Giờ phút này Mạc Chước không bao giờ là thiếu niên ngày xưa luôn mỉm cười nhẫn nhịn trước mặt người khác nữa. Hắn chỉ biết, không một ai có thể cướp Mộc Cẩm đi.
Cẩm ca ca rõ ràng, rõ ràng nên thuộc về một mình hắn!
Bên kia, Mộc Cẩm chung sống với hắn nhiều năm đã nhạy bén nhận ra cảm xúc của bé con nhà mình không tốt. Tuy ý cười trên mặt không giảm nhưng khí lạnh trên người lại càng ngày càng nhiều, giống như sắp bùng nổ vậy.
Cậu nhìn về phía Mạc Đôn rồi lắc lắc đầu nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của Đức phi nương nương, chỉ là hôm nay ta cảm thấy hơi đau đầu, hình như là bị cảm lạnh rồi.”
“Ngũ điện hạ cũng cách ta xa một chút, đừng để bị lây bệnh. Đợi ta khỏe rồi sẽ tự mình tới cung của nương nương thăm hỏi.”
Mạc Đôn vừa nghe Mộc Cẩm nói cậu bị bệnh là cách ra xa. Lại nghe thấy đối phương nói khỏi bệnh sẽ tới cung của mẫu phi thăm hỏi, nên hắn ta cảm thấy coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Sau đó gật gật đầu sung sướng đi ra ngoài.
Chờ Mạc Đôn rời đi, không khí trong lều mới dịu lại một chút.
Loading...
Mộc Cẩm thấy nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, nhưng hai tay lại nắm chặt lại bèn vẫy tay với hắn, lại vỗ vào đệm ý bảo hắn tới đây ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mạc Chước thấy thế mím môi, lúc này mới bước tới ngồi xuống cạnh cậu. Vừa ngồi xuống đã thấy người kia không tim không phổi dựa cả người vào hắn như ngày thường, rồi khẽ cười nói: “Chước Nhi, sao đột nhiên lại không vui?”
Mạc Chước nghe vậy rũ mắt xuống, nói một câu: “Không có.”
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ tới Mộc Cẩm vừa nói bị cảm lạnh, đau đầu. Mặc dù hắn cảm thấy đó rất có thể chỉ là lý do làm Mạc Đôn đi nhưng vẫn không thể không lo lắng hỏi han: “Cẩm ca ca, ngươi không sao chứ! Thật sự cảm thấy không thoải mái sao?”
Mộc Cẩm nghe Mạc Chước nói vậy, trong lòng ấm áp. Cậu nghĩ, bé con nhà mình còn đang tức giận nhưng so sánh thì vẫn quan tâm tới cậu hơn bèn cười lắc đầu rồi nói: “Ta không thoải mái hay không Chước Nhi còn không biết à?”
“Nếu không nói như vậy thì sao đuổi được Ngũ hoàng tử đi, không duyên không cớ xông vào lều của ta, thật phiền.”
“Cẩm ca ca cảm thấy hắn phiền?” Mạc Chước nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm thấy hiếm khi hắn lộ ra vẻ mặt này, cậu cười tủm tỉm vươn tay chọc nhẹ vào má hắn rồi cười nói: “Ta còn đang suy nghĩ vừa nãy sao Chước Nhi lại đột nhiên không vui, hóa ra là ghen tị à?”
Nghe thấy âm cuối Mộc Cẩm cố ý kéo dài ra, Mạc Chước quẫn bách đỏ mặt giống như bị đoán trúng tâm sự. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. Tuy trong lòng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng hắn lại không muốn phủ nhận cảm giác của mình, chỉ đành cúi đầu, rầu rĩ “dạ” một tiếng.
Mộc Cẩm thấy hắn trả lời như vậy thì vô cùng sung sướng, chỉ cảm thấy bé con nhà mình thật sự làm người muốn yêu thương. Vậy nên, cậu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn rồi trịnh trọng hứa hẹn: “Chước Nhi yên tâm, Cẩm ca ca vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngươi.”
Cậu nói xong, còn ngẩng đầu hôn lên trán hắn. Cảm giác mềm mại chạm vào trán làm Mạc Chước ngây ngẩn, cả người cứng đờ lại. Một cảm giác chưa từng có từ nơi được hôn truyền tới khắp người.
Mạc Chước không tự chủ được mà hơi run rẩy, hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, ngay cả đầu óc cũng trống rỗng.
Cẩm ca ca cũng thường xuyên vuốt ve trán và gương mặt hắn, luôn thân thiết và khích lệ hắn.
Nhưng nụ hôn như vậy, từ sau khi hắn mười tuổi chưa từng xảy ra.
Nụ hôn này làm trong lòng Mạc Chước nảy sinh một loại cảm xúc kỳ lạ, nó hoàn toàn khác biệt so với lúc nhỏ. Hắn không thể nói là khác biệt ở điểm nào. Hắn chỉ biết, hắn thích cảm giác này, thậm chí không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Cảm giác tê dại này làm người nghiện mà không cần lí do.
Nhưng hắn nhưng cũng biết, bây giờ hắn đã không còn là đứa trẻ ngây thơ không hiểu gì.
Nếu nói với Cẩm ca ca rằng muốn cậu hôn mình, nhất định sẽ có vẻ rất đột ngột. Nhưng dù hắn có nhịn lại khát vọng trong lòng, thì hai mắt vẫn không tự chủ được mà đuổi theo đôi môi cậu.
Ai biết Mộc Cẩm lại đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn như cảm giác được hắn đang nghĩ gì vậy.
Cặp mắt mèo ngập nước làm hắn hơi hoảng hốt. Hắn biết Cẩm ca ca đẹp, lại không nghĩ tới sau bao năm ở chung vẫn bị nụ cười của đối phương làm cho ngây người. Đôi mắt kia trong suốt lấp lánh làm Mạc Chước cảm thấy như bị nhìn thấu, không có cách nào che giấu.
Tiếng tim đập thình thịch làm hai tai hắn ù đi, cổ họng căng thẳng.
Vì không muốn Mộc Cẩm nhận ra bản thân khác thường, hắn đột nhiên đứng dậy rồi chật vật chạy ra khỏi lều.
Mộc Cẩm vô tội chớp chớp mắt nhìn Mạc Chước đột nhiên xoay người chạy ra ngoài. Cậu nói to: “Chước Nhi, ngươi đi đâu thế?”
Bên ngoài truyền đến tiếng lách cách lang cang.
Một lát sau mới nghe thấy giọng nói hoảng loạn của thiếu niên: “Ta đi bắt nhím cho ngươi, một lát sẽ trở về.”
Nghe thấy hắn nói vậy, Mộc Cẩm mới không nhịn được mà phì cười. Cậu nghĩ thầm, còn không phải là hôn một cái vào trán à? Phản ứng có cần lớn như vậy không?
Cơ mà có phản ứng còn tốt hơn là không có.
Nói vậy, cậu có thể cho rằng Chước Nhi của cậu đã tới lúc biết yêu là gì không?
Mộc Cẩm vuốt cằm, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc.