Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 10: Chương 10: Nước mắt cá sấu




“Thật vậy ư?” Tạ Nguyên Tuần mặt vô cảm buông tay ra, hắn lau ngón tay vừa mới chạm vào cằm nàng lên trên xiêm y của nàng.

Thẩm Lăng: “...”

- - haha, ta còn chưa có ghét bỏ cái tay bẩn thỉu của hắn, vậy mà hắn lại chê mặt ta bẩn, bộ tay hắn được nạm vàng dát bạc sao? Có giỏi thì hắn đừng có chạm vào!

Tạ Nguyên Tuần im lặng nhìn nàng không nói gì, thần sắc của Thẩm Lăng lập tức dịu lại, mặc dù biết rõ là hắn sẽ không nghe được những lời ở trong lòng của nàng, nhưng nàng có cảm giác vì sao hiện giờ hắn đang nhìn thấu nàng? Tạ Nguyên Tuần từ bên cạnh Thẩm Lăng đi qua và ngồi trên chiếc ghế dài của nàng. Sau đó ăn những quả nho mà lẽ ra nàng nên ăn.

Hai mắt Thẩm Lăng nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình đang bị hắn ăn, bàn tay xấu xa ngứa ngáy của nàng nghĩ muốn bổ vào hắn, thôi quên đi dù gì đánh cũng không lại, đừng nghĩ nữa, nàng khó khăn dời ánh mắt đi để tránh tức giận thêm.

Thẩm Lăng chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Tạ Nguyên Tuần, trong lúc đó nàng nhìn thấy xa xa trên đài hai con hát trên trán đều toát mồ hôi lạnh, Thẩm Lăng biết bọn họ sợ Tạ Nguyên Tuần, đừng nói bọn họ sợ, nàng cũng rất sợ! Bởi vì kịch bản mà các con hát ban đầu biểu diễn không phải như thế này, những gì bọn họ biểu diễn đều đã bị nàng sửa đổi qua, nam thì độc ác nữ lại càng độc ác hơn.

“Bệ hạ, người không biết. Vừa rồi thiếp khóc thương cho tướng công con hát đang diễn, hắn cưới một nữ nhân thâm độc, trở về hại chết hắn, hắn thật thảm, thiếp nhìn mà lòng tràn đầy căm phẫn, hận không thể xông lên giúp hắn, nàng đối với tướng công nàng làm đủ loại thủ đoạn ác độc khiến thiếp cảm thấy lạnh cả sống lưng giữa ban ngày ban mặt.”

“Nàng đang khóc à? Tại sao trẫm lại thấy nàng đang cười.” Tạ Nguyên Tuần kéo Thẩm Lăng lại gần bên người, đút nho cho nàng ăn trong khi nàng trả lời.

Thẩm Lăng nhai nho.

- - Hắn không nhìn lầm, ta thật sự đang cười, còn cười rất vui vẻ.

Nàng không phủ nhận lời nói của hắn, dù sao vừa rồi nàng thật sự đang cười, cắn thêm một miếng trái cây do Tạ Nguyên Tuần đút vào, hàm hồ nói, “Mặc dù trên mặt thiếp đang cười, nhưng trong lòng thiếp lại đang khóc, thiếp không thể để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cho nên mới dùng cách này che giấu cảm xúc thật của thiếp.”

- - Có mới là lạ.

- - Ai tin lời nàng nói, thì kẻ đó chính là kẻ ngốc.

Ánh mắt Thẩm Lăng dâng lên mong chờ, nàng đã thành tâm nói đến vậy, chắc là hắn sẽ tin đi, nàng nhận thấy màn trình diễn này của nàng khá tốt, còn nữa miệng nàng không thể nhét tiếp được, đừng đút đồ ăn cho nàng nữa!

Thẩm Lăng cảm thấy nếu nàng không làm gì, nàng có thể sẽ bị Tạ Nguyên Tuần nhét đồ ăn vào miệng đến đau dạ dày, Thẩm Lăng đảo khách thành chủ đút cho hắn ăn, Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, như ý nguyện của Thẩm Lăng há miệng đem thức ăn nàng đặt ở bên miệng của hắn ăn vào, đồng thời còn ngậm luôn ngón tay nàng không buông.

Chờ đến khi hắn buông miệng ra, Thẩm Lăng run rẩy giơ ngón tay bị hắn gặm qua, phía trên nhiều thêm một dấu răng.

Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Nàng muốn nói gì?”

Thẩm Lăng nhìn hắn, chân thành nói, “Bệ hạ, răng người thật tốt _____.”

- - Ngươi là chó sao, ngón tay của ta bị ngươi cắn rất đau đó, ngươi thích cắn người lắm à, vừa rồi nàng không nên dùng tay mà nên dùng đĩa đút hắn ăn! Để răng trong miệng hắn đều gãy hết cho rồi!

Tạ Nguyên Tuần khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy khuôn mặt nàng cắn xuống, Thẩm Lăng như chết lặng không biết mặt mình tại sao lại bị cắn, nghĩ đến ngón tay bị hắn cắn qua còn đau, nàng muốn làm bộ giả vờ khóc lóc cầu xin hắn buông tha, sẽ rất đau nếu mặt bị hắn cắn, sau đó Thẩm Lăng phát hiện mặt bị Tạ Nguyên Tuần cắn lại không đau, thì ra miệng Tạ Nguyên Tuần chỉ đang ngậm má nàng mổ mổ vài cái.

Bằng cách này, hắn cho nàng cảm giác như được nhìn thấy một đứa trẻ đang ngậm núm vú giả, Thẩm Lăng bất lực gục ngã bật khóc trong lòng, đây là cảm giác quỷ quái gì vậy! Có đứa bé nào lại hung dữ như hắn?

Thẩm Lăng đau khổ nghĩ đến việc đem Tạ Nguyên Tuần so sánh với một đứa trẻ để tìm niềm vui, vậy không phải ý của hắn là nói má của nàng tương tự với núm vú giả sao, hắn đây là đang nói mặt nàng mềm mại hả? Nếu là thế thì nàng còn thấy rất vui, dù sao cũng đang khen nàng hehe.

Tạ Nguyên Tuần dừng dán nước miếng lên mặt Thẩm Lăng, cũng không ngăn cản nàng lau mặt, chỉ nói, “Cho bọn họ dừng đi, nếu như nàng muốn xem nữa thì để cho bọn họ tiếp tục.”

Thẩm Lăng bình tĩnh lau sạch mặt, nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần vẫn rất có nguyên tắc, nàng lau mặt hắn cũng không tức giận, nàng còn tưởng làm vậy sẽ khiến cho hắn tức giận, không ngờ hắn vẫn còn rất lý trí, đột nhiên thần sắc trên mặt của nàng chợt cứng đờ.

Đệt, tiêu rồi!

Nàng vậy mà sẽ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần có nguyên tắc có lý trí, nàng đối với điểm mấu chốt của hắn có phải là đặt quá thấp hay không? Chuyện này chẳng phải giống như một đứa trẻ quanh năm làm việc ác, đột nhiên làm một chuyện tốt, người lớn sẽ cảm động rơi nước mắt nói hắn đã trở nên tốt sao, nghĩ đến đây da gà của Thẩm Lăng đều nổi lên, phép so sánh này có chút kinh tởm.

“Bệ hạ, người có cái gì muốn xem không?” Thẩm Lăng hỏi, Tạ Nguyên Tuần là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, lãnh đạo là lớn nhất, hỏi lãnh đạo trước, ánh mắt như vậy nàng vẫn phải có.

Tạ Nguyên Tuần, “Không, trẫm không thích xem mấy thứ nhàm chán không thú vị này.”

Thẩm Lăng gật gật đầu, thầm nghĩ:

- - Nàng hiểu mà, đối với hắn giết người mới gọi là thú vị.

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, nàng ngược lại hiểu rõ hắn, đúng là các con hát biểu diễn đối với hắn mà nói rất không thú vị, nhưng hiện tại không phải có nàng sao, hắn nhìn một cái cũng không phải không được, hắn nói: “Nàng chỉ cần để cho bọn họ diễn những gì nàng muốn xem là được.”

“Để cho thiếp chọn?”

“Ừ, nàng chọn.” Tạ Nguyên Tuần không có phản đối nói.

Thẩm Lăng vốn dĩ muốn gọi con hát tới đây, để cho bọn họ diễn kịch mà nàng đã sửa lại, nhưng nhớ tới Tạ Nguyên Tuần đang bên cạnh, nàng yên lặng thu hồi những suy nghĩ ấy vào đáy lòng, Thẩm Lăng thành thật đem những quyển thoại bản viết các thể loại biểu diễn lúc trước của các con hát mở ra, dự định từ nơi này tìm kiếm kịch cho con hát diễn.

Thẩm Lăng cũng không muốn phải cẩn thận như vậy, mà là nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần hắn muốn câu cá để thực thi *chấp pháp, vậy nên nàng sẽ không để lộ sự ngông cuồng của mình trước mặt hắn, nàng sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như thế.

(*chấp pháp: Công lý phải được thực thi thì mới mong đưa xã hội trở về với trật tự cần có)

Cuối cùng Thẩm Lăng chọn bản《 Hoa Đình Hội》, tên mang hoa chắc là có liên quan đến việc ngắm hoa? Các tiết mục nhanh chóng được các con hát trình diễn.

Sau khi xem được một lúc, cả khuôn mặt Thẩm Lăng đều ngẩn ra, nàng phát hiện mình vẫn còn quá trẻ người non dạ.

Mặc dù tên của《 Hoa Đình Hội》 có mang hoa, nhưng nó không phải là một buổi ngắm hoa, mà là một câu chuyện xưa về một cô tiểu thư bỏ trốn, thật sự là trăm triệu không nghĩ tới mà!

Thẩm Lăng im lặng không nói gì xem tiếp:

Tiểu thư do con hát diễn, có xuất thân cao quý nàng ở trong dinh thự nhà cao cửa rộng, trong một buổi lễ hội đèn lồng, nàng gặp được công tử cùng nhà mình là kẻ thù với nhau, hai người quen biết nhau, hơn nữa còn yêu nhau. Tiểu thư muốn gả cho công tử, người trong nhà không đồng ý, nói công tử không chỉ là kẻ thù của họ, mà hắn càng không phải là một người chồng tốt, dưới gối công tử đã có hai hài tử được sủng ái.

Thẩm Lăng nhíu mày.

- - Nếu thật sự gả qua đó chính là làm mẹ kế, ngu ngốc, ngươi có biết làm mẹ kế khó khăn như thế nào không? Đối với bọn họ tốt, người khác sẽ nói là ngươi có âm mưu, đối với bọn họ không tốt, người khác sẽ nói ngươi có tâm địa xấu, ngươi không thể nào làm vừa lòng cả đôi bên được.

Tạ Nguyên Tuần nghe được tiếng lòng của Thẩm Lăng mới ngước nhìn về phía con hát.

Tiểu thư không nghe khuyên giải, vẫn một lòng muốn gả cho công tử, thậm chí còn tuyệt thực nhưng người trong nhà vẫn không đồng ý, ngược lại nàng còn đem bản thân đói đến choáng váng, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma.

Thẩm Lăng:.

- - Lúc tiểu thư này từ trong bụng mẹ đi ra bộ không có mang theo não sao? Chỉ vì một người nam nhân mà đòi sống đòi chết, ta thấy nàng chắc là thiếu sự mài dũa trải đời trong xã hội.

- - Trên đời này, không có gì quan trọng hơn mạng của mình cả.

Tạ Nguyên Tuần bật cười, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, gối đầu nằm trên đùi nàng, ánh mắt lúc có lúc không nhìn màn trình diễn trên đài, vừa nhìn liền biết hắn không nghiêm túc nghe, trái lại những lời trong lòng Thẩm Lăng càng hấp dẫn hắn hơn, Tạ Nguyên Tuần cảm thấy hắn nghe những lời trong lòng của nàng còn thú vị hơn là xem diễn kịch nhiều.

Thẩm Lăng có thể làm gì? Còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn làm gối ôm cho hắn.

Tạ Nguyên Tuần nghịch những sợi tóc bị rũ xuống của Thẩm Lăng, hắn nói với một giọng điệu nhỏ nhẹ, “Nàng xem nghiêm túc như vậy, là thích bọn họ diễn sao?”

Thẩm Lăng trả lời trái với lương tâm của mình, “Vâng, thiếp thấy bọn họ diễn rất tốt.”

- - không, nàng không thích, nội dung quá ngu xuẩn, là loại xuẩn không thể chịu nổi, nàng chính là đang nói tiểu thư kia.

Trong lúc hai người trò chuyện, trên đài vẫn tiếp tục biểu diễn:

Tiểu thư bảo nha hoàn bên người đi ra ngoài tìm công tử, biểu hiện sự quyết tâm của nàng nhất định sẽ gả cho hắn, công tử cũng nói hắn sẽ đợi nàng, nàng cảm động từ trong nhà trốn ra cùng công tử tụ hội. Sau đó theo công tử trở về nhà và trở thành tiểu thiếp của hắn. Sau khi động phòng, công tử đem hai đứa con của hắn giao cho nàng nuôi dưỡng, hai đứa nhỏ trêu chọc nàng, bắt sâu bọ cho vào thức ăn khiến nàng bị dọa sợ, đẩy nàng vào hồ nước suýt chút nữa chết đuối, nhưng nàng cũng không có tức giận, chờ đến khi nàng mang thai, chúng để cho nàng sẩy thai từ nay về sau không thể lại sinh con, tiểu thư không có trả thù mà còn lấy đức báo oán, ngăn cản công tử trừng phạt bọn chúng.

Công tử sau đó cưới thê tử chính thất, thê tử chèn ép hai đứa nhỏ, tiểu thư dùng sự dịu dàng và thiện lương của mình để bảo vệ hai đứa nhỏ, và yêu cầu chúng gọi nàng là nương, thê tử ở trước mặt công tử bịa đặt nói xấu nàng. Sau khi công tử nghe thấy đã tát cho nàng một bạt tay, nàng oan ức đau đớn mà khóc, nhưng nàng vẫn âm thầm chăm sóc cho công tử, đợi đến khi thân thể nàng ốm yếu bệnh tật, vài năm sau thì nàng mất đi, công tử liền viết không ít thơ văn để tưởng nhớ nàng, người đời sau này đều nói hắn có tình có nghĩa.

Thẩm Lăng, “...”

Cái câu chuyện này thật là chó má! Quá tổn thương tam quan của nàng, nếu sớm biết cùng Tạ Nguyên Tuần xem diễn kịch sẽ bị ô nhiễm tinh thần như vậy, nàng không nên đồng ý cùng hắn xem!

Nàng hoảng hốt nghĩ:

- - Ta sẽ xem loại vở kịch này, đầu nàng bị lừa đá sao?

- - Nàng không muốn xem vở kịch này nữa trong vài tháng tới.

Tâm tình Tạ Nguyên Tuần rất tốt, hỏi, “Sao không nói lời nào hết vậy, không thích sao?” Thực ra hắn đã có được câu trả trời từ tiếng lòng của nàng.

Thẩm Lăng nhẹ nhàng đáp, “Thiếp không thích.” Nàng còn chưa từ trong hoảng hốt phục hồi lại, cho nên không có nhạy bén phát hiện được sự không đúng trong lời nói của Tạ Nguyên Tuần, bởi vậy những gì nàng nói đều là suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.

Quả nhiên nghe xong sắc mặt của Tạ Nguyên Tuần sa sầm lại, hắn lạnh lùng nói, “Có nghe thấy không, Quý nhân nói không thích, đem bọn họ dẫn xuống.”

Phùng công công gật đầu, “Vâng, thưa bệ hạ.” Hắn vẫy tay để cho người đi lên và kéo những con hát này xuống.

Thẩm Lăng bị phen động tĩnh này đánh thức, nàng đã quen với việc Tạ Nguyên Tuần mang đến cho nàng đủ loại mưa gió, thật sự là không có biện pháp, thấy nhiều riết nàng cũng quen rồi. Thẩm Lăng chưa từng cho rằng nàng có hào quang gì, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần kiên nhẫn với nàng so với người khác nhiều hơn một xíu thôi, lúc ở bên cạnh nàng tính tình của hắn cũng sẽ tốt hơn một chút, nếu Tạ Nguyên Tuần muốn giết người khác, Thẩm Lăng chỉ biết coi như không nhìn thấy, nhưng hiện tại hắn muốn giết là những con hát được gọi tới diễn kịch cho nàng, nàng không thể làm ngơ được.

Chỉ vì diễn kịch mà bị giết, lý do này cũng quá bi thảm đi.

Nàng sẽ cầu xin vài câu cho bọn họ nhưng điều kiện là không làm tổn thương đến nàng, nếu Tạ Nguyên Tuần nhất quyết muốn giết, Thẩm Lăng chỉ có thể hy vọng kiếp sau bọn họ sẽ đầu thai vào nơi tốt hơn, đừng đến triều đại nhà Lương, nghe thì có chút giả dối, nhưng để nàng làm nhiều hơn, nàng cũng chỉ có thể xin lỗi, nàng không thể làm được.

Thẩm Lăng kéo kéo ống tay áo Tạ Nguyên Tuần, cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của hắn, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói:

“Bệ hạ, thiếp chỉ không thích chính là tiểu thư và công tử do hai con hát đóng, bọn họ diễn rất tốt, nhưng chính là diễn quá tốt nên thiếp mới không thích, không liên quan gì đến bọn họ, thiếp có một chủ ý thú vị hơn nữa so với giết người. Trên triều đình chắc là sẽ có thần tử cần bệ hạ ban thưởng đúng không? Nếu có, bệ hạ có thể để cho những con hát này đến biểu diễn cho bọn họ xem, tốt nhất lúc diễn để con hát đổi nhân vật diễn một chút, ví dụ như đổi tiểu thư thành công tử, để cho công tử gả cho tiểu thư, ta nghĩ đến lúc đó biểu cảm trên gương mặt của bọn họ nhìn nhất định sẽ rất thú vị.”

“Bệ hạ có thể vui vẻ thì những thần tử kia cũng được khen thưởng, vẹn cả đôi đường, thật tốt biết bao, bệ hạ người cảm thấy thế nào?”

Tạ Nguyên Tuần suy nghĩ một chút, uể oải nằm lười biếng nói, “Chủ ý này của nàng cũng không tồi, Phùng công công, đem những lời nói vừa rồi của Quý nhân ghi lại.”

Thẩm Lăng rơi nước mắt cá sấu, thầm nghĩ:

- - Làm sao ta cảm giác mình có chút giống gian phi muốn mưu hại Trung Lương?

- - Những thần tử sắp bị hố trên triều đình, các ngươi đã vất vả rồi, chặng đường còn lại ta mong các ngươi có thể thuận lợi đi hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.