Thái phó thấy Mạc Chước không để tâm học cũng không thèm để ý.
Bản thân ông ta dạy dỗ hoàng tử có dòng máu dị tộc này cũng chỉ là ứng phó cho qua.
Ở trong mắt ông ta, người dị tộc từ trước đến nay là loại người thô bỉ. Mẹ đẻ xuất thân như vậy thì hắn có thể tốt đến đâu được.
Huống chi còn có Đức phi bên kia bày mưu đặt kế. Ông ta chỉ cần biểu hiện ra bên ngoài một chút là được.
Mơ màng cả một buổi sáng, sau khi tan học, Mạc Chước trở về tẩm điện của mình.
Nhưng không nghĩ tới vừa bước đến cửa lại nhận được khẩu dụ của Thái Hậu truyền hắn tới cung của Thái Hậu nương nương một chuyến.
Tuy Thái Hậu là tổ mẫu của hắn, nhưng trong thâm cung này vốn làm gì có người thân.
Huống chi từ khi hắn có nhận thức, thân thể của bà vẫn luôn ốm yếu, rất ít khi ra khỏi tẩm cung. Càng đừng nói là chủ động triệu kiến hoàng tử.
Phần lớn thời gian Thái Hậu đều nằm trên giường. Phi tần trong cung chỉ cần vấn an ở cửa cung một tiếng là có thể trở về.
Mà Mạc Chước cũng chỉ nhớ hình như mình đã gặp Thái Hậu nương nương hai ba lần ở trong cung yến.
Trong ấn tượng của hắn Thái Hậu nương nương là người rất hòa ái.
Khi nhìn thấy hắn tuy không thân thiết nhưng cũng không bởi vì dòng máu dị tộc trên người hắn mà khinh thường như những người khác.
Cũng không biết, hôm nay Thái hậu truyền hắn tới là có chuyện gì.
Hắn im lặng đi theo sau cung nhân tới tẩm điện của Thái hậu
Nhưng chờ đến khi vào cửa mới phát hiện ra không chỉ có Thái Hậu đang chờ hắn mà còn có Văn Đế Mạc Diệp Lương cùng với quốc sư Sùng Minh chân nhân.
Nhưng người thu hút sự chú ý của hắn nhất lại là thiếu niên mặc đạo bao với khuôn mặt như tranh vẽ đứng phía sau Sùng Minh chân nhân.
Thiếu niên đó tất nhiên chính là Mộc Cẩm.
Ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn về phía Mạc Chước, thấy hắn phát hiện ra mình bèn lặng lẽ mỉm cười.
Mạc Chước nhìn thấy cậu không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Cũng may hắn vẫn không quên lễ nghi của mình rồi hành lễ với Vắn Đế và Thái Hậu trước.
Nhìn thấy quốc sư hành lễ với mình, hắn vội vàng cung kính đáp lễ. Sau đó cúi đầu đứng ở một bên.
Văn Đế nhìn Mạc Chước ngoan ngoãn như vậy cũng cảm thấy vừa lòng hơn.
Ông xoay người nói với quốc sư đang đứng bên cạnh:”Quốc sư, ngài nói đứa bé này là người có phúc khí?”
“Để thằng bé ở bên cạnh mẫu hậu thật sự sẽ làm cho mẫu hậu khỏe hơn sao?”
Sùng Minh chân nhân nghe vậy gật gật đầu rồi nói: “Lão phu đêm qua xem tinh tượng, phát hiện ngôi sao may mắn của Thái Hậu xuất hiện ở hướng tây nam.”
“Sau khi tính toán chính xác là tẩm điện của Tam hoàng tử”
“Những năm gần đây, Thái Hậu nương nương luôn luôn bệnh tật ốm yếu. Bệ hạ nhân hiếu, khắp nơi tìm kiếm danh y cũng hy vọng thân thể nương nương có thể tốt hơn.”
“Dựa theo quẻ tượng đêm qua, Tam hoàng tử có lẽ có thể giúp Thái Hậu.”
“Bần đạo đã tính qua, mệnh cách của Tam hoàng tử điện hạ thật sự hợp với Thái Hậu nương nương. Nếu tam điện hạ có thể ở gần, không bao lâu sau thân thể của Thái Hậu sẽ tốt lên.”
Văn Đế nghe Sùng Minh chân nhân nói, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ, quay đầu kích động gọi Thái Hậu một tiếng: “Mẫu hậu.”
Văn Đế trước giờ đều cực kỳ tin tưởng Sùng Minh chân nhân.
Thái Hậu là mẹ đẻ của Văn Đế, nhớ năm đó hai mẹ con bọn họ phải sống nương tựa lẫn nhau trong cung.
Cũng may mà có sự duy trì của Thái Hậu nên Mạc Diệp Lương mới có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hiện giờ khổ tận cam lai, Thái Hậu cũng trở thành chủ của hậu cung.
Nhưng không nghĩ tới mấy năm gần đây lại bị bệnh tật quấn thân.
Dù có mời bao nhiêu danh y tới khám bệnh nhưng vẫn không thể làm thân thể của Thái hậu khỏe lên.
Hiện giờ nghe được Sùng Minh chân nhân nói như vậy, trong lòng Văn Đế khó tránh khỏi dâng lên mong đợi. Ông lập tức hạ chỉ để Mạc Chước ở lại trong cung Thái Hậu và để Thái Hậu nuôi nắng.
Nếu Mạc Chước là con của những phi tần khác thì ông còn phải xem xét suy nghĩ lại.
Nhưng Linh phi ở trong cung không quyền không thế, bà ta không có quyền can thiệp vào quyết định của ông.
Nghĩ đến đây, Văn Đế lại nhìn qua Mạc Chước một lượt, sau đó nghiêm khắc nói với hắn: “Từ nay về sau ngươi sẽ ở lại đây. Nhớ phải chăm sóc Thái Hậu cho tốt, chớ nên bướng bỉnh làm Thái Hậu tức giận.”
Mạc Chước nghe xong cuộc nói chuyện giữa quốc sư và Văn Đế, sao hắn còn không hiểu rõ nguyên nhân mình được gọi tới đây.
Tuy hắn vui mừng vì cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi linh Phi, sẽ không bị bà ta khinh thường đánh chửi mỗi ngày nữa.
Nhưng hậu cung sâu như biển, hắn không thể lập tức buông hết cảnh giác với Thái Hậu được.
Mặt ngoài lại lập tức quỳ xuống tạ ơn hoàng đế rồi trịnh trọng nói: “Nhi thần sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, hiếu thuận Thái Hoàng Thái Hậu.”
Mộc Cẩm thấy mọi chuyện suôn sẻ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đọc qua cốt truyện nên biết Thái Hậu là người tốt. Bà cũng chán ghét những chuyện đấu đá trong cung kia.
Mặc dù bây giờ bà sớm đã không hỏi đến những chuyện đó nhưng ảnh hưởng của bà vẫn rất sâu đậm.
Nếu Mạc Chước có được sự che chở của Thái Hậu nương nương thì sẽ không còn ai có thể dễ dàng bắt nạt hắn như trước đây nữa.
Vậy nên sáng sớm hôm nay cậu mới vội vã chạy về Huyền Thanh Quan rồi thương lượng chuyện này với Sùng Minh chân nhân.
Cũng may chuyện này thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cậu.