Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 177: Chương 177: Canh Gác (6)




“Càng ngày càng phóng túng rồi.” Sở Diễm ôn nhu trách cứ, lại sủng nịch ôm nàng vào ngực.

Thiên Dao cười duyên đẩy hắn ra, trong lúc phất tay áo đã đi tới trước người Sở Uyển, “Ngươi cũng thích ngạo tuyết hồng mai sao?”

Sở Uyển kính cẩn nghe theo gật đầu, nhạt giọng nói, “Hồi Dao phi nương nương, đúng vậy. Đài hoa ngậm tuyết, vẻ cô độc khó mà họa được. Trong hương có vị, thanh mà không lạnh. Thần thiếp thích mai hoa nghênh tuyết mà nở, không sợ gió tuyết.”

Thiên Dao lạnh nhạt mà cười, nụ cười tuyệt mỹ giống như hoa mai đón gió nở rộ. “Nghịch phong như giải ý, đừng dễ dàng tàn phá.”

Sở Diễm rũ mắt mà cười, một câu này Thiên Dao rõ ràng nói cho hắn nghe. Nghịch phong như giải ý, đừng dễ dàng tàn phá. Nếu như Thiên Dao như mai, hắn chính là gió đông hàn, nàng cầu bất quá là sự thương tiếc của hắn.

Lúc này, gió lạnh quét qua, gió cuốn tàn mai, nhẹ nhàng bay trong gió tuyết, đúng là một sự triền miên không nói nên lời. Cánh tay Sở Diễm từ phía sau vòng ra eo nàng, làn môi ôn nhuận kề bên tai nàng, “Xem, gió cùng mưa dầm triền miên, đời đời kiếp kiếp, đến chết không rời.”

Hai gò má Thiên Dao đỏ hồng, nhạt giọng mở miệng, “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử mệt rồi.”

“Ừ, ta đưa nàng về.” Sở Diễm bồng Thiên Dao lên, đi nhanh ra ngoài rừng.

Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, Tiết Oánh mới dùng ống tay áo lau nhẹ mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy thật sự là nguy hiểm thật. Sở Uyển trái lại sắc mặt bình tĩnh rất nhiều, đưa tay nâng Tiết Oánh từ trên đất đứng dậy, cũng ấm giọng mở miệng, “Suýt nữa liên luỵ tỷ tỷ, là Sở Uyển không phải.”

Tiết Oánh thở dài, cũng không có ý trách cứ. “Không ngại, về sau hành sự cẩn thận một chút là được.”

Sở Uyển gật đầu đáp ứng, một lúc sau lại nói, “Vị quý phi nương nương này quả thật không giống người thường, nàng vốn không cần vì chúng ta mà lại giải được ý của hoàng thượng.”

Tiết Oánh cười, “Dao phi nhận muôn vàn sủng ái, tất nhiên có chỗ hơn người.”

Mi tâm Sở Uyển nhíu lại, giống như có chút suy nghĩ, “Muội muội có một chuyện khó hiểu, không biết tỷ tỷ có thể giải thích nghi hoặc hay không?”

“Hử…?”

“Hoàng thượng sủng ái Dao phi như vậy, Tư Đồ hoàng hậu đã qua đời, vì sao không nâng đỡ nàng thượng vị? Đương kim hoàng hậu Linh Lung không có kỳ danh, lại hàng đêm độc thủ phòng không…”

“Sở Uyển.” Mi tâm Tiết Oánh nhíu lại, cuống quít đưa tay che cánh môi nàng, tàn khốc nói, “Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, về sau đừng đề cập tới. Người nào ngồi trên hậu vị cũng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định. Lời này nếu như bị người ngoài nghe qua, ta và muội chết không có chỗ chôn.”

Ánh mắt Sở Uyển khẽ biến, yên lặng gật gật đầu, “Là Sở Uyển lỗ mãng.”

“Trở về đi, vườn mai này về sau không nên đến, miễn cho có thêm thị phi.” Tiết Oánh phất ống tay áo, bước sen nhẹ nhàng đi ra ngoài. Sở Uyển theo sát phía sau.

Vào đêm, Khôn Ninh cung đèn đuốc sáng trưng. Linh Lung cho cung nhân người hầu thối lui, một mình ngồi trong ghế đá trong vườn, ly trong tay lắc lư, trong chốc lát lại có một chút khói. Mùi vị hàng đêm cô độc khó ngủ, hiện giờ nàng xem như đã nếm được. Ngoại trừ mượn rượu giải sầu, nàng lại có thể thế nào.

“Rượu vào sầu càng sầu thêm.” Linh Lung chua xót mà cười, ngửa đầu đem chất lỏng cay độc trong chén một hơi cạn sạch, lại cầm lấy bầu rượu bạch ngọc. Cổ tay đột nhiên bị người chế trụ.

Người tới túm lấy bầu rượu vứt sang một bên, trong giọng nói mang theo vài tia băng lãnh. “Đường đường là nhất quốc chi mẫu, phượng nghi thiên hạ, muội xem hiện giờ là bộ dáng nào!”

Linh Lung chậm chạp ngước mắt, cảm giác say thoáng thư giảm vài phần. “Đại ca, là huynh.”

Sắc mặt Huyễn Ảnh tái nhợt trầm lãnh, ngồi xuống bên người nàng, tự rót ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó mạnh mẽ vứt lên trên bàn. “Hà tất phải hành hạ chính mình như vậy, hiện giờ muội đã là hoàng hậu nương nương, là tôn sủng bậc nào.”

Linh Lung chua xót cười, bàn tay nắm chặt, im lặng lắc đầu, “Hoàng hậu nương nương thì như thế nào, đây đều không phải là cái Linh Lung muốn. Cho dù là ngày phong hậu, hắn cũng không từng ở lại Khôn Ninh cung qua đêm. Thẩm Thiên Dao mang thai hơn 6 tháng, căn bản không thể làm chuyện phu thê. Hắn mặc dù nhẫn nhịn, cũng không chịu chạm vào muội. Chẳng lẽ muội khiến hắn phiền chán đến như vậy sao?”

Huyễn Ảnh thở dài, xoè bàn tay ra đau lòng vuốt ve trán nàng, “Linh Lung, nghe đại ca khuyên một câu, ngồi yên hậu vị, chuyện khác, đừng nên cưỡng cầu nữa.”

“Đại ca.” Linh Lung không tự giác cất cao giọng, mở to một đôi mắt, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn hắn. “Đại ca, huynh muốn Linh Lung buông tha hắn sao? Không, muội làm không được.” Nàng bắt loạn lấy tay Huyễn Ảnh, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng sau cùng, “Đại ca, huynh là người hiểu hoàng thượng nhất, huynh nhất định có cách, đúng không?”

Huyễn Ảnh ngưng thần nhìn nàng, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Cũng bởi vì hiểu, hắn mới biết được không có cách nào.

“Đại ca, huynh đã nói, Linh Lung là người thân duy nhất của huynh, cho dù muội muốn trăng trên trời, huynh cũng sẽ hái xuống cho muội. Đại ca, muội muốn hoàng thượng, muội chỉ muốn hắn.” Linh Lung bộ dáng hoa lê đái vũ, khóc rất là réo rắt thảm thiết.

Huyễn Ảnh nhẹ nhàng lau lệ bên má nàng, ấm giọng mở miệng. “Linh Lung, vô dụng thôi. Hắn coi Thẩm Thiên Dao là ‘duy nhất’. Cuộc đời này, trong sinh mệnh hoàng thượng đã không còn có những nữ nhân khác rồi.”

Linh Lung không thể tin trừng lớn mắt, khan cả giọng nói, “Muội không tin, hắn là hoàng thượng, hắn làm sao có thể… làm sao có thể?” Nàng liều mạng lắc đầu, lệ như chuỗi châu bị cắt đứt chảy xuống. “Vậy hắn vì sao còn phong Linh Lung làm hậu, vì sao vẫn còn cho ta hy vọng!”

Huyễn Ảnh ôm nàng vào trong lòng, lại bất đắc dĩ thở dài, “Hắn phong muội làm hậu, vừa khéo là muốn bồi thường thua thiệt cho muội. Thứ hai, trong cung cũng không có ai thích hợp hơn muội. Thẩm Thiên Dao là huyết mạch Tư Đồ nhất tộc, tuyệt không thể sắc phong làm hậu. Mà giữa hậu cung vài vị phi tần, người nào lại không có bối cảnh sung túc, bất luận là ai ngồi vào ngai vị hoàng hậu đều sẽ khiến cho triều đình rung chuyển. Cho nên, hắn lựa chọn muội.”

Linh Lung trào phúng cười to. Hoá ra, vẫn là nàng tự mình đa tình. Hoá ra, nàng bất quá là một con cờ trong tay Sở Diễm mà thôi.

“Đại ca, muội không cam lòng, Linh Lung không cam lòng.” Nàng khóc nói nhỏ, nhưng mà không cách nào biểu đạt được uỷ khuất bằng lời.

“Linh Lung, nghe đại ca khuyên một câu, đừng làm chuyện điên rồ nữa. Muội đã là hoàng hậu, cho dù Thẩm Thiên Dao nhận vô tận sủng ái, nhưng muội mới chính là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung, bất luận là thích hợp hay không, hắn cũng đã cho muội thể diện.”

Linh Lung nghẹn ngào ở trong ngực hắn, nước mắt cơ hồ rơi trên cẩm bào trước ngực hắn.

“Hoàng hậu nương nương, không tốt, Vĩnh Hoà cung có thích khách….” Cung nữ Hồng Mai từ xa chạy tới, người chưa tới, giọng đã tới.

Linh Lung cuống quít rời khỏi cái ôm của Huyễn Ảnh, tuỳ ý lau nước mắt trên mặt.

“Huynh đi trước.” Huyễn Ảnh nhạt giọng nói một câu, trong nháy mắt đã biến mất. Mà lúc này, Hồng Mai đã đi tới trước người Linh Lung, lấy tay xoa xoa mắt, giữa lúc hoảng hốt nhìn thấy một bóng đen hiện lên, nhanh như vậy, lại giống như ảo giác.

“Xảy ra chuyện gì mà kích động như vậy?” Linh Lung nghiêng người mà ngồi, mở miệng nói. Trong giọng nói đã không còn chút nghẹn ngào nào.

“Hồi bẩm nương nương, trong cung Lệ tần có thích khách xâm nhập, nghe nói Lệ tần bị chấn kinh không nhỏ, ngay cả hoàng thượng cùng Ngự Lâm quân đều đã chạy qua.” Hồng Mai không kịp thở nói.

Linh Lung cả kinh. Hoàng cung này đề phòng sâm nghiêm làm thế nào có thích khách xâm nhập, mà thích khách vì sao lại chọn Lệ tần mà xuống tay, toàn bộ đều vẫn là một hồi bí ẩn. “Cùng bản cung đi xem xem.” Linh Lung phất tay áo đỏ tươi, dưới sự nâng đỡ của Hồng Mai mà đứng dậy. Chỉ là, cảm giác say chưa qua, cước bộ còn có chút lảo đảo.

Trong Vĩnh Hoà cung, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.

Trong chủ điện, Sở Diễm lười biếng ngồi trên ghế chủ vị, Doãn Hàm Tuyết không yên đứng ở một bên, thân thể xụi lơ tựa vào đầu vai nha hoàn bên người. Ánh mắt né tránh bất định, trái tim trong ngực cuồng điên đập không ngừng. Thích khách bị Ngự Lâm quân mặc khôi giáp kim sắc áp ngã trên đất.

Linh Lung được Hồng Mai nâng bước vào trong điện, chỉ cảm thấy trong điện không khí đặc biệt khẩn trương ngưng trọng. Mà trên ghế chủ vị, khoé môi Sở Diễm treo đầy ý cười, mang một vẻ ma quỷ lạnh lẽo.

“Luôn nói hoàng cung canh giới nghiêm ngặt, bây giờ câu nói này sợ là đã quá thổi phồng rồi.” Sở Diễm nhẹ cười, ánh mắt tuỳ ý dò xét nhìn Xích Diễm ở một bên.

“Vi thần thất trách, mong hoàng thượng thứ tội.” Xích Diễm quỳ một gối xuống đất, chắp tay mở miệng nói, “Thích khách này xen lẫn trong Ngự Lâm quân thời gian đã lâu, là vài ngày trước thâm nhập vào trong Vĩnh Hoà cung. Không nghĩ tới không mấy ngày lại xảy ra việc này.”

“Ồ…?” Sở Diễm cười, hời hợt nhìn Doãn Hàm Tuyết trong lòng sợ run ở một bên. “Lệ tần có hục hặc gì với thích khách này ư?”

Doãn Hàm Tuyết ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, thân thể lại càng run rẩy kịch liệt. “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp từ lúc vào cung tới nay hiếm khi lui tới cùng ngoại nhân, chưa bao giờ cùng người kết thù kết oán, làm sao lại quen biết thích khách này chứ.”

Ánh mắt Linh Lung di chuyển qua lại giữa Sở Diễm và Doãn Hàm Tuyết, tiến lên vài bước mở miệng nói, “Hoàng thượng minh giám, Lệ tần tỷ tỷ luôn luôn ở trong cung, nhất định sẽ không cùng người kết thù kết oán.”

Sở Diễm nheo mắt phượng lại, mày kiếm lạnh lùng nhếch lên. “Nàng uống rượu ư?”

Linh Lung cúi đầu, một lát sau mới nói. “Đêm dài mênh mang thanh lãnh, Linh Lung bất quá mượn rượu giải sầu thôi.”

Sở Diễm không nói, mắt đen thâm thuý càng trở nên âm trầm. Mà lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng thích khách chửi ầm lên. “Tiện nhân, ngươi hại chết cả nhà ta, hiện giờ lại dám nói không biết ta. Ngày đó là ai giam giữ cả nhà ta, bức bách phụ thân ta làm việc cho ngươi, lại qua cầu rút ván, ý đồ nhổ cỏ tận gốc.”

“Câm mồm, ngươi có mấy cái đầu mà dám nói xấu bản cung. Bản cung giết ngươi!” Doãn Hàm Tuyết dứt lời, lại đứng dậy rút trường kiếm ở một bên, đâm về phía thích khách. Nữ tử ngày thường nhìn như mềm mại không nơi nương tựa lại trở nên ngoan độc làm cho người ta có vài phần sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.