Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng

Chương 50: Chương 50: Bạo Quân Vs Quốc Sư (25)




Mộc Cẩm vốn tưởng rằng tình cảm đời này chỉ là hy vọng xa vời, lại không ngờ, cậu lại có được nhiều hơn rất nhiều so với suy nghĩ của bản thân. Cũng bởi vậy mà cậu càng thêm không nỡ.

Chờ đến khi tuổi thọ của Mạc Chước sắp hết, đến khi không thể không rời khỏi thế giới nhỏ này nữa, cậu cũng chỉ có thể nắm chặt bàn tay hắn. Đôi mắt rưng rưng tới gần hắn cố gắng nở một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: “Chước Nhi, ngươi yên tâm. Kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau!”

Cho dù không biết kiếp sau hắn còn có thể yêu cậu nữa không, nhưng Mộc Cẩm vẫn muốn đời này hắn không còn tiếc nuối gì.

Mạc Chước nhìn cậu chăm chú, hắn muốn nói, hắn tin. Bởi vì Cẩm ca ca là thần tiên trên trời, Cẩm ca ca nói có kiếp sau, vậy nhất định sẽ có!

Thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nam nhân mất đi hô hấp trong lòng người mình yêu.

Mộc Cẩm thấy thế lung tung lau khô nước mắt bên khóe mắt. Không nghĩ rằng, vừa rời khỏi thế giới này thì cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

Loading...

Tập trung nhìn vào, phát hiện ra người đang kéo cậu mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ trường bào màu đen. Màu tóc tuyết trắng, trên đầu còn có một cặp sừng dài màu vàng nhạt, người này không phải Cùng Kỳ thì còn có thể là ai?

Giờ phút này hai người đang trôi nổi trên mảnh đất màu đen giữa các thế giới, Mộc Cẩm có thể cảm nhận được thời gian và không gian xung quanh đang không ngừng đánh sâu vào bọn họ.

Cùng Kỳ cố gắng ổn định cơ thể, dùng hết sức lực chống đỡ lực hút của thế giới tiếp theo với thần hồn của anh. Anh nhìn cậu chằm chằm, cánh tay còn chặt chẽ kiềm chế đối phương.

Mộc Cẩm bị chuyện bất thình lình xảy ra làm cho sửng sốt, chỉ là sự vui sướng vẫn chiếm phần nhiều, cậu không khỏi kích động nói với Cùng Kỳ: “Tiền bối, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!”

Ai ngờ Cùng Kỳ lại phẫn nộ gầm nhẹ: “Ngươi có biết nơi này nguy hiểm thế nào không, mau cút về đi!”

Mộc Cẩm nghe vậy dại ra một lát, lại lập tức kiên định lắc đầu, lớn tiếng nói: “Ta không đi! Phải đi cũng phải mang theo ngươi cùng đi!”

“Không được, nơi này quá nguy hiểm, hãy để ta tiêu vong ở những thế giới này đi. Tiểu Cẩm, nghe lời!”

Ngữ khí của anh rất nghiêm khắc, nhưng Mộc Cẩm lại nắm chặt không muốn buông tay.

Cùng Kỳ thấy cậu như thế, lại đột nhiên dùng sức hôn lên môi cậu. Đôi mắt giữ lại sự tuyệt vọng cùng tình yêu say đắm, làm trái tim cậu không khỏi chấn động.

Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy Cùng Kỳ nói: “Tiểu Cẩm, trước khi chết có thể biết được tâm ý của ngươi, ta đã không còn tiếc nuối.”

Sau đó, Cùng Kỳ ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười thoải mái. Nhìn thấy nụ cười ấy, Mộc Cẩm theo bản năng cảm giác được điều gì đó không đúng. Chỉ là cậu vừa định phòng bị thì đã bị anh đẩy ra ngoài.

Mộc Cẩm trơ mắt nhìn bóng dáng Cùng Kỳ biến mất trong tầm nhìn, cảnh tượng xung quanh gào thét lướt qua, cậu nhận ra đối phương muốn đẩy cậu ra khỏi nơi này, đẩy cậu trở về thế giới hiện thực.

Nước mắt làm đôi mắt nhòe đi, Mộc Cẩm vội vàng trốn vào trong không gian hệ thống để không bị ép rời khỏi đây.

Cậu có thể cảm giác được, Cùng Kỳ không chỉ sử dụng lực lượng mà thế giới trước cậu giúp anh có được, lực lượng vốn dùng để giúp anh tu bổ thần hồn, mà chỉ sợ, còn sử dụng hết tất cả căn nguyên thần hồn còn sót lại của anh.

Xung quanh cơ thể còn có rất nhiều năng lượng đang chuyển động, may mà 003 xuất hiện kịp thời mới giúp cậu hấp thu hết số năng lượng này.

Mộc Cẩm đấm mạnh xuống mặt đất, cứ nghĩ đến Cùng Kỳ càng suy yếu hơn sau chuyện lần này là cậu lại thấy trái tim mình nghẹn lại. Hít sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh, ánh mắt cậu càng thêm u ám.

Xem ra chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu. Nếu vừa nãy anh có thể đẩy cậu ra khỏi thế giới này, vậy thì nếu anh thậy sự muốn phá tan nơi này trở lại thế giới hiện thực cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng, vì sao Cùng Kỳ lại bằng lòng chậm rãi tiêu vong ở nơi này, chắc chắn đây là một bí mật mà cậu chưa biết.

003 ở bên cạnh cũng không dám quấy rầy Mộc Cẩm. Một lúc sau, lại đột nhiên nhìn thấy ký chủ của nó bụm mặt phát ra tiếng cười quỷ dị.

Thấy cậu như thế, 003 chỉ cảm thấy lông đen trên người nó sắp xù hết cả lên. Nó sợ cậu bị kích thích bèn lập tức nhảy tới trước mặt cậu, lo lắng nói: “Tiểu Cẩm, cậu không sao chứ?”

Mộc Cẩm lại cười lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”

Cậu vừa chạm lên môi mình vừa lẩm bẩm: “Vừa nãy tôi quá tức giận, bây giờ mới bình tĩnh lại. Cùng Kỳ tiền bối vừa mới hôn tôi, anh ấy còn gọi tôi là Tiểu Cẩm.”

“Tôi cũng sống chung với Chước Nhi cả đời rồi, câu ấy và Cùng Kỳ vốn là một người. Đôi mắt không biết nói dối, tôi chắc chắn tiền bối cũng yêu tôi.”

Nói tới đây, ánh mắt Mộc Cẩm trở nên kiên quyết, tiếp tục nói: “Nếu bọn tôi đã yêu nhau, vậy thì sao tôi có thể nỡ dừng lại ở kiếp này? Mỗi một kiếp sau, anh ấy đều sẽ thuộc về tôi.”

“Tôi sẽ không để anh ấy tiêu vong ở nơi này, cho dù anh ấy có bí mật gì, tôi nhất định sẽ cứu anh ấy trở về, sau đó giáp mặt hỏi rõ ràng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.