“Ngươi cũng thấy đấy, ở trên dốc núi, Thất ca sống chết theo Thẩm Thiên Dao, chúng ta ngăn cũng ngăn không được. Vì cứu nàng, dù nội lực bị tiêu hao Thất ca vẫn dám sử dụng thuật truyền âm ngàn dặm, nếu không có Vân điêu tìm thấy bọn họ trước một bước, hậu quả thực không tưởng tượng nổi.” Nhắc đến chuyện này, Sở Dục thậm chí vẫn còn thấy sợ.
Vương tử A Lang trầm mặc không nói, sắc mặt hết sức khó coi.
“Thẩm Thiên Dao là người thương nhất của Thất ca, ngươi làm nàng bị thương, Thất ca đương nhiên tức giận. Ngươi yên tâm, để qua thời gian, Thất ca hết giận bổn vương sẽ ở giữa chu toàn, đưa Ba Nhã trở về Mông Cổ. Ngươi cùng Thất ca chung quy vẫn có tình đồng môn, Thất ca tuyệt sẽ không làm hại Ba Nhã.”
A Lang trầm tư trong giây lát, sau khi thở dài mới chắp tay nói, “Vậy làm phiền An Thanh Vương rồi.”
Sở Dục bất đắc dĩ cười, lại vỗ vỗ bờ vai hắn. “Có lẽ ngươi không biết, Thiên Dao chưa từng hại công chúa Tháp Na.”
“Ừm.” A Lang nặng nề đáp lại. Hắn biết, trên dốc núi, thời khắc Thẩm Thiên Dao lao ra cứu Doãn Hàm Tuyết, hắn liền biết mình sai rồi. Nữ nhân lương thiện như vậy làm sao có thể đi hại người!
Ngày khởi hành, Thiên Dao cuối cùng cũng tỉnh lại. Sở Diễm bế nàng vào xe ngựa, vách xe tối đen, nhà xe bằng vàng, bốn ngựa kéo ở phía trước, mặt ngoài với lúc đến không giống. Bên trong lại như bồng lai tiên cảnh, xa hoa đến không tưởng tưởng được. Hắn đặt nàng trên nệm nhung thật dày, cũng cẩn thận kéo chăn lại cho nàng, sau khi làm xong một loạt việc như tối qua, mới ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói một câu chăm chú xem sách.
Xe ngựa đi với tốc độ thong thả, Thiên Dao cũng không cảm thấy xóc nảy, chỉ là, thân thể vẫn đau đớn rõ ràng như cũ, vài lần mơ màng thiếp đi, đều bị đau mà tỉnh dậy. Gió lạnh ngoài cửa thổi bay một góc rèm, ánh mặt trời theo khe hở len vào chiếu loang lổ trên gương mặt anh tuấn của hắn. Thiên Dao nhìn, trong lúc này lại có chút không dời được tầm mắt.
“Tỉnh rồi?” Hắn cười nhẹ một tiếng, lại như ánh nắng ấm áp.
“Ta ngủ rất lâu sao?” Thiên Dao đưa tay, bóp trán đang đau.
“Ừm, Dao Nhi, nàng nên ra ngoài hít thở không khí rồi.” Hắn buông sách trong tay ra, cất tiếng phân phó ngoài xe. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, hắn bồng nàng lên ôm ra ngoài xe.
Xe đi một ngày, hoàng hôn đã ngả về Tây, ở phía Tây, ánh tà dương nhuộm một vầng sáng màu vàng, nhuộm đỏ nửa bầu trời. Hoá ra vẫn chưa ra khỏi địa giới Mông Cổ, liếc mắt nhìn một cái, vẫn là đại thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Thân thể Thiên Dao vẫn suy yếu, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Nàng vươn hai tay ra ngửa đầu hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, hít lấy không khí tươi mát, tưởng tượng chính mình là một con chim nhỏ có thể tùy ý bay lượn phía chân trời.
Sở Diễm cách nàng cả trượng, khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt ôn nhuận rơi trên người nàng. Hắn không phải không biết, Thiên Dao khao khát tự do biết bao, chỉ là, mong tha thứ cho sự ích kỷ của hắn, đối với nàng, hắn không cách nào buông tay.
“Đêm khuya sương lạnh, quay về thôi.” Hắn từ phía sau vòng lên, kéo nàng vào lòng.
“Sở Diễm, ta nhớ đến công chúa Tháp Na. Người nói xem, sau khi nàng mất, có thể hóa thành chim ưng trên thảo nguyên hay không?” Nàng lạnh nhạt nói xong, ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn.
“Có lẽ vậy.” Sở Diễm tùy ý đáp lại một câu.
“Linh hồn của nàng, nhất định sẽ canh giữ thảo nguyên Mông Cổ, phù hộ tộc nhân của nàng.” Thiên Dao dựa vào ngực hắn, dịu dàng thì thầm. “Nghe nói, điện hạ muốn mang Vương tử Ba Nhã về đế đô sao?”
Sở Diễm nhíu mày, lạnh giọng đáp lại.
“Bởi vì A Lang làm ta bị thương sao?” Thiên Dao ngửa đầu, ánh mắt trong veo thăm dò đôi mắt thâm thúy của hắn.
Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng, cũng không trả lời, tính giữ im lặng.
“Đưa hắn trở về, có được hay không?” Thiên Dao lo sợ mở miệng, bộ dạng thật cẩn thận, vốn thân hình mảnh mai, giọng nói phát ra lại càng làm cho người ta thương tiếc. Thậm chí làm cho người ta cảm thấy rằng, cự tuyệt nàng là một điều tàn nhẫn.
Trầm mặc hồi lâu, Sở Diễm liền gật đầu đáp lại. “Được.”
Xe đi hơn mười ngày thì vào Hoàng thành. Đi xe ngựa mệt nhọc hơn mười ngày, mặc dù được chăm sóc kỹ càng, Thiên Dao vẫn mệt mỏi vô cùng, trở lại Y Lan điện nàng lại bắt đầu mê man. Mãi đến khuya mới thoáng tỉnh dậy. Gian phòng to như vậy, trống không, an tĩnh có chút khiến người hít thở không thông.
Hóa ra, hắn lại không ở lại. Vô cớ, trong lòng có chút mất mát.
“Liên Tinh.” Nàng yếu ớt gọi, cửa phòng theo tiếng mở ra, tiểu nha đầu vội vàng đi vào.
“Nương nương, làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe hay không, nô tỳ đi tuyên ngự y.” Liên Tinh vẻ mặt quan tâm, giống như còn khẩn trương hơn nàng.
“Không có.” Nàng nhàn nhạt đáp lại, được Liên Tinh nâng dựa vào đầu giường.
Liên Tinh mới nhẹ thở ra, lại vô ý mở miệng. “Nô tỳ còn tưởng nương nương muốn hỏi điện hạ cơ. Hồi cung xong, điện hạ đi Ỷ Hà điện, dự tính ngày mai mới có thể trở lại.”
“Ừm.” Thiên Dao nhìn như không để tâm đáp lại, trong lòng lại cười khổ. Ỷ Hà điện, Tử Y, a, lòng vòng một hồi lại trở về xuất phát điểm.
——— ————
Một chỗ khác, trong Ỷ Hà điện.
Sở Diễm dựa nửa người trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Linh Lung thuận theo nửa quỳ bên người hắn, thật cẩn thận cho hắn uống thuốc. Sở Diễm ôn nhuận mỉm cười, giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. “Nếu như bổn vương không đến, có phải Linh Lung tính quỳ ở ngoài điện không dậy hay không?”
Linh Lung cười, đầu từ từ tựa sát vào ngực Sở Diễm, hờn dỗi mở miệng, “Điện hạ có phải thấy Linh Lung cố tình gây sự rồi không?”
Sở Diễm nhẹ cười lắc đầu, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của nàng. Hắn thích cảm giác ở cùng Linh Lung, dịu dàng tựa như nước, đôi bên hiểu nhau, bao dung. Mà thời điểm ở cùng Thiên Dao lại như lửa lớn cháy thân, đau đến kịch liệt. Sự lạnh lùng của nàng tựa như lưỡi dao sắc bén vô tình, từng nhát cứa vào tim hắn. Nhưng mặc dù đau đớn, lại không nhịn được muốn tới gần, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Linh Lung không phải nữ tử cố tình gây chuyện.” Nếu không, hắn đã không thích nàng như vậy rồi. Nàng dịu hiền, hiểu chuyện, cũng cực kỳ hiểu tâm ý hắn.
Linh Lung cười quyến rũ, nâng bàn tay hắn lên, đặt chính khuôn mặt mình vào bàn tay hắn, ấm áp lại không kém phần ái muội. Đôi mắt đẹp di chuyển nhẹ nhàng, có thêm vài phần u oán. “Đại ca nói điện hạ bị thương, Linh Lung lo lắng cho chàng, nếu như không gặp mặt một lần để xác định điện hạ bình yên, Linh Lung sao có thể an tâm.”
“Bổn vương không sao.”
Linh Lung ngửa đầu ngóng nhìn hắn, mi tâm nhíu lại. “Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, điện hạ không thể hành sự lỗ mãng.”
“Ừm.” Sở Diễm mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng.
“Hồi bẩm điện hạ, Thẩm nương nương đã tỉnh.” Ngoài điện, Lưu Trung khom người nói.
“Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lại, trên mặt không chút biểu tình, lại đứng dậy.
“Điện hạ.” Linh Lung nũng nịu gọi, cực kỳ hiển nhiên, nàng muốn giữ hắn lại.
Sở Diễm cười, mang theo chút áy náy. “Bổn vương ngày khác sẽ quay lại với nàng.”
“Điện hạ.” Linh Lung lại cất giọng gọi, mang theo vài phần khóc nức nở. Cánh tay từ phía sau vòng lên, ôm chặt lấy eo hắn. “Điện hạ để Linh Lung làm nữ tử cố tính gây chuyện một lần đi, tối nay điện hạ không được đi đâu hết.”
Tuấn nhan Sở Diễm hơi mất kiên nhẫn, trầm giọng nói, “Thiên Dao vẫn đang ốm, bổn vương phải ở bên cạnh nàng.”
“Nhưng thương thế của điện hạ cũng không nhẹ, chàng cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn mà chăm sóc nàng như vậy, chỉ làm hại đến thân thể của mình. Điện hạ không phải ngự y, người đi cũng chỉ vô ích thôi. Đáp ứng Linh Lung, tối nay ở lại đây nghỉ ngơi, có được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lung dán phía sau lưng hắn, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm ướt y phục. Tuy có chút diễn trò nhưng đau lòng vì hắn cũng xuất phát từ chân tâm.
Sở Diễm khẽ buông tiếng thở dài, xoay người ôm lấy thân thể nhỏ xinh của nàng vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt bên má nàng.
Linh Lung thuở nhỏ đi theo hắn, nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn, nàng dịu dàng thuận theo, vĩnh viễn đi theo bước chân hắn, ngửa đầu nhìn hắn. Nữ nhân như vậy, có thể thoả mãn tất cả kiêu ngạo của nam nhân.
“Điện hạ nếu không đồng ý, Linh Lung liền chết trước mặt chàng.” Nàng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, hoa lê đái vũ, khổ sở động lòng người, ánh mắt kiên định lạ thường.
“Được rồi.” Sở Diễm cười khổ, gật gật đầu.
Hắn lưu lại, mục đích của nàng đã đạt được, không phải sao?!
Nhưng mà, nhìn gương mặt nam nhân đang ngủ trên giường, nội tâm Linh Lung lại nói không nên lời là tư vị gì. Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng cần thủ đoạn nũng nịu để lưu lại hắn, hắn từ trước không phải như vậy, hắn đối với mọi người lạnh lùng, lại dịu dàng với một mình nàng. Nàng muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn đồng ý. Nàng muốn làm nữ nhân của hắn, hắn cũng thỏa mãn nàng. Hắn cho nàng bao dung vô hạn cùng sủng nịch, nàng cho rằng hắn yêu nàng. Mà hôm nay mới phát hiện có lẽ nàng sai rồi.
Có lẽ, việc kia là thói quen, không phải yêu.
Cùng với tiếng đóng mở cửa rất nhỏ, Linh Lung kéo váy dài bước vào đại điện, gió đêm cô lãnh, thân thể nàng gầy yếu đứng ở trong sân, vô cùng tiêu điều.
“Đang suy nghĩ gì?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp quen thuộc, quay đầu, ánh vào mắt đích thị là dung mạo trắng bệch như giấy, toàn thân mặc trường bào lóa mắt.