“Tiểu thư, lão gia và thiếu gia đã trở về, phu nhân gọi người đi qua dùng bữa.” Một nha hoàn đi từ chính viện lại đây nói.
Trong căn phòng cổ kính, ngồi trước gương đồng nhìn nha hoàn trang điểm phía sau Thẩm Lăng mở miệng lên tiếng, “Được, ta đã biết.”
Thấy nàng không nhúc nhích, nha hoàn thúc giục, “Phu nhân nói, để cho tiểu thư nhanh chóng đi qua, nếu tiểu thư muốn trang điểm thì có thể dùng cơm xong về phòng để nha hoàn tiếp tục hầu hạ người, tiểu thư tại sao người muốn chậm trễ giờ.”
Thẩm Lăng, “Lần đầu gặp người nhà, tốt hơn nên là ăn mặc trang điểm cẩn thận, ma ma trong phủ không phải đã đề cập đến việc ta nên ăn mặc cho phù hợp sao?”
Nghe vậy, nha hoàn lúc này mới im lặng không nói tiếp.
Thẩm Lăng cúi đầu, yên lặng đảo mắt ở nơi mọi người nhìn không thấy. Nàng đi vào Thẩm phủ đã được nửa tháng, trước đó nàng vẫn như bao người ban ngày đi làm, ban đêm làm thêm giờ, vì sinh hoạt phải bôn ba mệt nhọc. Kết quả ban đêm ra cửa vứt rác lại không biết trên cầu thang ai làm đổ nước bất cẩn dẫm trượt, từ trên lầu ngã xuống mà chết. Vừa mở mắt ra nàng đã đi vào thế giới này, sau đó Thẩm Lăng nhanh chóng phát hiện nàng xuyên qua quyển sách thiên kim thật hay giả.
Trong sách, nàng là nữ phụ độc ác, người làm nổi bật nữ chính ở khắp mọi nơi với cách cư xử thô bạo, hành vi tồi tệ và nhiều thủ đoạn nhằm vào hãm hại nữ chính đến cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Ngay khi vừa chào đời, nàng đã bị vị di nương sủng ái trong Thẩm gia, ác ý tráo đổi với một đứa trẻ ở nông thôn, nguyên nhân khiến sự việc bị bại lộ do huynh đệ nhà mẹ đẻ của vị di nương đã phạm tội, triều đình muốn xử trảm hắn. Nàng muốn nhờ sự giúp đỡ nên hướng Thẩm phu nhân cầu cứu nhưng không thành liền chửi ầm lên, để trả thù nàng đã đem chuyện năm đó tráo hài tử nói ra.
Đương nhiên Thẩm gia sẽ không để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài, đã cử người đến nông thôn tiếp Thẩm Lăng trở về. Chỉ là những quy tắc của Thẩm phủ không phù hợp với nàng, đặc biệt là so với Thẩm Hi đã được Thẩm gia nuôi dưỡng nhiều năm, nàng càng đần độn và thô tục hơn, nên không được lòng mọi người và bị Thẩm gia ghét bỏ.
Ngược lại nữ chính Thẩm Hi, sau khi thân thế bị phơi bày cũng không bị đuổi đi. Thay vào đó, lưu lại Thẩm gia và được che chở bởi Thẩm gia, cuối cùng gả cho nam chính Thẩm Cẩn Tu, trưởng tử của Thẩm gia.
Thẩm Lăng không khỏi tò mò, Thẩm gia thật sự ngốc như vậy sao, làm sao có thể khinh thường nữ nhi của mình đi cưng chiều người không cùng máu mủ với mình?
Khi bị tiếp về Thẩm gia, nàng không thấy một nhà Thẩm gia, đã bị đưa cho các ma ma trong phủ học tập lễ nghi quy củ, Thẩm Lăng có thể xác định được một sự thật: Thẩm gia này, thật sự ngu ngốc như vậy!
Sau khi chải đầu trang điểm, Thẩm Lăng theo sau nha hoàn dẫn đường hướng chính viện đi, trên đường đi bọn hạ nhân nha hoàn nhìn thấy nàng, đều dừng lại hành lễ gọi một tiếng tiểu thư. Toàn bộ quá trình Thẩm Lăng đều chỉ mỉm cười, ngay khi nàng vừa rời đi, bọn họ bắt đầu ríu rít nghị luận sau lưng nàng. Như vị tiểu thư này vốn phải ở nông thôn sau được tiếp về phủ lại có thể biến thành tiểu thư Thẩm gia phủ thượng thư. Trong lòng Thẩm Lăng đầy nghi vấn --- đám a miêu a cẩu này đều nói nửa tháng rồi, còn chưa nói đủ sao? Nàng nghe riết đều muốn thuộc lòng rồi, oke!
Vào tới chính viện, Thẩm Lăng thấy mẫu thân nàng Tưởng thị, Tưởng thị có khuôn mặt phúc hậu đoan trang, ăn mặc sang trọng tao nhã, vừa nhìn là biết người luôn sống trong nhung lụa.
Ngay khi Thẩm Lăng bước vào, đã chạm ngay ánh mắt soi mói đánh giá của nàng.
Thẩm Lăng dẫn đầu kêu lên, “Mẫu thân.”
Tưởng thị gật đầu, “Quy củ học được không tồi.”
Thẩm Lăng mỉm cười nói, “.. Đều là các ma ma dạy tốt.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- - Học không tốt, thì lòng bàn tay nhỏ bé của nàng phải bị đánh rướm máu mất, đương nhiên nàng sợ đau.
- - có biết ta đã trả bao nhiêu sau sáu từ trong tên của ngươi không? Làm sao ngươi biết ta phải trả giá nhiều hay ít. Nhưng thực sự chỉ có sáu từ thôi sao, thật hay giả?
Tưởng thị không biết trong lòng Thẩm Lăng đang nghĩ gì, nàng nói một câu sau liền không lên tiếng nữa, chỉ bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Thẩm Lăng, “...”
Một câu là đủ. Thêm nữa cũng chẳng giải quyết được hết đống chuyện phức tạp như thế này.
Một lát sau, một nha hoàn đi vào bẩm báo, “Phu nhân, lão gia và thiếu gia đã thay y phục xong, Nhị tiểu thư cũng đi cùng.”
Tưởng thị gật đầu ra lệnh: “Để hạ nhân bắt đầu dọn thức ăn lên đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Tưởng thị nhìn Thẩm Lăng và thở dài.
Lúc đầu nàng không thể tin được Hi Nhi không phải là nữ nhi của nàng, chỉ cảm thấy vị di nương kia đang ăn nói lung tung, ai ngờ sau khi lão gia tra khảo qua đi, vị di nương nói đều chính là sự thật, sau lại nhìn Hi Nhi khóc đến thương tâm, trong lòng nàng không vui đối với Thẩm Lăng còn chưa tiếp trở về.
Đến khi Thẩm Lăng trở lại Thẩm gia, ma ma dạy nàng quy củ đã dạy nửa tháng mới có thể dạy tốt cho nàng, đánh giá của Tưởng thị đối với nàng lại thấp vài phần. Một người đần độn ngu dốt như thế, làm sao sánh bằng Hi Nhi của nàng.
Tưởng thị nhìn nàng rồi nói: “Đợi lát nữa phụ thân và ca ca con đến, nếu có nơi nào không hiểu thì hỏi muội muội, nhiều kết thân ở chung hơn.” Trong mắt Tưởng thị gợn lên một nụ cười “Hi Nhi làm người ôn nhu hào phóng, là tiểu tâm can trong nhà chúng ta.”
Thẩm Lăng mỉm cười, “Muội muội thật tốt.”
- - Nàng ta thật lợi hại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tâm can bảo bối nặng ký của các người, ai dám nói gì?
Tưởng thị không có gì để nói với Thẩm Lăng trước đây nhưng khi nhắc đến Thẩm Hi, nàng giống như cái máy hát nói mãi không ngừng.
Đối với điều này, Thẩm Lăng chỉ dùng một biểu cảm -- mỉm cười
Ánh mắt Tưởng thị cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đầy mong đợi, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhìn thấy tâm can Thẩm Hi của nàng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lăng ở trong phòng, biểu tình trên mặt nàng nhạt dần đi.
Tưởng thị mở miệng lên tiếng căn dặn: “Con phải nhớ cho kĩ lời ta nói, ta biết quy củ của con không bằng Hi Nhi, nếu không, ta làm sao để cho ma ma trong phủ dạy bảo con? Hiện tại con đã là tiểu thư Thẩm gia, phụ thân là Lại Bộ Thượng Thư triều đình, con không thể đem bộ dáng trước kia của con ở trong phủ ném đi mặt mũi Thẩm gia ta.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng bọn hạ nhân gọi lão gia, Thẩm Lăng biết phụ thân nàng Thẩm Khang Chính, Thẩm thượng thư đang đến.
Tưởng thị cười với Thẩm Lăng nói, “Ngươi đứa nhỏ này, nương không phải đã bảo trước mặt ta con hãy thoải mái hơn sao? Con là nữ nhi của ta, xa lạ với ta vậy sẽ làm ta đau lòng lắm biết không?”
“Lạch cạch!” Bước chân Thẩm Khang Chính rơi xuống cùng với lời nói của Tưởng thị
Vẻ mặt Thẩm Lăng khó có thể diễn tả: “...”
- - Ngươi nghiêm túc chứ? Thật không biết xấu hổ sao? Vậy ngươi có thể thực hiện những điều đó không?
Thẩm Khang Chính bước vào nhìn về phía Thẩm Lăng, vẻ mặt nho nhã và dịu dàng “ Con chính là Lăng Nhi, đều là người một nhà, nơi này cũng là nhà con, sau này không cần phải khách sáo với chúng ta như thế.”
Thẩm Lăng nở một nụ cười không thay đổi: “Vâng, phụ thân”
Lúc này, tất cả những gì nàng phải làm là mỉm cười.
Nhìn Thẩm Cẩn Tu phía sau, nàng chủ động kêu lên, “Ca ca.”
Thẩm Cẩn Tu và Thẩm Khang Chính mặt mày tương tự ôn tồn lễ độ, chỉ là trong con ngươi lộ ra vài phần sắc bén, nghe thấy Thẩm Lăng xưng hô với hắn, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại. “Ừm.”
Thẩm Khang Chính liếc hắn một cái nói, “Đây là muội muội con.”
Thẩm Cẩn Tu theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hi đi theo bên người, thấy Thẩm Hi không có biểu hiện gì không vui, lúc này hắn mới nhàn nhạt kêu lên, “Muội muội.”
Thẩm Hi ôn nhu nói, “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách ca ca, ca ca không phải cố ý không gọi tỷ, hắn chỉ là chưa thích ứng được, dù gì trước đây muội muội của hắn là muội. Nhưng ta vẫn luôn muốn có một người tỷ tỷ, hiện tại ước mơ đã thành hiện thực, ta vô cùng hạnh phúc, tỷ tỷ.”
Thẩm Lăng, “.. Nhìn thấy muội ta cũng rất vui, muội muội.”
- - Dù có nói hay đến đâu, nhưng cũng không thể ngăn được cái thứ kỹ nữ như muội.
- - Nếu ta nhớ không lầm thì ta bằng tuổi với người muội muội này, muội nghiêm túc gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao?
- - muội cứ yên tâm, ta sẽ không đoạt ca ca của muội đâu, nếu thấy hiếm lạ thì muội cứ tùy ý lấy đi, cho ta-ta đều không cần.
Mọi người đều đã gặp mặt và chào hỏi nhau, Thẩm Khang Chính cùng mọi người ngồi xuống dùng bữa, thời điểm dùng bữa, bọn nha hoàn hầu hạ đang sôi nổi bưng các dụng cụ súc miệng và rửa tay, Thẩm Lăng nhìn các bước thủ tục phức tạp của Tưởng thị làm theo. Đến khi cầm đũa trên tay ăn vào một hớp cơm, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- - mẹ nó, thật là rắc rối.
“Phốc.” Thẩm Hi cười khẽ một tiếng và dường như ý thức được làm vậy là không tốt, nàng rối rít xin lỗi giải thích, “Tỷ tỷ, món này gọi là cá thông và cá xanh, tỷ phải ăn từ mép trước thì mới có thể nếm trọn được hương vị của nó, tỷ ăn quá nóng vội rồi, phải ăn giống như ta này, đây, ta dạy cho tỷ.” Nàng làm mẫu trước một cái.
Ánh mắt của Tưởng thị và những người khác chợt đảo qua.
Thẩm Lăng, “...”
- - đệt, ta ăn sao mắc cái quái gì đến ngươi!
Thẩm Lăng ngây người nói, “Thật sao, ah, xin lỗi, đây là lần đầu tiên ta được ăn những món ngon như này, ta chưa từng ăn nó bao giờ. Trước kia, đồ ăn của ta đều là ngũ cốc thô, nếu ta muốn ăn một chút lương thực cũng được nhưng phải đợi đến Tết Nguyên Đán mới có thể ăn được một ít. Giờ đây, một ngày như thế đối với ta chỉ như một giấc mơ vậy.”
Thẩm Hi, “...”
Biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Hi gần như mất đi.
Thẩm Lăng đem nàng nói đến thảm thế kia thì người trong nhà sẽ cảm thấy nàng không được đối xử tử tế, Thẩm Hi nhìn về phía Tưởng thị và Thẩm Khang Chính, hai người bọn họ biểu tình đều phức tạp.
Thẩm Hi cắn môi, nàng nghiêng người về phía Thẩm Cẩn Tu, cẩn thận hỏi, “Muội, muội có nói gì sai không?”
Thẩm Cẩn Tu nói với một giọng điệu ấm áp, “Hi Nhi, không liên quan gì đến em”
Hắn là nhìn Thẩm Hi lớn lên, Thẩm Hi không có ý xấu, ở trước mặt hắn cho tới bây giờ đều có cái gì nói cái nấy, mà người muội muội mới trở về này, hắn chưa thể hiểu biết hết.
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của Thẩm Lăng có phải là nàng cố ý nói như vậy hay không?
Hắn nhìn Thẩm Lăng thật cẩn thận.