Không nghĩ tới Lạc Ngọc Thư còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như thế. May mà lúc trước Mộc Cẩm đã biết được hành động này của nữ chính qua 003. Tuy chuyện Lạc Cẩm Tú rơi xuống nước đột nhiên xảy ra, cậu không kịp ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Bởi dù gì nếu thật sự tham gia bữa tiệc này, bị người như Ngũ hoàng tử Mạc Đôn coi trọng cũng chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ là khi Lạc Ngọc Thư định hạ thuốc, Mộc Cẩm động chút tay chân, không để nàng ta thực hiện được.
Sau đó Lạc Cẩm Tú thật sự bởi vì rơi xuống nước nên sốt cao mấy ngày liên tục, bỏ lỡ bữa tiệc của Đức phi.
Sau bữa tiệc ngày hôm đó, tuy Lạc Ngọc Thư không thể tham gia, nhưng chưa được vài ngày nàng ta đã “ngẫu nhiên” gặp được Ngũ hoàng tử Mạc Đôn.
Ngày thường, thoạt nhìn hai người trò chuyện khá vui vẻ, dường như Mạc Đôn cũng có vẻ rất thích Lạc Ngọc Thư. Hội đèn lồng tháng trước, Ngũ hoàng tử còn đặc biệt vung tiền bao cả một con thuyền rồng lớn nhất Kính Hồ vì nữ chính, cũng chỉ mời một mình nàng ta đến.
Lạc Ngọc Thư vui vẻ đồng ý, không chỉ không từ chối lời mời của đối phương mà còn bởi vậy mà rất đắc ý, chạy tới trước mặt Lạc Cẩm Tú khoe khoang.
Loading...
Mộc Cẩm thấy thế còn tưởng rằng nữ chính cho rằng Mạc Đôn sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, nên đánh chủ ý tới đối phương. Không nghĩ rằng, Lạc Ngọc Thư này cũng là kẻ to gan.
Không nói tới chuyện nàng ta mờ ám không rõ với Mạc Đôn. Nhưng hành động ngày hôm nay, tuy mặc nam trang vẫn trang điểm tỉ mỉ, hai má hồng hồng như hoa đào. Rõ ràng là đang chờ cơ hội, muốn cùng Mạc Chước “ngẫu nhiên gặp được”.
Nữ nhân chân trong chân ngoài, tham lam không biết đủ này! Trong mắt Mộc Cẩm hiện lên sắc lạnh, vậy mà cũng dám đánh chủ ý tới người đàn ông của cậu, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà, Mạc Đôn và Lạc Ngọc Thư, một người ương ngạnh một người ác độc cũng rất xứng đôi.
Nghĩ đến đây, Mộc Cẩm không tiếng động mà rời khỏi nơi này. Vừa quay về Huyền Thanh Quan, Ngũ hoàng tử Mạc Đôn đã tìm tới cửa.
Đúng là đang buồn ngủ thì lại tặng gối đầu! Mộc Cẩm nghe người phía dưới bẩm báo mà khẽ cong môi. Cậu về phòng thay quần áo đêm qua rồi đi tới sảnh chính.
Theo độ tuổi ngày một tăng lên, mấy năm nay Mạc Đôn cũng càng ngày càng làm xằng làm bậy. Thậm chí tham lợi háo sắc, còn nhỏ tuổi ngay cả chính phi còn chưa có mà cũng đã có không ít thông phòng.
Nhìn Mạc Đôn bề ngoài nhẹ nhàng đôn hậu, sau lưng lại càng thêm hoang đường. Trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ không kiên nhẫn. Nhưng còn phải nở một nụ cười khéo léo nói chuyện với hắn ta: “Ngũ hoàng tử đại giá quang lâm có chuyện gì sao!”
Mạc Đôn đã chờ ở đây từ lâu, sau khi nhìn thấy Mộc Cẩm lập tức tỏ ra thân thiết bước tới nói: “Mộc ca ca, sao giờ ngươi mới tới, Đôn Nhi chờ ngươi một lúc lâu rồi.”
Làm quốc sư Tây Lăng, địa vị của Mộc Cẩm là rất cao quý. Tất nhiên Mạc Đôn cũng hiểu được phải biểu hiện trước mặt cậu như thế nào.
Chỉ là bình thường hắn ta được Đức phi nuông chiều, nên vẫn cho rằng thiên hạ thái bình, và ngôi vị hoàng đế đó cũng chỉ là vật trong bàn tay mình. Cho đến ngày hôm qua, Mạc Chước trở về với tiếng tăm lừng lẫy, bị An Bình Hầu khuyên bảo mới nhận ra tình thế nghiêm trọng.
Tuy trong lòng vẫn khinh thường Mạc Chước, cảm thấy xuất thân của hắn đê tiện, tất nhiên không phải là đối thủ của hắn ta. Nhưng vì phòng ngừa, hắn ta vẫn phải tìm tới Mộc Cẩm. Dù gì mấy năm nay cậu cũng đưa ra những ý kiến không tệ, còn làm hắn ta được Hoàng Thượng khen ngợi.
Hai người nói chuyện một lúc, Mạc Đôn liền nói tới vấn đề chính. Nói hôm qua hắn ta buồn rầu và những lời nói của Anh Bình Hầu, muốn Mộc Cẩm đưa ra một ý kiến cho hắn ta.
Mộc Cẩm nghe Mạc Đôn nói, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của con cáo già Lạc Nguyên Câu. Muốn ngôi vị hoàng đế của Chước Nhi an ổn, thì không thể không loại bỏ tai họa ngầm này.
Mấy năm nay Lạc thừa tướng cũng cảm thấy Ngũ hoàng tử Mạc Đôn rất có khả năng sẽ kế thừa đại thống, nhưng trước khi Văn Đế tỏ thái độ, ông ta vẫn biểu hiện cực kỳ cẩn thận. Chỉ là ngầm đã về phe phủ An Bình Hầu, bề ngoài vẫn tỏ ra mình không quan tâm nên không để lại nhiều nhược điểm.
Nhưng cậu cũng không định để đối phương nhàn nhã ngồi làm ngư ông đắc lợi như vậy. Nếu Lạc Nguyên Câu đã yêu thương nữ chính như thế, làm mọi người trong kinh thành đều chỉ biết tới Lạc Ngọc Thư, mà không biết Lạc Cẩm Tú.
Hơn nữa giữa Lạc Ngọc Thư và Ngũ hoàng tử còn mờ ám, cực kỳ không rõ ràng. Vậy không bằng để cậu giúp bọn họ một tay, để ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Vì thế, Mộc Cẩm nói với Ngũ hoàng tử: “Hiện giờ Tam hoàng tử đã về kinh thành, tất nhiên sẽ uy hiếp đến điện hạ. Trong tay điện hạ không có quân quyền, phải khống chế càng nhiều thế lực trong triều mới được, cho nên lúc này chúng ta cần thêm trợ lực.”
Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói vậy lập tức tỉnh táo lại, hắn ta hỏi: “Vậy xin hỏi Mộc ca ca, ta phải làm thế nào?”
Mộc Cẩm cũng không úp úp mở mở, cậu ra vẻ trầm ngâm một lát rồi nói với Ngũ hoàng tử: “Cách nhanh nhất, tự nhiên là liên hôn. Vi thần nhớ rõ con gái của Lạc thừa tướng Lạc Ngọc Thư có tiếng tài nữ, không biết ý của điện hạ như thế nào?”
Mạc Đôn vốn đã cảm thấy Lạc Ngọc Thư rất xinh đẹp. Chỉ là thấy đối phương dù tốt cũng chỉ là con vợ lẽ. Hơn nữa trước đó hắn ta cũng đã thương lượng với Đức phi, mẫu phi càng vừa ý con vợ cả của Lạc thừa tướng hơn nên hắn ta mới không có hành động gì.
Nghĩ vậy, Mạc Đôn cũng hỏi ra miệng. Mộc Cẩm lại trả lời: “Điện hạ không biết, Lạc Ngọc Thư này là do người mà Lạc thừa tướng yêu sinh ra, địa vị ở Lạc gia rất cao.”
“Nàng được Lạc thừa tướng đặt trên đầu quả tim, hoàn toàn hơn hẳn con vợ cả Lạc gia. Nếu có thể cưới Lạc Ngọc Thư, cũng đồng nghĩa với việc có thể uy hiếp Lạc thừa tướng. Chắc chắn ông ấy sẽ đứng về phía điện hạ.”