Bạo Quân Độc Sủng

Chương 73: Chương 73: Hưởng thụ mùi vị mất hồn




Lòng nàng nhảy lộp bộp, thấy sắc mặt hắn ác độc như thế, sợ hãi đứng dậy. Nửa tháng còn chưa tới, sao tình độc lại phát tác được chứ?

Hắn lấy từ trong lòng ra một con sâu nhỏ màu vàng, đặt bên miệng thổi. Từ trong con sâu đó phát ra tiếng chói tai, so với tiếng sáo còn như xoáy sâu, rất khó nghe.

Mi tâm Diệp Vũ nhíu lại, chẳng lẽ, mảnh màu vàng này lại có thể khiến tình độc phát tác sao?

Quả nhiên nàng cảm giác một sự thay đổi nhỏ trong cơ thể… Từ lòng bàn chân bắt đầu ngưa ngứa, rồi dần dần lan ra chậm rãi thành lớn hơn… Loại ngứa này không giống như bị người chọc ngứa, không thể nói rõ ra được, chỉ biết là ngứa rất khó chịu, muốn lấy tay gãi, song cũng vô dụng, càng ngày càng ngứa nhiều hơn, cứ lan tràn ra toàn thân, tới mông, chân, eo, ngực… Nàng cố gắng không gãi, tránh bị xước da, song loại ngứa râm ran toàn thân này thật sự như sắp lấy mạng của nàng….

Công tử Kim thu lát cắt màu vàng lại, nhìn nàng chằm chằm mãnh liệt, như đang thưởng thức nỗi thống khổ của nàng vậy.

Nàng quay cuồng trên giường, toàn thân ngứa ngáy, sống triều bao trùm cả người nàng, nàng cắn chặt răng, kiên trì chịu đựng.

Ngay sau đó, ngoài ngứa ra, còn có vô số con sâu nhỏ cắn nàng, cắn da nàng, ăn thịt nàng, uống máu nàng, cả người đau nhức, râm ran, đau thấu tận xương cốt…

Mồi hôi ẩm ướt cả quần áo lẫn tóc mai nàng, nàng vừa ngứa lại vừa đau, run rẩy từng cơn, khuôn mặt thanh mị trắng như tờ giấy, mồ hôi chảy từng dòng như nước xuống.

Nàng không hề nghi ngờ, công tử Kim thật sợ đã bỏ loại tình độc đáng sợ lên người nàng.

“Công tử Kim, ta biết rồi…. Ta sẽ không chạy trốn nữa” Diệp Vũ nói đứt quãng, răng va lập cập, giọng run ru.

“Biết sai rồi sao?” Công tử Kim yên lặng, mắt thâm trầm.

“Biết sai rồi… Ta sẽ ngoan, sẽ làm việc cho huynh…” Nàng lắc đầu mãi, bộ dạng tiều tuỵ trắng bệch, đáng yêu khiến người ta không nỡ nhìn, khiến cho mọi nam nhân phải mềm lòng, song hắn lại vẫn thờ ơ như cũ. Nàng cọ tới, kéo tay áo hắn, đau đớn cầu xin, “Ta thật sự biết sai rồi, van cầu huynh….đưa thuốc giải cho ta…”

“Ngươi còn chưa biết đến tình độc thật sự thế nào, ta sao lại cho ngươi thuốc giải được chứ?” Hắn cười lạnh lẽo, hất tay nàng ra.

Diệp Vũ tuyệt vọng hận hắn thấu xương song lại không làm được gì. Bỗng, một luồng khí nóng bốc lên từ gan bàn chân, nhanh chóng lan tới tận ngực toả ra khắp cả người. Điều đáng sợ là luồng khí nóng này biến thành lửa nóng hừng hực, cứ thế thiêu đốt trong cơ thể nàng, đan xen cùng loại ngứa kỳ lạ này khiến một trận đau nhức tra tấn nàng.

Nàng giống như thấy ngọn lửa đang thè lưỡi liếm, cả trận lửa lớn đang huỷ sạch ý thức của nàng, nàng chỉ cảm thấy cổ họng khát khô vô cùng, khát vọng có một trận mưa to trút xuống, chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu, khô nóng không chịu nổi, khát vọng cực kỳ có nước đá ve vuốt…. Nàng biết, tình độc lợi hại thật sự là thế này, khát vọng nam nhân…Phải làm sao đây?

Nàng lại cầu xin hắn, đau khổ cầu xin, song lại thề, cam đoan nhiều nữa cũng không lay dộng được hắn.

Công tử Kim chẳng chút thương tiếc, thương hại, ngón tay bóp cằm ướt sũng mồ hôi của nàng, “Ta luyến tiếc giết ngươi, nhưng ta lại muốn ngươi nếm thử sống không bằng chết, nếm mùi thống khổ!”

“Đừng…đừng mà… Van xin huynh, đừng…” Giọng nàng khàn khàn mỏng manh.

“Trò hay lập tức bắt đầu, ta sẽ cho hai gã khoẻ mạnh hầu hạ ngươi, giải độc cho ngươi, để cho ngươi được hưởng thụ mùi vị hoan ái kia!”

Hắn vỗ tay, khoé mắt mỉm cười như thuốc độc, âm độc vô cùng.

Diệp Vũ chấn kinh tột cùng, tức giận tràn ra khỏi cơ thể. Trời ơi! Nam nhân này sao lại độc ác như vậy chứ!

Hai gã đàn ông cao to đẩy cửa mà vào, công tử Kim vẫy vẫy tay, ngồi trước bàn, vẫn là tư thế phớt lờ nàng như vừa rồi.

Nàng nhìn thấy hai gã đàn ông to lớn đi tới, lập tức lùi vào tận trong giường, bộ dáng mảnh mai thống khổ khiến người ta thương tiếc.

“Đừng lại đây… đừng lại đây..” Nàng đáng thương hoảng sợ, hét lên chói tai. Hai gã đàn ông lên giường, thò tay về phía nàng, trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập, hồn phi phách tán…

Thà chết cũng không để hai tân này thay nhau làm nhục! Ngay trước lúc chúng tóm lấy nàng, nàng nhanh chóng quay đầu húc mạnh!

Trán đau đớn kịch liệt, hơi choáng váng, nàng có cảm giác máu đang chảy xuống, chảy tới miệng. NHưng vì sao còn chưa chết chứ?

Công tử Kim bước nhanh tới, vẫy tay cho hai gã lui, giật nàng ra, dùng ống tay áo lau máu trên trán nàng, cầm máu cho nàng.

Diệp Vũ cáu giận đẩy tay hắn ra, “Buông! Đừng có đụng ta…”

“Ngươi thật chẳng muốn sống nữa sao?” Hắn trầm giọng hỏi, trân mặt có chút lo lắng.

“Ta nguyện chết cũng không làm việc cho ngươi!” Tuy tình độc tra tấn nàng khó chịu, thống khổ, nhưng nàng đã có ý chết trong đầu, có muốn nhúng tay nhiều việc cũng chẳng được nữa. “Ngươi tốt nhất là nên giết ta đi!”

“Ta cố tình không cho ngươi chết!” Hắn ác độc ép nàng, “Mạng nhỏ này của ngươi là do ta cứu, ta cho ngươi chết, ngươi mới có thể chết được! Ta không cho ngươi chết, ngươi phải sống! Cả cuộc đời này ngươi đừng có mà mơ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”

Nàng bị tình độc tra tấn đầu óc mù mờ, hơn nữa lửa giận bốc lên cũng coi nhẹ lời nói cổ quái của hắn.

Hai gã to lớn mang tới thuốc trị thương để băng bó vết thương, khăn mềm rồi lui ra ngoài. Công tử Kim sau khi băng bó vết thương cho nàng xong, phát hiện ra nàng thần trí đã mù mịt-tình độc là một loại độc cổ, chưa tới thời gian phát tác, chỉ có thể dùng âm thanh đặc biệt mới thúc dục tình độc phát tác; giả sử không dùng thuốc giải đúng lúc, sẽ lam vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Nàng hiện giờ như vậy, mắt híp lại, cũng biết rõ bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, lại mơ hồ, cả người mềm nhũn, không có nửa sức lực chống đỡ.

Hắn bóp hai bên má nàng, ép nàng mở miệng ra, tiếp đó cắn đầu ngón trỏ của mình, nhỏ giọt máu tươi vào miệng nàng.

Thuốc giải tình độc là tình hoàn, máu người hạ độc cũng có thể giải độc, bởi hắn đã uống tình hoàn.

Sau đó hắn ôm lấy nàng, đi vào phòng, đặt nàng trong một thùng nước ấm đầy, cởi bỏ toàn bộ quần áo ẩm ướt của nàng.

Tình độc cần một thời gian mới lui, bởi vậy, Diệp Vũ vẫn hỗn loạn. Trong mơ hồ, nàng thấy thật ghét tên này, ghét công tử Kim tắm cho mình, mà lại chẳng có sức nào chống nổi.

Nàng thề một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ trở nên mạnh hơn, báo thù ngày hôm nay! Sau khi tắm rửa xong, lau khô thân thể nàng, mặc quần áo cho nàng, lại ôm trở lại tẩm phòng cũ.

Nằm trên giường, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không ngứa cũng không đau, lại càng không còn cái cảm giác khát khô cổ nữa, giống như tình độc đã giải rồi, chỉ cảm thấy rất yếu, chân tay không còn sức, rất buồn ngủ, thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon.

“Ngủ một lát đi, tỉnh lại sẽ ổn thôi” Giọng công tử Kim chưa từng bao giờ lại ôn hòa đến thế.

“Ta không muốn đợi ở trong này, ta muốn về nhà” Diệp Vũ cất cao giọng, cố sức làm mình tỉnh hơn.

“Trước hừng đông ta sẽ đưa ngươi về”

Hắn coi như thuận miệng nói, xoay người, quay lưng lại nàng, q uyết không cho nàng phản đối. Mặc nàng nói gì, kêu thế nào, cố sức đánh hắn ra sao, hắn cũng vẫn đứng im không động đậy, như một pho tượng ngàn năm vậy. Nàng thật sự mệt quá, mỏi quá, làm loạn một trận thấy chẳng còn sức gì, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Công tử Kim xoay người, nhìn chăm chú nàng ngủ yên tĩnh, mặt tái nhợt. Hai mày nàng cau lại, như thân mình không khỏe vậy, hoặc là trong lúc ngủ mơ có người làm cho nàng lo lắng hoặc có chuyện khiến nàng ngủ không yên… Dần dần hơi thở nàng trở nên đều đều, ổn định, hắn xoay người nhìn gương mặt quyến rũ mấy đàn ông này, nhịn không được đưa tay ra chạm vào, nhẹ nhàng ve vuốt lưu luyến khuôn mặt xinh xắn của nàng.

Cảm giác trơn nõn tinh tế khiến cho hắn chợt rung động, khiến cho tim hắn đập nhanh hơn…. Vừa rồi tắm rửa cho nàng, hắn xoa khắp thân thể trần của nàng, cũng biết say lòng người ra sao, cảm xúc nóng bỏng mê người thế nào… CẢ người ngọc bóng loáng trong suốt, thân thể mềm mại như không có xương, một khối thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, đích thực là tạo hóa của ông trời, tin rằng mỗi một người đàn ông đã từng thấy sẽ suốt đời khắc sâu trong lòng không bao giờ quên.

Chẳng qua nàng với hắn mà nói chỉ là một quân cờ tuyệt sắc, một cô gái còn có giá trị lợi dụng mà thôi.

***

Lúc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi. Diệp Vũ ảo não mãi, thế mà ngủ lại say như thế! Cái gì cũng không biết!

Đã ba bốn ngày rồi, nàng vô tình làm chuyện gì cũng đều dẫn tới kiệt sức, bởi vậy nàng thấy tâm phiền ý loạn, phiền tới chán chết luôn.

Định cao chạy xa bay, lại không đi được; nếu ở lại, sẽ đối mặt với quan hệ nam nữ phức tạp, đấu tranh hoàng quyền, làm nhân bánh giữa mấy người đàn ông, lúc nào cũng cẩn thận, bước từng bước cẩn thận, thống khổ chịu hết nổi. Những ngày này thật sự chẳng muốn trải qua chút nào.

Bởi vậy nàng bất giác chẳng còn nhớ tới chuyện tặng lễ cho sinh nhật Tôn thái hậu tý nào.

Màn biểu diễn lầu Tiêu Tương vẫn bốc lửa như vậy, vẫn đông chật người, tranh cướp nhau xem màn ca múa mới nhất.

Nàng vốn định hồi phủ sớm, nhưng Lãnh Tiêu Tương lại không cho nàng đi, nàng đành đành phải ở lại “nghiệm thu” màn múa mới.

Dựa theo lệ thường, hai màn ca múa biểu diễn xong mới đến mà múa mới. Trong đại đường lại một lần nữa yên lặng, chỉ còn hai chiếc đèn lồng đỏ trên vũ đài toả ra ánh sáng trong veo, lạnh lùng sáng trắng.

Phùng Tề và Lưu Chân đều đứng ở hai bên mạn sườn, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi nhạc khúc tấu lên.

Một người mặc bộ màu đen, một người bộ màu vàng, một vàng một đen, nhìn rất bắt mắt. Tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, họ đều tự nhảy, vũ điệu nóng mắt hấp dẫn nhiều người. Khúc nhạc dạo qua, là ca khúc kinh điển của Micheal Jackson “Dangerous”, họ đứng ở giữa vũ đài, nhảy điệu vũ kinh điển của Micheal Jackson.

Ca khúc ấy, điệu vũ ấy, ở hiện đại được tôn dùng là kinh điển, Diệp Vũ lại lấy ra một nửa để dạy họ nhảy, họ vô cùng ngạc nhiên và cảm thán song lại thấy loại vũ, động tác này rất kỳ lạ, cổ quái. Song họ tin nàng biên đạo múa chắc chắn sẽ khiến toàn thành nổ bung, bởi thế nàng dạy cái gì, họ nhảy cái đó.

Tuy nhạc khí cổ đại không so được với nhạc khí phương tây hiện đại, thiết bị âm thanh cũng tạm ổn, nhưng Lâm Trí Viễn lại mất khá nhiều tâm tư, chọn rất nhiều loại nhạc cụ, hợp tấu thành ca khúc như này, cảm giác mạnh, cũng tính dùng được.

Đoạn vũ đạo này khiến cho đám đàn ông trợn mắt há mồm, ngạc nhiên vô cùng, vỗ tay mãi không ngừng.

Nửa màn vũ đạo là màn vũ táo bạo, lấy ca khúc đặc sắc của Lâm Phong có tên “Illusion” làm nền. Phùng Tề và Lưu Chân lại đối mặt nhau, nghiêng người với người xem, khi khúc nhạc vang lên, họ nhảy dựng lên, đều tự đùa giỡn, đùa giỡn mạnh, có đối nghịc, múa có ý hàm xúc. Bộ vũ đạo này đều là những động tác nhanh, tiết tấu mạnh, tràn ngập cảm xúc mạnh, khiến cho người xem máu bốc sôi trào, đứng lên múa theo khúc nhạc.

Họ nhảy khá được, song Diệp Vũ lại xem rất thoải mái, hồn chu du đâu đó, đến cả Lãnh Tiêu Tương đi vào bên cạnh nàng, nàng cũng chưa phát giác ra.

“Vũ Nhi, con biên đạo múa cho lầu Tiêu Tương cũng kiếm được kha khá rồi, ra thật ngạc nhiên, vì sao con lại có thể sáng tạo ra loại múa mới mẻ cổ quái như thế, trở thành một ngọn cờ múa chứ?” Lãnh Tiêu Tương đã trở thành một tiểu phú bà trong thành cười hỏi.

“Dì Lãnh, con cũng chẳng biết nói thế nào nữa”

“Ta chỉ lo có kẻ ra tay phá hỏng…”

“Lãnh đi đừng có lo, cho dù kẻ khác có vung nhiều tiền đi chăng nữa, con cũng sẽ không đi đâu”

“Ta đây an tâm rồi” Lãnh Tiêu Tương cười ha ha, bỗng nhíu mày, “Giờ lầu Tiêu Tương đứng đầu bảng, trở thành số một trong thành Kim Lăng, tất cả đều là công lao của con. NHưng không ít khách yêu cầu những cô nương khiêu vũ, hát múa ra rót rượu, tiếp khách, ta lo giả sử cự tuyệt như vậy khách này sẽ không đến nữa. Con cũng biết đó, đàn ông trên đời ai mà không háo sắc chứ?”

Diệp Vũ hiểu ý bà, lầu Tiêu Tương dù sao cũng bán rẻ tiếng cười, là nơi bán thịt, không thể cứ chỉ có biểu diễn ca múa mãi. Vì thế, nàng đề nghị, “Con nghĩ rồi, có thể cân nhắc bán rượu, thức ăn, lại thiết kế thêm ghế lo cho nhóm khách quý nữa. Sau khi ca múa xong, khách có thể tới ghế lô khách quý tiếp tục uống rượu, thích cô gái nào hát múa thì chọn. Khách nếu chọn cô gái, cũng phải tuỳ mặt hàng mà đưa tiền, mỗi một cô nương đều có niêm yết giá. Đương nhiên, cô nương nào tự nguyện bán mình cũng có thể tự niêm yết giá”

Nghe vậy, Lãnh Tiêu Tương nhoẻn miệng cười tươi, “Tự niêm yết giá, chủ ý này của Vũ Nhi rất hay, vậy lấy bao tiền mới phù hợp?”

Diệp Vũ nghĩ ngợi chút nói, “Hát, múa giá năm mươi hai, tự bán mình, giá hai trăm lượng”

Lãnh Tiêu Tương hơi ngẩn ra, “Điều này có cao giá quá không?”

Diệp Vũ nói, “Dì Lãnh, giới lắm tiền rất tự phụ đó, nếu không các cô gái lầu Tiêu Tương chúng ca cả đêm còn muốn ứng phó với bao nhiêu người nữa chứ? Chẳng sợ phiền chết, cũng bị rượu làm hỏng cả thân mình, sao còn khiêu vũ được nữa chứ?”

Lãnh Tiêu Tương gật gật đầu, tiếp nhận chủ ý này của nàng, sau đó vỗ vỗ vai nàng, “Ta biết nhiều ngày con không hề được yên, nhưng con người sống ở đời quan trọng nhất là phải có tiền trong tay”

Diệp Vũ thấy bà đi rồi, mới thở dài đứng một bên tiếp tục xem múa.

Phùng Tề và Lưu Chân kích cho cả đại đường nóng bỏng sôi trào, mọi ánh mắt đều tập trung cả trên vũ đài. Họ dừng bất động, một lát sau tiếp đó Lưu chân lại quay sang, đối mặt với hắn, mũi chạm môi, giống như hai đàn ông hôn môi trước công chúng vậy…

Dưới đài vang lên từng tiếng hét chói tai, thật rõ ràng, những người khách này đã bị động tác lớn mật của họ là hinh hãi.

Đúng vậy, điệu nhảy này chính là cơ tình. Mà ở cổ đại, nam nhân yêu được gọi là đoạn tụ (đồng tính), hoặc gọi là long dương chi phích.

Cuối cùng Phùng Tề và Lưu Chân cùng ra tay, đẩy nhau một cái, cùng văng ra, rớt xuống đài, màn múa nóng bỏng như vậy chấm dứt.

Diệp Vũ đã nghĩ, kế tiếp sau Lăng Vô Hương và Phán Phán, thì tên của bọn họ sẽ nhanh chóng truyền khắp mọi ngõ ngách, trở thành vũ nam nổi tiếng khắp cả thành Kim Lăng, có lẽ còn nhận được một số ít ưu ái của đồng tính nam. Một tiểu nhị đi tới, giao cho nàng một bức thư nói là có một gã sai vặt đưa tới. Nàng mở thư ra xem, nhìn thoáng qua, tức giận xé nát bức thư, ném xuống đất.

Công tử Kim uy hiếp nàng, dám can đảm phản bội hắn, không làm việc cho hắn, mẫu thân và đệ đệ của nàng sẽ bị chịu dộc thủ. Lửa giận bốc lên, nàng tức vô cùng!

Vọt vào quaá rượu, ra tới cửa, nàng mở một vò nữ nhi hồng, uống ừng ực xuống cổ họng. Tốt nhất là say, vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Do uống quá nhanh, hết nửa vò rượu, Diệp Vũ cảm thấy đầu hơi đau, vì thế ngồi xuống cạnh tường, ôm vò rượu chậm rãi uống.

Vì sao lại phiền lòng như vậy chứ? Vì sao tất cả mọi người lại muốn lợi dụng nàng chứ? vì sao linh hồn lại tới tận đây chứ? Vì sao…ông trời ơi, ta không đắc tội với ông. vì sao ông lại chỉnh ta như vậy chứ? Ông phải giết chết ta mới thấy vui sao… Có người định cướp vò rượu trong tay nàng, nàng ôm chặt lại, “Làm gì vậy?” Hoá ra là Lâm Trí Viễn.

Hắn đi qua đình viện, trong lúc vô tình nghe một tiểu nhị nói nàng đang uống rượu trong quán, định đi nhìn một cái.

Nàng cũng đã uống khá nhiều, sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt đuôi lông mày chồng chất tầng tầng lớp lớp phiền não và ưu sầu. Hắn biết gần đây nàng bận rộn vô cùng, có không ít chuyện đã xảy ra, đoán chắc trong lòng nàng buồn bực lắm nên mới mượn rượu giải sầu.

“Diệp cô nương, dù có phiền lòng cũng đừng nên uống rượu giải sầu” Hắn khuyên nhủ ôn nhu, ngồi xuống bên nàng. “Không uống rượu thì còn có thể làm cái gì chứ?”

“Có thể đi ra ngoài chút, tán gẫu giải sầu” Khoé môi hắn cười nhẹ như gió thoảng, “Nếu cô không chê, ta sẽ cùng cô”

“Vô dụng, vô dụng thôi… Anh cứ theo giúp ta uống rượu đi, ta càng cao hứng hơn…Hoặc là anh đừng để ý tới ta nữa…”

Diệp Vũ giơ vò rượu lên, dốc vào miệng, lại bị hắn cướp lấy, vò eươụ kia lại rơi hết xuống bụng hắn.

Uống hết hai lần, Lâm Trí Viễn nói sảng khoái, “Ta cùng cô uống, không say không về!”

Nàng ôm vò rượu, cười hắc hắc, “Không say không về !”

Hai người cứ anh một ngụm, tôi một ngụm, chẳng bao lâu, nàng lại mở vò rượu ra, rất nhanh đã cạn đáy.

Lâm Trí Viễn thấy nàng cúi đầu, gật gù, biết nàng đã uống say rồi, rốt cuộc chẳng uống nổi nữa. Cặp mắt đẹp kia của nàng híp lại, bao phủ hơi nước, mưa bụi dường như mêng mông hơn, thêm vài phần mị hoặc; mặt má nàng hồng hồng, cánh môi mềm đỏ hồng sáng bóng, mọng trĩu mê người.

Bộ dạng nàng say rượu trông bốn phần ngây thơ đáng yêu, thêm sáu phần quyến rũ lòng người. Bỗng Diệp Vũ khóc rống lên, cứ như là hắn phụ bạc nàng vậy.

“Diệp cô nương, cô sao vậy?” Hắn có nghe qua chuyện xảy ra trong cung, lại không biết tình hình cụ thể ra sao.

“Ta…Ta không muốn đợi ở trong này nữa…” Nàng khóc bi thương, cứ như một cô gái nhỏ bị uất ức lớn, rơi lệ đầy mặt, đau lòng nức nở muốn chết, “Ta chỉ muốn tự lực cánh sinh… Kiếm được tiền, vì sao ai cũng muốn lợi dụng ta… Ta có gì sai chứ…”

“Cô không sai” Lâm Trí Viễn vẫn nghĩ đến nàng là một cô gái kiên cường, chưa từng thấy nàng yếu ớt như vậy, lòng thấy thương xót, “Muốn khóc thì cứ khóc thật thoải mái đi”

“Ta không rõ vì sao lại tới nơi này… Không phải ta muốn đến, là ông trời trêu ta, huynh biết không….” Nàng khóc như thác đổ, vừa khóc vừa nói, nói nghe không rõ, “Vì sao ta lại xui xẻo vậy chứ… Vì sao họ đều không tha cho ta chứ… Ta muốn về nhà, không muốn đợi ở một nơi cổ đại không rõ đây nữa…”

Cổ đại ư? Hắn không hiểu rõ lời nàng nói, nhưng hắn hiểu ra, có kẻ lợi dụng nàng, ép nàng làm việc. Đây là nguyên nhân tâm tình nàng xấu, muốn mượn rượu tiêu sầu.

Nước mắt trút xuống như những hạt ngọc, trào ra từ mí mắt, nàng nói đứng quãn xong như phát tiết hết hờn dỗi, oán khí và bất bình trong lòng đã chất đầy mấy ngày nay ra.

Chẳng boa lâu nàng khóc mệt rồi thì buồn ngủ mất, hắn ôm nàng vào lòng, để nàng được ngủ thật ngon giấc.

Lâm Trí Viễn lau nước mắt cho nàng, nhìn nàng chau mày, dung nhan thanh thoát, trong lòng ngập tràn nhu tình.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể ôm nàng về tẩm phòng, nhưng cơ hội hiếm có như vậy, mà tận sâu trong lòng đã muốn ôm nàng từ lâu, vì thế hắn vẫn không động đậy. Dần dần hắn cũng ngủ mất.

***

Lâm Trí Viễn ngủ rất mỏng, bên ngoài có động tĩnh gì thì đã tỉnh. Nàng thì ngủ thật say, do một đêm say rượu, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng mềm nhũn dựa vào ngực hắn, mày cau lại, giật mình lại tiếp tục ngủ. Hắn cười cười, trong lòng có cảm giác thoả mãn.

Tuy tay chân đều mỏi tê nhưng hắn cũng không để ý. Trời đã sáng, vẫn nên đưa nàng về phủ trước, nếu không sẽ có người nhìn thấy thì không hay.

Hắn ôm lấy nàng, ra khỏi quán rượu, bảo tiểu nhị gọi một cỗ kiệu lại. May mà người lầu Tiêu Tương vẫn đang ngủ, lúc này chỉ có mấy tiểu nhị là đang bận rộn, hắn dặn họ không nói linh tinh, sau đó ngồi lên kiệu từ cửa hông rời khỏi lầu Tiêu Tương.

Diệp Vũ ngủ rất say, mặc cỗ kiệu động thế nào cũng không tỉnh lại. Đến cửa ngách trạch phủ, hắn ôm nàng xuống kiệu, tiểu nhị chạy tới gõ cửa, đột nhiên có một người bước nhanh tới chặn đằng trước.

Lâm Trí Viễn nhìn kỹ hoá ra là Tấn Vương. Sáng tinh mơ sao ngài ấy lại ở đây nhỉ?

Khí sắc Sở Minh Hiên không tốt lắm, giống như cả đêm chẳng ngủ vậy. Mắt thấy nhạc công lầu Tiêu Tương ôm lấy nàng, còn nàng thì ngủ say, vẫn thấy canh giờ không hợp, hắn âm trầm trước mặt, trong mắt loé lên tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.