Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng

Chương 30: Chương 30: Bạo quân vs quốc sư (15)




Chỉ là thuốc được chế tạo từ các loại thực vật khác không có hiệu quả tốt như máu của cậu. Cho dù cậu có cẩn thận điều chế thế nào thì mỗi tháng Mạc Chước vẫn không thể không chịu đựng vài lần đau đớn.

Cứ nghĩ tới bé con nhà mình phải chịu đau, Mộc Cẩm không khỏi hối hận vì để hắn phát hiện. Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ điều dưỡng cơ thể Mạc Chước cho tốt rồi nhổ cổ độc ra khỏi người hắn.

Nghe thấy Mộc Cẩm sẽ không dùng máu của mình để làm thành thuốc, mà sẽ thay thế bằng một loại thực vật khác, sắc mặt Mạc Chước mới tốt hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ tới Mộc Cẩm vừa nói rằng cơ thể của cậu đặc biệt nên máu mới có thể áp chế huyết cổ. Bèn vội vàng hỏi cậu bí mật này rốt cuộc là như thế nào, còn có ai biết. Nghe Mộc Cẩm giải thích là do trời sinh, không chỉ có máu có thể giải độc, mà những người ở cạnh cậu lâu ngày cũng có thể khỏe mạnh hơn. Thiếu niên lại càng cảm thấy thần kỳ, có lẽ Cẩm ca ca là thần tiên hạ phàm giống như suy đoán trước kia của hắn vậy.

Biết được bí mật này chỉ có một mình hắn. Trong lòng lại tính toán cơ thể Cẩm ca ca kỳ lạ như thế, nếu bị người có tâm biết chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Vì thế giờ phút này thiếu niên lại có một mục tiêu phấn đấu hoàn toàn mới.

Hắn âm thầm thề rằng nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ được người quan trọng của mình. Đến lúc đó dù Cẩm ca ca muốn thứ gì, hắn cũng sẽ dâng lên bằng hai tay.

Loading...

Khúc mắc được giải đáp, Mạc Chước thả lỏng người ôm Mộc Cẩm, cơ hồ đè nửa trọng lượng cơ thể lên người đối phương mới thỏa mãn khép hai mắt lại.

Hóa ra cảm giác ôm chặt đối phương, hoàn toàn khống chế cậu lại tốt đẹp đến thế, giống như mảnh ghép cuối cùng trong trái tim được đặt lại đúng chỗ của nó vậy.

Mộc Cẩm biết huyết cổ trên người hắn vừa bị áp chế nên nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi. Bèn nhẹ nhàng nâng người hắn, hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi thêm một lát.

Hai người cứ như vậy mà ôm chặt nhau. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể giao hòa, lại làm đêm thu lạnh lẽo ít đi một tia rét buốt.

Một lúc lâu sau đó, cấm quân mới tìm thấy bọn họ.

Trên đường trở về, Mộc Cẩm mới biết toàn bộ những thị vệ phụ trách bảo vệ hắn đã chết. Trên đường đi tìm, bọn họ không nhìn thấy bất cứ thi thể của người hoặc là động vật nào. Thậm chí ngay cả người chạy về doanh địa báo cáo cũng chết vì vết thương quá nặng.

Nghe đến đó, khóe miệng Mộc Cẩm hiện lên một nụ cười châm chọc, ngón tay khẽ chạm vào đầu gối.

Cậu nhớ rõ, thị vệ chạy về doanh địa báo cáo tuy trên người có rất nhiều vết thương, nhưng lúc nói chuyện còn rất rõ ràng hùng hồn. Sao có thể vì bị thương quá nặng mà chết được. Không nghĩ tới, nhóm người này lại diệt khẩu nhanh như vậy.

Thị vệ chết bị ngụy trang thành bị thú dữ công kích, ngay cả thi thể của đám người mặc áo đen bên bờ sông cũng đều đã bị xử lý. Không thể không khen ngợi người nghĩ ra kế hoạch này một câu. Xem ra trước khi hành động, đối phương cũng đã nghĩ tới khả năng thất bại.

Cho dù cậu và Mạc Chước biết chuyện này, báo cáo với Hoàng Thượng chú định cũng sẽ không giải quyết được gì. Vậy nên sau khi hai người quay về doanh địa, bèn dứt khoát im lặng không nhắc tới, chỉ cho là bị thú dữ tấn công.

Nhìn biểu hiện không chút khác thương của thái y khi thấy vết thương bị gây ra bởi đao kiếm trên người Mạc Chước mà đáy mắt Mộc Cẩm trở nên lạnh lẽo. Xem ra thế lực của Đức phi còn sâu hơn tưởng tượng của cậu.

Nhưng mà loại âm mưu có thể đoán trước như này không phải thứ đáng sợ nhất. Mộc Cẩm càng để ý tới lực lượng có thể chặn lại theo dõi của hệ thống, tạo thành điểm mù của 003 khi theo dõi Mạc Chước.

Tuy 003 giải thích với cậu rằng có thể là hệ thống bị trục trặc, nhưng Mộc Cẩm cảm thấy không đơn giản như vậy.

Sau khi an toàn trở lại doanh địa, Mạc Chước vừa xử lý vết thương xong là lập tức đi thỉnh an Văn Đế.

Văn Đế không nói thêm gì, ông suy tư một lúc cũng chỉ dặn hắn hãy tự bảo vệ bản thân.

Không hiểu sao Mạc Chước cảm thấy hình như đêm nay phụ hoàng có chút khác thường. Chỉ là đối phương nói mệt mỏi, thiếu niên cũng chỉ có thể quỳ an rời đi.

Nhưng quay về lều chưa được bao lâu, người bên kia dã nhanh chóng truyền tin, nói Văn Đế hạ chỉ sáng sớm ngày mai kết thúc thu săn, tất cả mọi người đều phải về cung.

Mạc Chước và Mộc Cẩm nghe vậy đều sửng sốt trong chớp mắt, nhìn nhau cũng không nhiều lời. Bởi vì trước đó bị người vây công, trên người thiếu niên dính không ít máu, quần áo cũng rách mướp. Mộc Cẩm cũng mệt mỏi cả đêm, bèn gọi người nâng hai thùng nước ấm vào để tắm gội thay quần áo.

Mặc dù trên người Mạc Chước bị thương thì không nên tắm rửa, nhưng vẫn phải tránh miệng vết thương đi để lau sạch sẽ mới được.

Mộc Cẩm còn định lau người giúp hắn, nhưng thấy thái độ hắn kiên quyết như vậy nên chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý để hắn tự lau.

Ngày xưa thiếu niên vẫn luôn cố ý tắm sau hoặc tắm trước cậu. Nhưng lúc này trời đã tối, sáng mai còn phải dỡ lều, nếu vẫn muốn tách ra tắm ngược lại có vẻ cố tình.

Hắn cảm thấy may mà Cẩm ca ca gọi người nâng hai thùng tắm vào. Nếu không hắn phải đứng trước mặt cậu lau người, thật sự cũng hơi thẹn thùng.

Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Mộc Cẩm cởi áo ngoài, trên người lúc này chỉ còn áo trong mỏng manh. Giống như không chút để ý khi có hắn ở bên cạnh vậy.

Hơi nước trong thùng tắm bay lên, lều trại cũng vì thế mà trở nên mờ mờ. Mộc Cẩm cởi áo ngoài xong bèn cúi người vươn tay thử nhiệt độ nước.

Mạc Chước nhìn bàn tay trắng nõn của cậu trong làn nước, chỉ cảm thấy rõ ràng đối phương đang quấy nước trong thùng tắm, lại giống như đang quấy nhiễu trái tim hắn, làm trái tim hắn nổi lên gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.