác.

- - ngươi đừng hòng muốn ăn.

- - một hạt ta cũng không cho ngươi, để ngươi thèm chết!

Thẩm Lăng hỏi, “Bệ hạ người tới tìm thiếp sao?”

Tạ Nguyên Tuần ngồi xuống bên người nàng, cầm lấy tay nàng và nói, “Ừm, ta có thứ tốt muốn cho nàng xem, nghe người trong cung nói nàng đang ở đây ngắm cảnh, nên ta tới đây tìm nàng.”

“Bệ hạ muốn cho thần thiếp nhìn thứ tốt gì?”

Tạ Nguyên Tuần, “Nàng thử đoán xem.”

Thẩm Lăng, “.. thần thiếp ngu dốt, không thể đoán được ý của bệ hạ.”

- - đoán con mẹ ngươi chứ đoán!

Tạ Nguyên Tuần, “Ha ha ha ha.”

Thẩm Lăng hít một hơi thật sâu.

- - quả nhiên hắn là tên bệnh tâm thần mà, một lời không vừa ý là lại cười, ngươi đang cười cái gì vậy, đồ ngốc!

Tạ Nguyên Tuần cười càng lớn tiếng hơn.

Thẩm Lăng, “...”

Khi Tạ Nguyên Tuần đã cười đủ rồi, hắn nói, “Phùng công công, đưa mỹ nhân lên cho quý nhân nhìn xem.”

Thẩm Lăng hơi ngạc nhiên, mỹ nhân? Mỹ nhân nào? Đẹp như thế nào?

Thẩm Lăng vẻ mặt chờ mong, người có thể khiến Tạ Nguyên Tuần được gọi là mỹ nhân chắc phải là rất xinh đẹp.

Chẳng bao lâu, Phùng công công đưa đến cái gọi là ' Mỹ nhân ' mà Tạ Nguyên Tuần nói tới.

Thẩm Lăng nhìn tấm da người trên tay Phùng công công, thật lâu sau nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Bên cạnh hoàng đế còn đang ngốc nghếch nói, “Mỹ nhân này múa rất đẹp, ta nghĩ nàng chưa xem qua, ta cảm thấy có lỗi với nàng nên đã lột da nàng ta xuống, mang đến cho nàng thưởng thức. Nàng thấy thế nào, có phải nàng ta nhảy rất đẹp không?”

Thẩm Lăng, “...”

- - Mẹ nó! Ngươi quả thực là đồ biến thái! Cuồng giết người! Ta chỉ muốn xem vẻ đẹp mỹ nhân một cách sống động chứ không phải cái loại vẻ đẹp mà làn da được lột xuống từ trên người mỹ nhân, ngươi cho là ta cũng biến thái như ngươi sao! Tạ Nguyên Tuần, ngươi là đồ khốn nạn!

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng và hỏi, “Nàng thích không?”

Thẩm Lăng mấp máy môi, nàng bị hắn hù cho sợ chết khiếp, mà hắn còn hỏi nàng có thích hay không?

“.. Thích.”

- - không, không, ta không thích! Ngươi có nghe ta nói không, tên nam nhân thối!

Tạ Nguyên Tuần, “Nếu nàng thích, lần sau ta sẽ gọi ít mỹ nhân như thế đến đây cho nàng xem.”

Lần sau? Còn lần sau?

Con ngươi Thẩm Lăng mở to, nàng không biết nên dùng biểu cảm gì cho đúng, nàng cũng không có bị tâm thần như hắn, thì sao nàng có thể thích thể loại lột da mỹ nhân như thế này.

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Sao nàng không nói lời nào hết vậy? Chẳng lẽ vui quá đến nói không nên lời rồi sao?”

Thẩm Lăng ha hả cười hai tiếng

Nếu như hắn không để nàng thoải mái, vậy thì hắn cũng đừng hòng nghĩ được thoải mái! Trong lòng bỗng hiện ra một chủ ý hết sức to gan lớn mật, giọng điệu của nàng vô cùng dịu dàng: “Bệ hạ, nếu người đã vừa lòng mỹ nhân này như thế, hay là không bằng tận dụng nàng tối đa nhất. Bằng cách đưa nàng vào tẩm cung, vậy thì mỗi đêm nàng đều sẽ bồi người ngủ, thiếp nghĩ có hồng nhan như vậy bên cạnh sẽ giúp người đi vào giấc ngủ nhanh hơn.”

- - dù sao ta cũng không dám, nếu bên cạnh giường ta mà có thứ đồ vật này, thì ta sợ ta còn không bị hù cho chết.

Tạ Nguyên Tuần, “Chủ ý này của nàng rất hay, được, đêm nay hãy đưa nàng ấy đến tẩm cung trẫm.”

Thẩm Lăng vui vẻ nói, “Bệ hạ anh minh!”

Vào ban đêm, Thái Cực Điện.

Mặt Thẩm Lăng cứng đờ hét lên, “.. Bệ hạ?”

Tạ Nguyên Tuần đang mặc áo ngủ, nằm nửa người trên giường nhìn da người mỹ nhân bên cạnh mép giường, thấy Thẩm Lăng đã đến, hắn vẫy vẫy tay về phía nàng.

“Lại đây.”

“Vâng.” Mặt Thẩm Lăng ngơ ngác đi tới.

Nằm trên giường, nàng cắn góc chăn bông, oán hận lao về phía Tạ Nguyên Tuần.

- - khốn khiếp, thế nhưng muốn ta bồi ngươi ngủ, chủ ý chiều nay của ta là để dọa ngươi chứ không phải ta! Để một thứ như vậy ở bên mép giường, làm sao nàng có thể ngủ được?

Mặc dù Thẩm Lăng đang cực kỳ tức giận nhưng không dám thở hổn hển, xoay người hay lộn xộn, lại càng không dám nhìn lung tung xung quanh, Thẩm Lăng liếc nhìn Tạ Nguyên Tuần bên người, nàng thầm nghĩ:

- - nếu đêm nay ta không ngủ được thì ta sẽ dùng gối đầu đè chết ngươi.

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Tại sao nàng không ngủ?”

Thẩm Lăng nhỏ giọng nói, “Thiếp muốn chờ bệ hạ ngủ trước.”

- - Vậy cũng hỏi, tất nhiên là ta không ngủ được rồi, đồ ngốc!

Tạ Nguyên Tuần nảy ra một sáng kiến “Hay là trẫm để da người mỹ nhân đến dỗ nàng ngủ được không?”

Thẩm Lăng, “.. Bệ hạ, bệ hạ đáng ghét, thiếp chỉ là không muốn để người khác xen vào giữa chúng ta mà thôi, bây giờ thiếp sẽ ngủ ngay.” Da người mỹ nhân gì đó, cứ để ở mép giường là được, không cần phải lên trên giường, nàng không có phúc để chịu được.

Thẩm Lăng nhắm mắt lại thì đã chìm vào giấc ngủ, không khó ngủ như nàng tưởng tượng, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã rạng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.