Mạc Chước cầm thìa múc một muỗng canh gà đưa vào trong miệng, hương vị tươi ngon làm hắn muốn rơi lệ.
Giống như được mở khóa, hắn dứt khoát trực tiếp dùng thìa để ăn. Một tay ôm bình một tay vội vàng múc cơm.
“Ăn chậm thôi.” Mộc Cẩm ngồi ngay bên cạnh Mạc Chước, lẳng lặng nhìn đối phương.
Cậu khẽ thở dài nhìn hắn ném tất cả sự già đời, sự cảnh giác sang một bên mà ăn ngấu nghiến.
Trong lòng lại nghĩ, tất cả những bữa cơm sau này cậu sẽ làm bé con nhà mình được ăn no bụng.
Nói thế nào Mạc Chước cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi mà thôi. Cho dù hắn muốn tự bảo vệ mình trong thâm cung này thì có bao nhiêu dã tâm cơ chứ. Thứ hắn muốn có cũng chỉ là một bữa cơm no, một chút yêu thương mà thôi.
Chỉ là chút hy vọng đáng thương này cũng không có được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Cẩm càng thêm chua xót, chỉ hận chính mình tới quá muộn mới làm hắn phải chịu khổ.
Khoảng cách từ tẩm điện của Mạc Chước tới phòng bếp nhỏ không xa, vừa nãy Mộc Cẩm bảo 003 xác định vị trí bèn tự mình đi tìm.
Trong đó có rất nhiều đồ ăn, tuy là đồ còn thừa lại nhưng tình huống hiện tại không cho cậu kén cá chọn canh.
Mộc Cẩm tìm vài món dễ tiêu hóa và tốt cho miệng vết thương, chay mặn phối hợp để cạnh nhau. Lại đun ấm nửa bình canh gà rồi vội vàng quay về.
Lặng lẽ mang mấy thứ này qua cửa sổ đúng là tốn không ít sức.
May mà trước đó cậu đã để đồ ăn trong bình nên mới không bị văng ra bên ngoài.
Đồ ăn trên bàn nhanh chóng biến mất.
Mạc Chước vuốt cái bụng hơi phồng lên, hắn cảm thấy chính mình đã thật lâu không được ăn no như vậy rồi.
May mà đối phương không mang quá nhiều đồ ăn vào. Nếu không hắn sẽ ăn no căng mất.
Mộc Cẩm nhìn cái bụng tròn vo của hắn. Cuối cùng trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu điều động chút lực lượng của mình để dạ dày hắn bớt khó chiu.
Trong thế giới nhỏ không thể sử dụng quá nhiều lực lượng. Tuy 003 cảm thấy cách làm của cậu có hơi lãng phí nhưng chuyện này có quan hệ tới mục tiêu, nên nó sáng suốt im lặng như gà.
Chờ đến khi Mạc Chước giãn mày ra cậu mới thu tay lại.
Mộc Cẩm đứng dậy trực tiếp bế hắn về giường bỏ ngoài tai lời phản kháng kia.
Bé con trong ngực nhẹ như không. Tuy cậu mới mười bốn tuổi nhưng bế Mạc Chước vẫn dễ như trở bàn tay.
Mộc Cẩm cẩn thận dịch góc chăn rồi dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm.
Lúc này cậu mới đi tới cạnh bàn dọn dẹp mọi thứ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hai cái bình gốm kia rất nhiên phải để lại chỗ cũ, dấu vết trong phòng bếp và tẩm điện cũng phải xóa sạch. Nếu cứ để đó sẽ bị đám cung nhân kia phát hiện ra.
Mạc Chước không nghĩ cũng biết Mộc Cẩm định làm gì.
Hắn đã chứng kiến võ công của Mộc Cẩm. Biết cậu đi lại trong hoàng cung vào buổi tối sẽ không có người phát hiện ra nên cũng không ngăn cản.
Hắn chỉ yên lặng nhìn về phía cửa sổ chờ cậu trở về.
Nhưng lúc này, qua một khoảng thời gian mà đối phương vẫn chưa trở lại, thậm chí còn lâu hơn thời gian đi lấy đồ ăn.
Mạc Chước nằm trên giường chờ đến mơ màng sắp ngủ lại không bằng lòng nhắm hai mắt.
Hắn quật cường muốn chờ Mộc Cẩm, giống như chỉ có nhìn thấy cậu mới yên tâm vậy.
Lại qua một lúc lâu sau đó Mộc Cẩm mới trở lại.
Cậu nhìn bé con buồn ngủ tới mức không mở được hai mắt mà vẫn cố chịu đựng chờ đợi mình trở về mà trai tim mềm nhũn.
Cậu trực tiếp đi tới cởi giày và áo ngoài ra rồi xoay người chui vào trong chăn.
Vừa đắp chăn mới biết, dù đã vào thu nhưng chăn trong tẩm điện vẫn chưa được đổi sang chăn bông.
Cậu cũng không để hắn giãy giụa mà ôm người vào trong lòng.
Mộc Cẩm cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng Mạc Chước, khẽ xoa tóc hắn rồi nhẹ giọng nói một câu “Ngủ đi.” Nói xong cũng nhắm mắt lại.
Mà Mạc Chước đột nhiên bị người khác ôm vào trong lòng lại cứng cả người lại.
Hắn dùng sức muốn tránh ra nhưng khi thấy sức lực của mình không thể lay động được đối phương. Nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Phóng túng bản thân trong lòng người mà mình mới gặp lần đầu tiên, trong lòng miên man suy nghĩ, hóa ra đây là cảm giác được một người ôm vào trong lòng dỗ ngủ.
Hóa ra, đây là cảm giác được quan tâm, trái tim vừa chua xót vừa nghèn nghẹn.
Cảm giác xa lạ làm hắn hơi không được tự nhiên, nhưng nhiều hơn là quyến luyến.
Những chuyện hôm nay xảy ra đối với hắn thật lạ lùng.
Cái ôm của đối phương ấm áp xua tan cái lạnh mùa thu.
Trên người cậu có mùi hương giống như mùi lá sen và mùi thuốc hòa lẫn với nhau, không hiểu sao lại làm hắn cảm thấy an tâm.
Mạc Chước đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực cậu, hắn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Tuy hôm nay mình vẫn bị bà ta đánh cả người đầy vết thương.
Nhưng hắn lại không phải ở một mình trong tẩm điện chịu đói chịu rét.
Hắn được ăn bánh sữa bò ngọt ngào, được ăn đồ ăn ngon miệng.
Còn có người bôi thuốc cho mình, có người thương tiếc đau lòng mình.
Thiếu niên tên Mộc Cẩm này sẽ dịu dàng nói chuyện với mình, thậm chí còn ôm mình vào trong lòng.
Xoa đầu chính mình, dỗ chính mình ngủ.