Tạ Nguyên Tuần nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Lăng thì đột nhiên nắm lấy tay nàng dùng sức kéo vào lòng, sờ lên đỉnh đầu nàng như đang vuốt ve con chó nhỏ “Nàng xem, nàng có phải ngốc hay không, nếu như sợ trẫm bị cướp mất. Tại sao nàng không tham gia vào, chỉ có ta và nàng thì sao mà vui bằng khi cả ba người chúng ta cùng nhau chơi được?”
Cơ thể Thẩm Lăng cứng đờ đứng bất động, đưa lưng về phía Tạ Nguyên Tuần vẻ mặt vặn vẹo.
- - Mẹ nó, Tạ Nguyên Tuần hắn rốt cuộc là tên khốn nạn cỡ nào!
- - nếu không phải vì không thể đánh được, thì ta đã đập nát não hắn rồi!
Thẩm Lăng tuyệt vọng vô cùng, nhất là khi nàng nghĩ đến những lời trơ trẽn vô sỉ như vậy được thốt ra từ miệng hắn, nàng cảm thấy những lời của hắn nếu so với ghê tởm thì hơn nhiều.
- - Trong cảnh giới của những kẻ ghê tởm, ta xin mạn phép gọi ngươi là người mạnh nhất!
Thẩm Lăng sống không còn gì để luyến tiếc, cứ vậy mà bị Tạ Nguyên Tuần ôm không buông. Cả người uể oải, nhìn Tạ Nguyên Tuần đang bóp chặt khuôn mặt nàng. Bóp mặt chưa đủ thì hắn sờ vào cổ nàng, hơi thở của hắn phun lên cổ nàng, làm cả người Thẩm Lăng đều ớn lạnh. Bóp mặt nàng, nàng còn không cảm thấy gì nhưng sờ cổ nàng, tại sao nàng lại cảm thấy hắn làm thế rất khiến người phải khiếp sợ?
Thẩm Lăng cầm một quyển sổ con trên bàn, vừa được nàng nhặt lên, thanh âm muốn săn sóc bao nhiêu thì có bấy nhiêu săn sóc nói, “Bệ hạ, thiếp ở đây có làm phiền đến người hay không?”
Tạ Nguyên Tuần, “Ừm, có một chút.”
Thẩm Lăng, “...”
- - hắn vậy mà thừa nhận? Sao lại nói như thế, hắn không phải nên trả lời không phiền ư?
Tạ Nguyên Tuần, “Nàng quá quấn người, cả giường đều bị nàng chiếm hết.”
Thẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần tự nhủ với bản thân, không được xúc động, không được xúc động. Nếu giết vua thì nàng cũng không thể sống nổi, hơn nữa nàng phải chắc chắn có thể giết được vua. Nếu nàng chết rồi mà hắn không chết, vậy nàng không phải sẽ tức chết sao.
Nhưng nàng vẫn thấy tức giận!
- - Ngươi nói ta quấn lấy ngươi? Thật là không biết xấu hổ, ngươi thử nghĩ xem rốt cuộc là ai chủ động đem ta ôm vào lòng!
- - còn nói ta chiếm hết cả giường? Bộ ta mập như vậy sao? Thực sự muốn đánh chết tên cẩu nam nhân này, ngươi không biết đối với nữ nhân là không thể nói mập sao? Ông trời ơi, sao người không ngó xuống mà xem, tại sao ông không giáng vài tia sét xuống đánh chết hắn luôn đi!
Thẩm Lăng mở sổ con ra, mỉm cười nói, “Bệ hạ, thiếp còn chưa được nhìn qua người phê sổ con, ta nghĩ cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất là hấp dẫn người.”
- - Nếu ngươi có thể bận đến hói đầu rụng tóc ta nghĩ nhất định sẽ càng quyến rũ hơn.
Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm ngược lại những gì trong lòng nàng nghĩ lại rất khó nghe, khó nghe đến mức ngớ ngẩn nhưng cũng đặc biệt thú vị.
Tạ Nguyên Tuần lấy sổ con qua liếc vài lần, rồi dùng bút phê xuống ý kiến của mình. Sau đó đem sổ con ném vào trong lòng của Thẩm Lăng.
Sao hắn giải quyết nhanh vậy? Thẩm Lăng tò mò mở ra xem ý kiến hắn phê xuống: Toàn bộ đều giết.
Mấy chữ tàn nhẫn độc ác này, đúng là phong cách của hắn.
Thẩm Lăng lại nhìn qua sổ con có chữ ký của Khúc thượng thư, nội dung bên trong được tóm gọn trong một câu: Hắn nghi ngờ bạc để cứu trợ thiên tai bị kẻ khác tham lam, chuyện này hắn không hề biết.
Loại bạc này mà cũng tham? Có lương tâm hay không? Dân chúng mới là nền tảng của một quốc gia. Nếu như triều đình đối với họ đã làm những gì, bọn họ đều sẽ ghi nhớ.
Mặc dù Thẩm Lăng vẫn luôn mắng Tạ Nguyên Tuần là một tên biến thái điên cuồng giết người. Nhưng hầu hết hắn giết đều là các quan viên viên chức hoặc các danh gia quý tộc, chứ chưa từng thấy qua hắn giết dân để tìm niềm vui. Tuy nhiên Thẩm Lăng cũng không có bởi vậy mà cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là một hoàng đế yêu dân như con, nàng cảm thấy dựa vào những gì nàng hiểu biết về hắn. Thì hắn không giết dân, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy giết dân không thể nào vui bằng giết đám quan viên danh gia quý tộc.
Nếu như hắn thật sự vì dân mà lo nghĩ, thì ở trong sách khi hắn còn sống sẽ không giết người cho đến khi hắn qua đời, đi khắp cả Vương triều đại Lương cũng không tìm được một người thích hợp để kế vị.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Lăng vẫn rất hài lòng với ý kiến của Tạ Nguyên Tuần đã phê cho Khúc thượng thư.
Tạ Nguyên Tuần đối với phản ứng của Thẩm Lăng có chút kinh ngạc, phải biết rằng một câu này của hắn phê xuống, thì người chết sẽ có rất nhiều. Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ bị dọa cho sợ rồi, nhưng nào ngờ nàng không bị dọa mà ngược lại còn rất vui?
Hắn cau mày.
Lá gan của nàng không phải rất nhỏ sao? Nhìn thấy một tấm da người đã bị dọa cho tới muốn khóc, sao bây giờ lại không nhỏ, thật là kỳ lạ.
Thẩm Lăng:.
Tạ Nguyên Tuần chính là sự uy hiếp tuyệt đối của cả triều đại nhà Lương, tấu chương của Khúc thượng thư sau khi hắn phê xuống đã được triều đình bắt đầu thi hành một cách mạnh mẽ và vang dội. Không chỉ Bột Hải quận lý quận thủ bị áp giải về kinh thành để tra khảo và định tội, mà trong kinh thành tất cả các quan viên hễ có liên quan đến việc này đều bị tống vào đại lao, kẻ nên bị lưu đày thì lưu đày, nên bị giết thì sẽ giết. Máu chảy ở khắp nơi các cửa chợ hàng quán. Các quan viên bên Khúc thượng thư đang rất vui mừng và phấn khởi, bên này Dương Tả tướng đã chết không ít người. Mỗi khi hạ triều sắc mặt của hắn đều xám xịt.
Ngồi trong xe ngựa, Dương Tả tướng thu hồi biểu cảm khó coi của mình, vẻ mặt bình tĩnh.
Thực ra hắn cũng không cảm thấy quá đau buồn khi biết có quan viên bên mình chết đi. Tuy nhiên lần này hoàng đế lại hạ lệnh giết chết để hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao lúc trước ở trên triều Khúc thượng thư đã nói qua nhưng hoàng đế cũng không có điều tra. Mặc dù Dương tả tướng cũng không hiểu nhưng hắn không nghĩ sẽ vào cung hỏi.
Hắn còn chưa muốn chết sớm như thế.
Bệ hạ của bọn họ giết người chưa bao giờ sẽ nương tay với ai.
Nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước, Dương Tả tướng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, hắn thấy Lại Bộ thượng thư Thẩm Khang Chính đang bị một đám người vây quanh.
Dương Tả tướng nheo mắt lại.
Mấy ngày nay hắn bị chuyện bạc cứu trợ quấn thân, nên đã xem nhẹ việc trong hậu cung của hoàng đế có một vị Thẩm quý nhân rất được sủng ái, mỗi đêm hoàng đế đều gọi nàng vào thị tẩm.
Nếu hắn nhớ không nhầm, vị Thẩm quý nhân đó chính là nữ nhi của Thẩm Khang Chính, chẳng trách hiện tại hắn được nhiều người vây quanh khen ngợi và chúc mừng.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi các hoàng đế khác, có phi tử được sủng ái. Nhưng đương kim hoàng đế Tạ Nguyên Tuần sủng ái phi tử, vậy thì thực là làm người phải kinh ngạc. Xem ra bản lĩnh của vị Thẩm quý nhân kia còn rất lớn.
Dương Tả tướng không dám chọc giận Tạ Nguyên Tuần, nữ nhi hắn tiến cung cũng không dám, vẫn luôn ở trong cung bị ghẻ lạnh. Vị Thẩm quý nhân này có thể được bệ hạ sủng ái, hay không bằng hắn tìm Thẩm Khang Chính hỏi một chút. Sau đó lại truyền tin cho nữ nhi của hắn ở trong cung để nàng tìm Thẩm quý nhân kết liên minh?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, Dương Tả tướng cho hạ nhân nâng kiệu đến Thẩm phủ tìm Thẩm Khang Chính.
Thẩm Khang Chính, người bị Dương Tả tướng đuổi tới cửa và hỏi bí mật nữ nhi hắn có thể đắc sủng.
Thẩm Khang Chính:.
Hắn không biết gì cả!
Hắn cũng rất khiếp sợ khi biết nữ nhi hắn tìm trở về không bao lâu lại được hoàng đế sủng ái! Hắn và Tưởng thị đều nghĩ rằng dù Thẩm Lăng có may mắn vượt qua vòng sơ tuyển, thì cuối cùng nàng cũng sẽ bị đuổi khỏi cung. Làm sao hắn có thể ngờ được nàng sẽ trở thành Thẩm quý nhân của Thẩm gia, hắn hoàn toàn cũng không hiểu rõ nữ nhi của hắn, được không!
Tuy nhiên những lời này Thẩm Khang Chính sẽ không nói cho Dương Tả tướng biết. Nếu hắn nói như thế, sẽ đắc tội với Dương Tả tướng. Thẩm Khang Chính vẫn có thể tự mình hiểu biết điều này.
Vì vậy Thẩm Khang Chính hắn đã đem một ít chuyện của Thẩm Hi nói, dù sao thì Thẩm Hi và Thẩm Lăng đều là nữ nhi của hắn, các nàng cũng không khác gì nhau.
Chờ đến khi tiễn Dương Tả tướng đi rồi, nước miếng của Thẩm Khang Chính cũng muốn khô lại.
Hắn quay trở lại hậu viện để tìm Tưởng thị, “Phu nhân, nữ nhi của chúng ta có tiền đồ!”
Tưởng thị cười nói, “Lão gia, ý của ngươi là nói..” Hi Nhi?
Gần đây Hi Nhi rất chịu khó học thêu thùa, nàng rất có tiền đồ trong tương lai, phải biết rằng khi còn nhỏ, bọn họ cho Hi Nhi học thêu thùa, nàng vẫn luôn nói sợ đau không muốn học. Hiện tại cuối cùng nàng đã trưởng thành biết hiểu chuyện hơn và sẵn sàng học hỏi.
Thẩm Khang Chính đang mộng tưởng nói, “Đúng vậy, chính là Lăng Nhi! Nàng ở trong cung được bệ hạ phong làm Quý nhân, kề cận bên người bệ hạ, rất được bệ hạ sủng ái. Dương Tả tướng đã đến phủ tìm ta để dò hỏi những chuyện liên quan đến Lăng Nhi. Lúc trước Lăng Nhi trở về, ta đã biết nàng không phải là vật trong ao, quả nhiên ta không có nhìn lầm..”
Tưởng thị siết chặt khăn tay biểu cảm cứng đờ nghe Thẩm Khang Chính kích động nói.
Tưởng thị không nghĩ đến Thẩm Lăng bị nàng ghét bỏ sẽ trở thành Quý nhân trong cung, còn rất được sủng ái! Nếu không phải nàng còn chút lý trí, suýt chút nữa nàng đã nói ra những lời khi quân phạm tội phải bị tru vi cửu tộc rằng hoàng đế hắn có phải đầu óc có vấn đề rồi không.