Bao Quân Mãn Ý

Chương 12: Chương 12: Chương 9




Rượu được chưng nấu từ Cao Lương và suối Phương Long ngon thần kỳ

Long Vô Song chỉ uống một ngụm, liền không ngừng tán thưởng, vội vã tìm Mãn Ý, khẩn cấp thúc giục, muốn nàng nhanh chóng ủ rượu ngon ra.

Phường rượu trở nên bận rộn, các sư phó ủ rượu làm lạnh rượu có Cao Lương, lấy rượu Phi Phượng của Mãn Ý làm men rượu, dựa theo tỉ lệ đặc thù trộn vào nhau.

Mãn Ý giám sát mọi công việc, hầu như đều ở phường rượu, thường thường làm việc đến mặt trời lặn phía tây, mới mang theo một thân mùi men rượu mỏi mệt trở lại tiểu viện.

Mà hình như Thiết Tác bận hơn nàng.

Thời gian bọn họ ở bên nhau quả thực thiếu đến mức đáng thương.

Hình như Long Vô Song lại gặp phải chuyện, Thiết Tác bị bắt ở một cạnh hộ vệ, chắn đi đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, không thể đến phường rượu bồi nàng, thậm chí trở về trễ hơn nàng.

Mỗi đêm, Mãn Ý nhìn bàn đồ ăn, buồn khổ chờ hắn trở về. Chờ mãi chờ mãi, đồ ăn nóng hầm hập chờ đến mức nguội lạnh, ngay cả nến sáp ở bên cạnh bàn cũng chảy thành giọt, nàng quá mệt mỏi, ngồi chờ ở bên cạnh bàn rồi ngủ quên, mơ màng cảm giác được có cánh tay mạnh mẽ quen thuộc ôm lấy nàng, đưa nàng về giường.

Nàng mệt không mở được mắt, lại vẫn quyến luyến cái ôm của hắn, gắt gao dựa vào hắn, mới có thể yên tâm ngủ.

Nhưng mà, mỗi khi đến sắc trời chưa sáng, nhiệt độ ấm nóng của cơ thể liền rời khỏi giường, nàng cố gắng kháng cự buồn ngủ, thật vất vả giãy dụa tỉnh lại, Thiết Tác cũng đã đi ra cửa, chỉ còn dư nhiệt độ trên đệm giường, cùng với hơi thở lưu lại trên người nàng, chứng minh hắn thật sự có trở về.

Ngày rượu mới vào hầm, Mãn Ý đã bị mỏi mệt và tương tư không ngừng tra tấn tiều tụy, lão sư phụ thấy thế liền bảo nàng sớm rời đi, nhanh lên xe trở về nghỉ ngơi.

Xe ngựa vào cửa thành, chạy về phía trước, nàng ngồi ở bên trong xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rượu mới đã được cất vào hầm, phải chờ tới một tháng sau mới có thể lấy ra, trong khoảng thời gian này, nàng tạm thời có thể nghỉ ngơi, có thêm nhiều thời gian ở lại khách điếm, còn có tinh thần đối kháng sự buồn ngủ, cố đợi Thiết Tác trở về…

Nàng đang suy nghĩ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ngã tư ngoài có một bóng lưng cao lớn quen thuộc đi qua.

Con mắt mệt mỏi lập tức sáng lên trợn to, nàng thậm chí còn lấy tay dụi dụi hai mắt, nghĩ mình mệt mỏi quá độ, hơn nữa tương tư quá sâu mới có thể nhất thời hoa mắt.

Nhưng dụi xong, bóng lưng cao cường kia vẫn không biến mất. Hắn hơi quay người lại, ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu vào gương mặt lạnh lùng cứng rắn như đá kia, lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc –

Đúng là Thiết Tác!

“Dừng xe dừng xe, nhanh chóng dừng xe! Ta muốn đi xuống!” nàng xốc màn lên, vội vàng hô, không dám rời tầm mắt khỏi Thiết Tác ở ngã tư xa.

Nàng rất muốn gặp Thiết Tác, rất muốn nói chuyện với hắn, có lẽ chỉ có vậy thì bất an trong lòng nàng mới biến mất -

Xa phu vừa nghe thấy nàng la lên liền kéo dây cương lại, còn chưa làm xe ngựa ổn định, Mãn Ý đã khẩn cấp nhảy xuống xe.

Tốc độ xe tuy rằng chậm lại rất nhiều, nhưng nàng kích động nhảy xuống, nhất thời không chịu được quán tính, chật vật ngã ở phía trước, cả người ngã sấp xuống ở trên đường cái, quần áo dính tro bụi, ngay cả lòng bàn tay non mịn cũng bị mặt đường thô ráp làm trầy da.

“Thiết tẩu tử, ngươi không sao chứ?”

Âm thanh kinh hoảng của xa phu từ phía sau truyền đến, nàng không rảnh trả lời, chống đầu gối đau đứng lên, bất chấp lòng bàn tay trầy da, càng bất chấp phủi đi tro bụi trên người, cất bước chạy về phía ngã tư.

“Thiết Tác! Thiết Tác!” Mãn Ý vừa chạy vừa gọi, cũng bất chấp ánh mắt người lạ bốn phía, vội vã muốn đuổi theo. “Thực xin lỗi, xin hãy tránh đường! Thực xin lỗi, ta muốn đi qua…”

Mặt trời lặn, trên đường lớn Huyền Vũ người đến người đi, rất chật chội.

Đám đông cách giữa nàng cùng Thiết Tác, có khi tụ, có khi tán, lòng nàng nóng như lửa đốt, có khi thấy được hắn, có khi lại không nhìn thấy hắn. Bóng người cao lớn kia như là cách nàng càng lúc càng xa, bất luận nàng cố gắng chạy như thế nào, vẫn không đến gần được.

“Thiết Tác! Thiếp ở đây, Thiết Tác!” nàng ở trong đám người, nâng cao tay nhỏ bé dùng sức vung, muốn gọi được hắn. Nhưng đường lớn Huyền Vũ người ngựa huyên náo, thật sự quá mức ầm ỹ, nàng cho dù lớn tiếng la lên, âm thanh vẫn lặn như tăm

Thiết Tác không nghe thấy nàng gọi, càng không phát hiện nàng, vẫn lạnh lùng nghiêm mặt đi theo Long Vô Song, xoay người đi vào một ngã tư đường, càng đi càng xa.

“Đừng đi, đợi thiếp với!” trong lòng Mãn Ý gấp gáp, một lòng muốn đuổi theo, không nghĩ tới dưới chân ngã vào một cái hố –

Ba đát!

Cả người nàng ngã vào hố, mà tuyết trong hố hòa tan thành nước sớm thành nước bùn bẩn chẳng những bắn tung tóe nàng bẩn từ đầu đến chân, còn lạnh đến xương, làm cho nàng không ngừng run run.

“Thiết tẩu tử, ngươi không ngã bị thương chứ?” xa phu chen qua đám người qua đường vây xem, chạy đến vũng bùn lo lắng hỏi, chỉ sợ cô nương luôn được chiều chuộng này bị thương

Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ bị bắn tung tóe không ít nước bùn, nước bùn lạnh như băng chảy dọc theo mái tóc dài, má phấn, không ngừng chảy. Nhưng nàng lại không quệt đi, dù vừa lạnh vừa đau, lại vẫn vội vã ngẩng đầu tìm, nhưng nàng sớm đã không nhìn thấy bóng Thiết Tác đâu.

Thất vọng, nàng lại ngã về hố, cúi đầu, uể oải đến mức muốn khóc cũng không khóc được, nhìn cực kỳ đáng thương.

Mọi người vây quanh ở vũng bùn, nhỏ giọng nghị luận, không biết cô nương xinh đẹp này sao lại chật vật như thế.

Một đại thẩm tốt bụng nhìn thấy, cử động thân mình béo phì, dùng mông đẩy ra đám người vây xem.

“Nào nào nào, nắm tay của ta, ta kéo ngươi đi ra.” đại thẩm thấy việc nghĩa hăng hái làm, chủ động vươn tay giúp, chẳng những lôi Mãn Ý ra, còn lấy một vải thô sạch sẽ từ cái giỏ sau lưng thay nàng lau đi nước bùn trên tóc cùng trên mặt.

Xa phu thấy thế, lập tức mang xe ngựa đến, đứng ở một bên chờ.

“Thiết tẩu tử, chúng ta mau chóng trở về đi!” hắn thúc giục, trên mặt đều là lo lắng.

Mãn Ý suy yếu gật đầu, cảm ơn đại thẩm, mới toàn thân rét run lên xe ngựa. Xa phu giật dây cương lên, đánh roi thẳng tắp, dùng tốc độ nhanh nhất đưa nàng về khách sạn Long Môn, dừng xe lại chạy vào trong hô đám nha hoàn mau đi ra đón.

Đám nha hoàn thấy nàng chật vật như thế, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa nàng về tiểu viện. Mọi người phân công, người người tay chân gọn gàng, có người thay nàng cởi y phục bẩn ướt ra, có người bưng nước ấm tới, đổ vào bồn tắm gỗ, thẳng đến khi xác định nàng không cần hầu hạ nữa, mới lui hết ra ngoài.

Nước ấm nóng đuổi đi khí lạnh, nhưng gương mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, vẫn không hồng lên được.

Mãn Ý rửa sạch tóc dài, làm sạch thân mình, thẳng đến khi trên người sạch sẽ không còn vết bẩn, nàng mới ngồi ở trong bồn tắm, yên lặng giang hai tay nhìn chăm chú vào làn da trầy.

Lúc trước, lòng bàn tay nàng cũng có vết thương.

Đó là khi nàng ngửi thấy mùi hương đậu nành từ y phục của Thiết Tác, trong lòng vừa khó chịu lại kinh ngạc, nhất thời không chú ý mới làm kim đâm vào lòng bàn tay.

Tuy rằng, không lâu sau, lấy kim ra khỏi lòng bàn tay, nhưng mà nút thắt kia vẫn còn đâm vào ngực nàng, không hề biến mất.

Một giọt lệ hiện lên ở khóe mắt, lặng lẽ chảy xuống má phấn, rơi vào trong nước tắm.

Mấy ngày nay tới giờ, dù tỉnh hay ngủ, nàng vẫn đều đang lo lắng.

Nàng rất để ý Tây Thi đậu phụ kia, rất để ý Thiết Tác phẫn nộ ngày ấy, nàng càng để ý đến suy nghĩ lúc trước của hắn là gì? Lúc trước, có phải là hắn bị bắt cưới nàng, cho nên lúc này nếu Long Vô Song mở miệng, hắn cũng sẽ đồng ý lấy một người nữa hay không?

Suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, càng nghĩ càng loạn, nàng nắm chặt bàn tay tựa vào bên môi, rất hy vọng Thiết Tác ở bên cạnh. Lúc này, nàng sẽ không nhát gan nữa, nhất định phải cố lấy dũng khí hỏi rõ ràng mọi chuyện –

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở ngoài cửa, âm thanh kinh hoảng của đám nha hoàn, đánh gãy suy nghĩ của nàng.

“Không tốt không tốt, bên ngoài lại có người tìm tới cửa!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Nha hoàn thở phì phò, một lúc sau mới có thể nói chuyện.” Vô Song cô nương mang Tây Thi đậu phụ về, cái kẻ ép cưới kia muốn vào cửa cướp người!”

“Đừng lo lắng, đâu phải là chưa xảy ra mấy chuyện này bao giờ.” một nha hoàn khác rất trấn định.

“Lần này thì khác, võ công của đối phương rất mạnh, Hắc Vô Thường đang ứng phó, đang đánh kịch liệt, rất dọa người!”

Mãn Ý ngồi ở trong bồn tắm, lúc đầu ngẩn ngơ, rồi vội vàng đứng dậy, cầm xiêm y lên mặc, thậm chí mặc kệ tóc dài chưa khô.

Tiếng đao kiếm mơ hồ vang lên, từ phía trước truyền đến, nàng chỉ sợ Thiết Tác sẽ bị thương trong kịch chiến, hai tay đều run run, mất một hồi lâu mới có thể cài hết cúc.

Mặc xiêm y xong, ngay cả giày thêu cũng không kịp mặc, nàng mở cửa trực tiếp xông ra ngoài.

Trước cửa lớn của khách sạn Long Môn, ác chiến không ngừng nghỉ.

Hai nam nhân giao thủ mấy lần, tuy rằng tình hình chiến đấu kịch liệt, đánh nhau làm cho người ta kinh hồn táng đảm, nhưng mà thắng bại dần dần phân rõ, cái tên cầm đại đao muốn cướp người kia đã dần rơi xuống hạ phong.

Thân là người khởi xướng, Long Vô Song lại vẻ mặt tự nhiên, sớm bảo các nô bộc chuyển cái bàn đến bậc thang. Nàng ngồi ở đó, uống trà thượng hạng, nhấm hạt dưa hoa hồng trong hộp, như là xem trò hay vậy, ngồi nhìn cuộc chiến.

Một cô nương da thịt trắng noãn, bất an ngồi ở bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm hai người đang ác chiến.

Nam nhân huy đại đao không thể tấn công, ngay cả đao pháp mà hắn kiêu ngạo nhất cũng nhiều lần bị nam nhân mặc trang phục màu đen này phá giải, trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng mạo hiểm thu đao dừng bước trước khi hết tuyệt chiêu.

Đại đao vừa mới thu hồi, Thiết Tác cũng dừng lại, không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, giống như đá khắc lạnh lùng nhìn hắn.

Nam nhân hoảng sợ trong lòng, lại ngại vấn đề mặt mũi của giang hồ nhân sĩ, không chịu cứ lui lại như vậy, cắn răng giơ đao lên, ngược lại chỉ vào Long Vô Song.

“Ngươi có biết ta là ai hay không?” cho dù rơi xuống hạ phong, hắn vẫn kiên trì kêu gào.

“Ngô Lâm đầu đao, một trong Bát Ác Cam Thiểm, đúng không?” Long Vô Song uống một ngụm trà nóng, chậm rãi trả lời, thậm chí ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn một cái.

“Nếu biết ta là ai, ngươi còn có lá gan cướp nữ nhân mà ta nhìn trúng?” Ngô Lâm cố gắng trợn to đôi mắt bé tí, gương mặt xấu xí dữ tợn uy hiếp. “Ngươi chọc Lão Tử, chẳng khác nào chọc huynh đệ ta, bọn họ sẽ không bỏ qua ngươi!” Hừ, người đông thế mạnh, nữ nhân này nên sợ rồi chứ?

Long Vô Song cười lạnh một tiếng.

“Ta muốn cướp đấy! Còn muốn gả nàng cho người của khách điếm của ta, làm nàng thành lão bà người ta. Thế nào, ngươi không phục sao?” nàng tùy tiện không suy nghĩ, cố ý khiêu khích, nhưng không phát hiện ra Mãn Ý vừa mới chạy đến khách sạn, trùng hợp nghe thấy lời nói đùa này, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ngô Lâm điên cuồng hét lên một tiếng, tức giận đến mức huy đao thép sắc bén, đao lòe ra một đạo mũi nhọn chói mắt, thẳng tắp bổ tới bậc thang.

Long Vô Song ngồi ở chỗ cũ, tay cầm hạt dưa hoa hồng, mỉm cười không sợ hãi. Thiết Tác đứng yên ở một bên, thân hình bỗng dưng chuyển động, tốc độ nhanh như quỷ mị, đảo mắt đã che ở giữa đao phong và Long Vô Song, chém ra kiếm dài chắn lại, nghênh hướng thế đao của Ngô Lâm.

Thương!

Tiếng vang chói tai, làm trong lòng mọi người giật thót.

Ngô Lâm bị kích tức giận trong lòng, đại đao càng bay nhanh, ảnh đao đầy trời, toàn chém lên người Thiết Tác.

Kiếm dài liên tục ngăn chặn, tiếng vang liên thanh, càng huy càng nhanh càng vang, chấn động khiến màng tai phát đau. Toàn thân Thiết Tác đều bị vây vào trong ánh đao, sắc mặt lại lạnh lùng như trước, trong mắt không chút gợn sóng, mọi thế công đều bị kiếm dài của hắn đỡ.

Nhưng Mãn Ý đứng ở trước cửa căn bản không biết võ, nàng mắt thấy Ngô Lâm càng huy đại đao càng nhanh, chỉ sợ Thiết Tác sẽ bị thương.

Khi đại đao đáng sợ kia rốt cục dò được một tia cơ hội, mạo hiểm sát qua ống tay áo của Thiết Tác, nàng rốt cuộc không kiềm chế được, lo lắng thốt ra.

“Cẩn thận!”

Tiếng kêu nhỏ kia, đồng thời truyền vào trong tai hai nam nhân.

Thiết Tác cứng cằm, phòng ngự cẩn thận bị sơ hở.

Phản ứng nhỏ đó lại làm cho Ngô Lâm nhìn ra manh mối. Hắn cái khó ló cái khôn, xoay đao lại, không tấn công người mặc trang phục màu đen trước mắt, ngược lại lại huy đao về phía Mãn Ý.

Thiết Tác quả thực sợ tới mức hồn phi phách tán!

Hắn vạn vạn không thể tưởng được, Mãn Ý lại đột nhiên xuất hiện.

Mắt thấy cây đại đao kia sắp chém vào đầu của nàng, sắc mặt hắn chợt biến, cũng bất chấp đánh nhau, lắc mình tiến lên, ôm chặt nàng phi thân đi, lập tức tránh xa vài thước, tránh đi phạm vi đao, mới không làm cho nàng bị chém thành hai đoạn ngay tại chỗ.

Tiếng gió vù vù ở bên tai, nàng nhắm chặt mắt, lùi vào trong lòng hắn, hai chân vừa mới rơi xuống đất, ngay cả thở cũng không kịp thở một ngụm, tiếng hét to vang lên ngay tại trên đầu nàng.

“Ai cho nàng đi ra?!” Thiết Tác tức giận mắng, vẻ mặt dữ tợn, so với đêm bị nàng quá chén say càng đáng sợ.

“Thiếp… Thiếp…” chưa thấy qua hắn tức giận như vậy, hai vai nàng co rụt lại, dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn muốn hỏi. “Chàng có bị thương không?”

Hắn trong lòng ấm áp, nhưng cũng căng thẳng, biết chắc chắn rằng tiểu nữ nhân này là tử huyệt của hắn. Chỉ cần có nàng ở đây, tâm trí hắn chỉ có thể treo ở trên người nàng, căn bản không thể đối phó địch nhân.

Vì an toàn của hắn, hắn vừa tức giận vừa quát.

“Trở về!”

“Nhưng mà –”

“Trở về!”

Vài tiếng gầm lên, Mãn Ý sợ tới mức liên tục lui ra sau, trong mắt xuất hiện hơi nước, trong lòng lại cảm thấy rất khổ sở. Nàng không dám tranh cãi, lại không muốn rời đi, rất muốn ở lại, xác định hắn an toàn.

Hai phu thê ở một bên giằng co không cử động, lại làm cho Ngô Lâm cướp được cơ hội, phi thân lên, một tay kéo lấy Tây Thi đậu phụ, bắt người muốn chạy.

“Á!!!!” tiểu nữ nhân giãy dụa, kinh hoảng kêu.

Mắt thấy đậu phụ ngon miệng ở trước mắt nàng bị đoạt, Long Vô Song làm sao nuốt được khẩu khí này, tay vỗ cái bàn, hạt dưa hoa hồng rơi tung tóe.

“Mặt đen, ngươi còn ở đó làm cái gì? Còn không mau đi cướp người về!” nàng hổn hển hô.

Sắc mặt Thiết Tác trầm xuống, hít sâu một hơi.

“Nhanh đi vào!” giọng điệu của hắn cực hung dữ, vội vàng bỏ xuống những lời này, cắn răng phi thân mà ra, chỉ trong nháy mắt dễ dàng liền đuổi theo Ngô Lâm, kéo về Tây Thi đậu phụ đang không ngừng kêu sợ hãi kia.

Bóng đen ở không trung chuyển mấy vòng, ngay sau đó ngang trời một đạp chính giữa ngực Ngô Lâm.

Một cái đạp kia rất nặng, đá bay Ngô Lâm ra xa mấy trượng, hắn kêu rên, đập rất mạnh ngã ở bậc thang khách sạn Long Môn, nôn mấy miệng máu tươi, sau đó ngả đầu xuống, bị thương nặng hôn mê.

Thiết Tác giữ Tây Thi đậu phụ, điểm mũi chân một chút, trở lại bậc thang.

Tiểu nữ nhân kia đã sớm sợ hãi, khi bị hắn kéo trở về, liền thuận thế dựa lên người hắn, hai tay ôm cổ hắn, như chim nhỏ nép vào người, còn ngẩng mặt cực kỳ cảm kích nhìn hắn, giống như nguyện ý lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của hắn.

Nhưng mà, Mãn Ý kiên trì “kháng mệnh”, chưa về khách điếm thấy được trận anh hùng cứu mỹ nhân này, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch đến cực điểm, thân mình cũng không ngừng run rẩy, so với lúc ngã vào vũng bùn còn lạnh hơn.

Hắn ôm một nữ nhân hắn ôm một nữ nhân hắn ôm một nữ nhân hắn ôm một nữ nhân…

Lại có một chuỗi chữ dài, chạy ở trong đầu nàng. Nàng nhớ tới lời nói của Long Vô Song, nhớ tới lời nói của nhóm nha hoàn, nhất thời cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Cho nên, đây là thật? Chuyện nàng sợ hãi nhất, thì ra chính là sự thật? Thiết Tác thật sự lấy thiếp?

Nàng nhìn một đôi nam nữ trước mặt, trong cổ họng vừa chua xót vừa khổ, rốt cục không áp lực được nữa, một tiếng khóc nức nở thốt ra, nước mắt như mưa nhỏ, từng giọt từng giọt chảy xuống đến.

Hắn vừa mới gầm nàng, không cho nàng đi vào, không cho nàng ở lại đây, có phải chính là không muốn làm cho nàng nhìn thấy một màn này hay không?

Nháy mắt, nàng rất hận rất hận chính mình.

Nếu sớm đi vào, nàng sẽ không phải thấy Thiết Tác ôm một nữ nhân khác, lòng của nàng cũng sẽ không đau như vậy…

Từng đợt đau lòng kéo đến, bén nhọn giống như có vô số kim châm đâm vào, nàng rốt cuộc không thể thừa nhận, lấy tay che lại gương mặt đầy nước mắt, xoay người chạy vào cửa, nút thắt đâm ở ngực nàng, vừa thít vừa chặt, giống như là rốt cuộc không thể cởi bỏ được nữa.

Biểu cảm thương tâm muốn chết ấy đối với Thiết Tác mà nói, còn đau hơn so với ngực bị đâm một đao.

Thấy Mãn Ý khóc chạy đi, hắn không tiếng động rủa nhẹ vài câu, còn tưởng rằng là mình hung ác dọa nàng quá đáng, lập tức bỏ ra Tây Thi đậu phụ đang dựa vào hắn, bước đi đuổi theo.

Khối đậu phụ non mềm kia làm sao chịu nổi cái đẩy này, mềm yếu ngã xuống đất, còn kêu đau một tiếng, giống như đang kháng nghị hắn thô lỗ, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng hắn lại ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

Nhưng mà, giày còn không chưa bước vào cửa, Long Vô Song liền lên tiếng.

“Đứng lại!” nàng bưng chén ngọc mài, cũng không quản Mãn Ý khóc hay không, Thiết Tác vội hay không, ép hắn lưu lại. “Chuyện nơi này còn chưa xong đâu!”

Hắn cứng người dừng bước, sau rất chậm rãi, rất chậm rãi xoay người, con ngươi đen u ám, dùng ánh mắt lạnh như băng, trừng nữ nhân đang vênh mặt hất hàm sai khiến kia.

(Tojikachan: Ta ghét bà này, ghét kinh khủng, tiền vốn thì dựa vào thân phận, tay nghề nấu nướng cũng là của người khác, an toàn bản thân cũng chỉ dựa vào người khác mà cứ kiêu ngạo, kí sinh trùng chỉ biết ăn, cái đầu thông minh mà dùng toàn làm khổ người ta, vô tâm, ta ghét!!!!!!!!!!! Xin lỗi các mm thích mấy fan của bà Long nhe~ Nhưng ta không chịu được!)

Long Vô Song còn vươn tay, chỉ chỉ tại chỗ.

“Ngươi không có nghe thấy tên kia nói sao? Hắn còn có huynh đệ khác đấy! Ngươi bây giờ chạy mất, đợi lát nữa người ta đến giết thì làm sao bây giờ?”

Con ngươi đen nhíu lại, rồi đột nhiên như muốn bật ra ngàn vạn mũi tên nhọn hoắt, gương mặt lạnh lùng như sắt đá lúc này lại càng lạnh. Hắn nắm chặt nắm đấm, từng bước đến gần Long Vô Song, con ngươi đen tức giận đã vượt xa mọi khi, thậm chí còn ẩn ẩn tản ra sát ý.

Hàn ý không tầm thường kia làm cho nàng vốn kiêu ngạo, cũng bất giác lui ra sau mấy bước.

“Ngươi muốn làm cái gì?” nàng ngạo nghễ nâng cằm lên, không chịu yếu thế, còn có thể miễn cưỡng giữ trấn định, ít nhất không lui ra sau.

Hắn muốn giết nữ nhân này!

Chỉ cần giết nàng, có thể đứt hậu hoạn vĩnh viễn, từ nay về sau không bao giờ có người đến gây phiền toái, bởi vì nàng mới là căn nguyên phiền toái!

Suy nghĩ tự tay bóp chết Long Vô Song hiện ra trong đầu, mấy năm qua, thỉnh thoảng hiện lên trong óc, lại luôn bị hắn áp lực xuống. Thẳng đến giờ này khắc này, mới trở thành kích động khó có thể khắc chế, làm cho lòng bàn tay hắn ngứa, hận không thể làm ngay lập tức!

Thân hình cao lớn lại đi lên mấy bước.

Lần này, Long Vô Song lui ra sau ba bước lớn.

“Này này, bình tĩnh một chút,” nàng kinh hồn táng đảm, lần đầu nhìn thấy tên mặt đen này phát hỏa lớn như thế. “Ngươi không nhớ rõ lời hứa năm đó sao?” nàng vội vàng nhắc nhở.

Thiết Tác đang định lại tiến lên một bước, cuối cùng dừng lại, sắc mặt lại càng khó nhìn.

Lời hứa chết tiệt! Hắn làm gì mà không tự sát ngay năm đó chứ? Đỡ phải bị ma nữ này ép buộc?

Nhưng nghĩ lại, nếu lúc trước hắn tự sát, nếu không có Long Vô Song làm bậy, chõ mõm vào khắp nơi, hắn sẽ không gặp được Mãn Ý, càng không thể thành thân với nàng.

Con ngươi đen lạnh lẽo băng hàn, bởi vì nhớ tới tiểu nữ nhân yêu kiều mềm mại kia mà dần dần dịu xuống, oán khí ở bốn phía hắn làm cho người ta sợ hãi cũng dần dần tán đi.

Nhận thấy được trận sát khí kia hơi chậm lại, Long Vô Song mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng luôn nghĩ là có thể dựa vào lời hứa năm đó để tùy ý sai sử nam nhân này, nào biết đâu rằng, chuyện mà liên quan đến Mãn Ý, hắn sẽ ác độc kinh khủng, thậm chí thiếu chút nữa ném lời hứa ra sau đầu.

Xem ra, cái tiểu nữ nhân yêu khóc kia đúng là đã nhỏ giọt lệ vào trong lòng tên sắt đá này.

Sau này nếu muốn dồn Thiết Tác, làm cho hắn tiếp tục bán mạng cho mình, thì không chỉ dựa vào lời hứa lúc trước, mà cũng phải để ý Mãn Ý nữa, phải vậy mới được.

Nhìn thấy hắn lại quay đầu, nhìn phía khách điếm, biểu cảm còn lộ ra một chút lo lắng, trong lòng Long Vô Song âm thầm hiếu kỳ, hoả tốc thay đổi lề lối, thay đổi cách nói.

“Đừng lo lắng, nàng đã là lão bà ngươi rồi, còn có thể chạy đi đâu? Cho dù là có chút hiểu lầm nhỏ, đợi lát nữa khi ngươi đi vào, giải thích với nàng cho tốt không phải được rồi sao?”

Con ngươi đen trừng nhìn nàng một cái, chứa đầy sự không kiên nhẫn.

Nhưng vào lúc này, bảy người vạm vỡ, tay cầm vũ khí, đằng đằng sát khí vọt tới cửa khách sạn Long Môn.

Bọn họ nhìn thấy Ngô Lâm ngã trên mặt đất, phun đầy máu, lập tức vây tiến lên, ôm hắn đang hôn mê bất tỉnh, bi phẫn phát ra rống giận.

“Là ai làm đại ca của ta bị thương thành như vậy?!” bảy người đồng thanh rống to, vung vũ khí trong tay, vội vã muốn tìm kẻ thù liều mình.

Long Vô Song nhún nhún vai, khoanh hai tay lại, mắt thấy lần này người đến nhiều như vậy, để tránh vạ lây (Toji: Vạ lây? Là bà chủ mưu còn bảo là bị vạ lây? Càng ngày càng ghét!), nàng quyết định lui về lầu hai khách sạn, xem diễn ở trên hạng nhất tịch của nàng

“Xem đi, ta đã đoán đúng, thật sự đến rồi!” nàng nhếch môi cười yếu ớt, nhìn Thiết Tác nói. “Ngươi mau giải quyết bọn họ đi, làm nhanh đi để mà vào trấn an nàng.” nói xong, nàng uyển chuyển xoay người vào cửa, mặc kệ chiến cuộc như thường lệ.

Đáng chết, vì Mãn Ý, hắn nhịn!

Thiết Tác cắn chặt răng, bước đi nhanh, đi về phía bảy tên đang không ngừng kêu gào kia.

Giơ kiếm dài lên, hắn đã hạ quyết định, dùng thời gian ngắn nhất, đánh thắng toàn bộ cái đám không biết sống chết kia!

Trong tiểu viện truyền đến tiếng khóc nức nở làm người ta tan nát cõi lòng.

Mãn Ý trở về phòng, liền vùi vào chăn, kéo lấy chăn, trốn ở bên trong khóc mãi khóc mãi, dùng nước mắt phát tiết mọi khổ sở và đau xót.

Nhưng mà, bất luận nàng rơi lệ nhiều đến mức nào, thống khổ trong lòng lại chỉ có tăng không giảm.

Tuy rằng việc nạp thiếp, khi ở nhà mẹ đẻ có nghe thấy, hơn phân nửa nhóm quan lại đều cưới không ít thê thiếp, ngay cả người có chút tiền, cũng có không ít thê thiếp, nam chủ nhân thường thường hưởng hết phúc lợi. Mẫu thân nàng quản rất nghiêm, thủ đoạn lại lợi hại, nếu không, khẳng định phụ thân cũng lấy vài phòng thiếp.

Nàng không lợi hại giống mẫu thân, không có cách nào quản được Thiết Tác, không có biện pháp làm cho hắn sợ nàng, làm cho hắn luôn nghe lời của nàng, nói gì nghe nấy giống như phụ thân đối với nương. Nhưng mà, nàng vẫn không thể chịu đựng được chuyện phải chia sẻ hắn với một nữ nhân khác.

Vừa mới tới trước cửa khách sạn, thấy hắn ôm Tây Thi đậu phụ, là nàng đau lòng muốn ngất xỉu, méo mó xiêu đổ chạy về phòng, khóc đầu cháng váng, không ngừng được nước mắt, nếu hắn thực sự cưới Tây Thi đậu phụ, khẳng định nàng sẽ khóc mù mắt!

Không muốn không muốn, dù thế nào thì nàng cũng phải hỏi rõ ràng hết thảy!

Nàng muốn hỏi Thiết Tác, có phải là hắn muốn cưới thiếp hay không; Nàng muốn hỏi Thiết Tác, lúc trước lấy nàng là vì lời hứa, hay là bởi vì hắn cũng cảm nhận được cảm xúc ngọt ngào giống nàng?

Quyết tâm dần dần ngưng tụ giữa làn nước mắt, nàng liên tục hô hấp, khắc chế không khóc, sợ đợi lát nữa khi Thiết Tác trở về, cổ họng sẽ bị khóc nghẹn, đến lúc đó muốn hỏi cũng không hỏi được.

Tiếng khóc nức nở ở trong chăn dần dần yếu bớt.

Bỗng, cửa gỗ ầm ầm một tiếng, bị người khác đá văng ra.

Thiết Tác đã trở lại?!

Nàng nấp ở trong ổ chăn, lại hít sâu một hơi, lấy tay quyệt lung tung nước mắt, cố lấy mọi dũng khí, quyết định nói rõ ràng với hắn. Tay nhỏ bé xốc chăn lên, nàng ngồi ở trên giường, môi phấn mở miệng.

“Thiếp hỏi chàng, có phải chàng muốn –” giọng nói mang theo nghẹn ngào, mới nói đến một nửa liền ngừng, mắt đỏ hoe bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn.

Người đá cửa xông tới không phải Thiết Tác, mà là người khác.

Hơn nữa lại là một đám người!

Một phu nhân trung niên hoa lệ, mang theo đại đội người ngựa, như là thổ phỉ vào nhà cướp của xông tới. Ngay cả vị công tử trẻ tuổi mà lúc trước nàng gặp qua cũng ở đó, bên cạnh đầy thị vệ vây quanh, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ xin lỗi, đang ngượng ngùng nhìn nàng.

Nhìn kỹ, ngũ quan của phu nhân trung niên kia có vài phần tương tự với vị công tử trẻ tuổi, cũng có gương mặt cực kì xinh đẹp, còn có con ngươi cũng màu xanh.

Phu nhân kia nhìn thấy Mãn Ý, vẻ mặt ngạo nghễ, mắt xanh cao thấp thẳng đánh giá.

“Chính là ngươi sao?” thái độ nàng cao ngạo, quý khí bức người hơn cả vị công tử kia, có cảm giác áp bách vô hình, như là đã quen mọi người thần phục. Nàng nhìn Mãn Ý, trong chốc lát sau mới gật đầu, lạnh lùng mở miệng. “Cũng được, tuy rằng còn không đến mức quốc sắc thiên hương, nhưng mà tư sắc này coi như là hiếm có!”

Mãn Ý bị nhìn khiến cả người không thoải mái, bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy chăn, có chút sợ hãi lui lại, chậm rãi lui đến góc giường.

“Xin hỏi, phu nhân là ai?” nàng nhẹ giọng hỏi, âm thanh còn có chút khàn.

Phu nhân lạnh lẽo liếc nàng một cái, cũng không trả lời, ngược lại xoay đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa còn bỏ xuống một mệnh lệnh.

“Mang đi!”

Lời này vừa nói ra, thị vệ vốn đang đứng ở phía sau, ba bước cũng làm thành hai bước xông lên, nhấc nàng xuống giường.

Mãn Ý sợ hãi, trong tay vẫn cầm chặt chăn không buông, thân mình lại bị khiêng lên.

“Các ngươi muốn làm cái gì? A! A! Không được bắt ta! Không muốn không muốn không muốn không muốn…” mắt thấy cách giường càng lúc càng xa, nàng hoảng hốt không ngừng giãy dụa. “Buông ra! Buông ra!”

Công tử mắt xanh tuấn mỹ nhìn thấy nàng hoảng như vậy, trong lòng băn khoăn, chần chừ mở miệng.

“Mẫu hậu, như thế sẽ dọa nàng.”

Phu nhân trở lại, trừng mắt nhìn con một cái.

“Không phải là con vừa lòng nàng sao? Nếu vừa lòng, trực tiếp mang về không phải được rồi sao, đỡ phải ở đây lằng nhằng!”

Không biết vị công tử kia là bởi vì hiếu thuận hay là bởi vì khiếp đảm, một chút cũng không dám làm trái mẫu thân, còn nao núng lui ra sau mấy bước.

“Nhưng mà –” hắn rất cẩn thận lại mở miệng.

Phu nhân lại đảo ánh mắt sắc bén.

“Không nhưng! Ta làm thế chẳng phải là vì tốt cho con sao. Con rõ ràng vừa lòng, lại không dám động thủ, mẫu hậu cướp cho con là được!” nàng vung tay lên, dẫn đại đội người ngựa, khiêng Mãn Ý đang không ngừng giãy dụa, như thổ phỉ đoạt được “chiến lợi phẩm”, chuẩn bị khải hoàn lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.