Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 91: Chương 91: Động vật máu lạnh vô tình




Trong lòng nàng chua xót nhưng vẫn mỉm cười đáp lời: Làm phiền điện hạ lo lắng, Linh Lung sẽ chăm sóc tốt bản thân.

Thời gian đầu Lưu Trung theo bên cạnh Sở Diễm có chút giao tình với Linh Lung, ông buông tiếng thở dài, hạ giọng trấn an, “Nương nương đừng trách nô tài lắm lời, trong lòng điện hạ vẫn có nương nương, người ở trong Ỷ Hà điện không khác nào ở trong lòng điện hạ. Chỉ là Thẩm trắc phi vừa mới mất hài tử, điện hạ dù sao bên ngoài cũng phải thể hiện một chút.”

Linh Lung cười, lạnh nhạt gật đầu.

“Nương nương.” Phía sau, Ngạo Tuyết thấp giọng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Quay đầu, chỉ thấy Ngạo Tuyết bước nhỏ đi tới, trong tay cầm áo choàng lông cáo màu đỏ rực khoác lên vai nàng. “Đêm đã khuya, nương nương sớm nghỉ ngơi đi.”

“Bổn cung không buồn ngủ.” Linh Lung nhàn nhạt đáp lời, bàn tay trắng nõn tỉ mỉ vuốt ve áo lông cáo mềm mại. Đây là da của một con cáo lửa, là con mồi lần đầu tiên Sở Diễm săn được. Nàng nói thích hắn liền sai người may áo choàng lông cáo tặng nàng, cũng nói với nàng: Nếu như bổn vương không có bên cạnh nàng, để áo lông cáo này làm nàng ấm áp.

Linh Lung bất đắc dĩ thở dài, áo lông cáo chung quy vẫn là vật chết sao có thể so được với sự ấm áp của hắn. Đêm dài mênh mang mà cô đơn lạnh lẽo, mà hắn lại bầu bạn bên cạnh một nữ nhân khác.

Cứ như vậy si ngốc oán giận đợi đến bình minh, có cung nhân tiến đến hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục, sau đó vẫn là chờ đợi. Ngạo Tuyết nói, đây chính là mệnh của nữ nhân hậu cung, mặc dù là Tiêu Phòng chuyên sủng, điện hạ vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về một người.

Bất quá chỉ là một đêm mà thôi, Linh Lung lại cảm thấy dài như một đời, có điều chỉ mới bắt đầu nàng đã cảm thấy chán ghét. Đây rõ ràng chính là tất cả những gì nàng từng mong chờ, Sở Diễm cho nàng rồi mà nàng lại đột nhiên phát hiện, tất cả những thứ này không giống như trong tưởng tượng.

Tảo triều xong, Sở Diễm mới đến Ỷ Hà điện thăm nàng. Linh Lung không hề biểu hiện ra một tia oán giận, thậm chí còn thân thiết hỏi thăm bệnh tình Thiên Dao. Sở Diễm ôm nàng vào trong ngực cười nhẹ nói: “Hậu cung này chỉ sợ rốt cuộc không tìm thấy nữ tử nào độ lượng hơn Linh Lung rồi.”

Linh Lung cười yêu kiều, đầu ngón tay vẽ vài vòng trên ngực hắn, ái muội dụ dỗ, mày kiếm bên trái của Sở Diễm thâm thúy nhếch lên, mắt phượng tuyệt mỹ tà mị cầm lấy ngón tay không an phận của nàng, thuận thế kéo nàng đến sát thân thể mình, đôi môi ấm áp áp lên của nàng…

Linh Lung mười lăm tuổi đã theo Sở Diễm, đằng đẵng năm năm, hôm nay đối với chuyện hoan ái có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nàng đáp lại nụ hôn của hắn, đôi bàn tay như ngựa quen đường cũ cởi cẩm bào trên người hắn. Sở Diễm không hề nhiệt tình, không nóng không lạnh hưởng thụ sự hầu hạ của nàng. Hắn từ trước đến giờ không phải người túng dục, duy nhất chỉ có một người khiến hắn không thể khống chế được là nữ nhân không an phận Thẩm Thiên Dao kia.

Nói nàng không an phận nàng liền gây chuyện cho hắn. Linh Lung vừa mới cởi áo hắn xuống một nửa, cửa đột nhiên bị một người bên ngoài mở ra, Yêu Nguyệt của Y Lan điện bước nhanh tới, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp trước điện.

“Điện hạ…”

Linh Lung hết hồn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sở Diễm coi như trấn định, động tác lưu loát lấy y phục rơi xuống phủ lên vai nàng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cung nữ đang quỳ trên đất. “Ai cho phép ngươi xông vào?”

“Sự tình khẩn cấp, mong điện hạ thứ tội. Y Lan điện có người lạ xâm nhập, nhìn giống như muốn đưa nương nương nhà nô tỳ rời đi…”

Lời nàng còn chưa dứt, Sở Diễm đã khoác lên ngoại bào bước nhanh ra khỏi điện. Linh Lung ngồi yên trên giường rộng lớn, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng lưng hắn đi xa, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng. Hắn đối với Thẩm Thiên Dao chỉ là chơi đùa thôi sao? Linh Lung phát hiện, lý do này không cách nào khiến nàng thuyết phục được chính mình.

--- ------ ------ ----

Y Lan điện đích thực có người lạ đến, mục đích của bà cũng đích thực là muốn dẫn Thiên Dao rời đi.

“Thiên Dao bái kiến sư phụ.” Thiên Dao mặc một bộ sa y màu tuyết, cung kính quỳ một chân dưới đất trước mặt Tuyết Cơ cung chủ.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên người nàng. “Mục đích bổn tọa tới đây con chắc cũng đã rõ, ta đã cho con quá nhiều thời gian, nếu như con vẫn không chịu theo bổn tọa quay về Thiên Sơn, cũng đừng trách bổn tọa không khách khí với con.”

Thiên Dao cười, quyết đoán nói: “Không, Thiên Dao đã đợi sư phụ rất lâu rồi, con nguyện ý cùng sư phụ trở về Thiên Sơn, kế tục U Minh nhất mạch.”

Câu trả lời của nàng rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ ngạc nhiên trong khoảnh khoắc sau đó lại cười, “Con nghĩ thông suốt rồi thì tốt, hoàng cung là nơi không có nhân tính vốn không thích hợp với con.”

“Bổn vương cực kỳ muốn biết nơi nào mới thích hợp với Dao Nhi của bổn vương?” Phía sau truyền đến giọng nói thanh lạnh của Sở Diễm, hắn mặc mãng bào màu đỏ tía, khoanh tay đứng, cao ngạo không ai bì nổi.

“Sở Diễm?” Đôi mắt đẹp của Thiên Dao nheo lại, lộ ra vẻ khó hiểu. Sư phụ hành sự luôn luôn cẩn thận, trước khi vào điện hẳn đã đánh thuốc mê toàn bộ người trong điện của nàng mới đúng. Đang lúc khó hiểu, phía sau Sở Diễm bước ra một bóng hình nhỏ xinh, hóa ra là Yêu Nguyệt. Nàng quỳ gối xuống đất, giọng nói trì hoãn.

“Nương nương thứ tội, nô tỳ chỉ là lo lắng cho an nguy của nương nương.”

Tuyết Cơ liếc Yêu Nguyệt, hừ lạnh một tiếng. “Hóa ra trên đời thực sự có người bách độc bất xâm.”

Yêu Nguyệt cúi đầu im lặng, xem như ngầm thừa nhận. Nàng từ nhỏ đã nếm qua bách thảo, đích xác bách độc bất xâm, cũng không bị khói mê của Tuyết Cơ cung chủ gây thương tích.

Tuyết Cơ không muốn để ý tới một đứa cung nữ, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Sở Diễm. Đây là nam tử đứng ở đỉnh cao quyền lực, anh tuấn trầm ổn, bên trong sắc sảo, đích xác không tồi, khó trách nha đầu Thiên Dao lại động tâm. “Ông trời bất công, cái lão háo sắc Văn Đế kia lại có thể có một nhi tử ưu tú như vậy.”

Mày kiếm Sở Diễm chau lại, lạnh lùng nói: “Càn rỡ.”

Tuyết Cơ không kiềm được cười, “Càn rỡ? Chẳng lẽ bổn tọa nói sai sao? Trong cung không phải muốn tuyến tú ư? Một lão già đã hơn 50 tuổi lại còn muốn chà đạp thiếu nữ tuổi mới lớn, người trong hoàng gia các ngươi, người nào người nấy xảo trá. Bổn tọa sẽ không để cho A Dao lưu lại chỗ thị phi này.”

“Không phải do bà quyết định là được, nàng là nữ nhân của bổn vương, chỉ có thể ở bên cạnh bổn vương.” Sở Diễm phất tay áo một cái, ngự lâm quân ngoài cửa đã bao vây Y Lan điện, người người tay cầm cung tiễn sắc nhọn, kéo căng cung tên chờ lệnh.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, ở trong mắt bà, thế trận đơn giản như vậy chỉ là chút tài mọn. “U Minh nhất tộc của ta, từ trước đến nay kiêu ngạo. Ngươi muốn lưu lại U Minh thiếu chủ của ta, chung quy phải cho bổn tọa một lý do thuyết phục, chẳng lẽ ngươi yêu nàng rồi?”

Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, trầm giọng mở miệng: “Yêu hay không yêu là chuyện giữa ta và nàng. Bổn vương không cần phải trả lời bất luận kẻ nào.”

Cực kỳ rõ ràng, hắn đang né tránh vấn đề. Tuyết Cơ giễu cợt cười, ánh mắt yên lặng thăm dò nhìn về phía Thiên Dao, chỉ thấy ánh mắt nàng hạ xuống, da thịt trắng xanh gần như trong suốt, dung nhan đạm mạc tuyệt mỹ lộ ra tia ưu thương.

“Nam nhân đều là loài động vật nông cạn, ngươi muốn lưu lại nàng chẳng qua vì dung nhan khuynh thế, bổn tọa bây giờ sẽ phá hủy nó. Ta ngược lại muốn thấy, thái tử điện hạ cao cao tại thượng còn có thể muốn nàng hay không.” Tuyết Cơ dứt lời, trong tay không biết lúc nào đã có thêm một thanh đoản kiếm. Kiếm phong chớp lóe hướng về phía hai gò má của Thiên Dao.

“Dừng tay.” Sở Diễm lạnh lùng quát một tiếng, tới bên cạnh Thiên Dao trước bà một bước, đoản kiếm dừng lại trước mặt Thiên Dao nửa tấc, là hắn dùng tay nắm lấy thân kiếm. Máu đỏ tươi sềnh sệch theo mũi kiếm tí tách chảy xuống.

Tuyết Cơ châm biếm, ánh mắt dò xét nhìn Thiên Dao. “Hiện tại, Thiên Dao còn tin tưởng nam nhân? Hắn thích bất quá chỉ là gương mặt của con. Thanh xuân dễ dàng biến mất, nữ nhân mỹ lệ nào cũng có một ngày phải già đi, mà lòng yêu cái đẹp của hắn vĩnh viễn không bao giờ già. Đại Hàn từ lúc kiến tạo đến nay, đế vương nào cũng đều như vậy. Hắn là thái tử Đại Hàn, ngày hắn lên ngôi có ba ngàn mỹ nữ, con như thế nào có thể là duy nhất!”

“Bà im miệng.” Sở Diễm trầm giọng quát lớn, đoản kiếm mơ hồ chớp loé ánh bạc, mũi kiếm lại nhắm ngay cổ Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ cung chủ cả kinh, hắn vậy mà lại biết Càn khôn đại na di. Sau khoảnh khắc kinh ngạc, khóe môi Tuyết Cơ cung chủ mỉm cười, giọng nói trì hoãn. “Điện hạ vẫn nên để ý chút, đao kiếm không có mắt.”

Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, cúi đầu nhìn về ngực mình, một mũi kiếm băng lãnh thẳng tắp chỉ vào ngực hắn mà chuôi kiếm lại nằm trong tay Thiên Dao. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng lạnh lùng không chút biểu tình. “Buông sư phụ ra, thả cho chúng ta rời đi.”

Bây giờ Sở Diễm quả thật bị nàng chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt nổi lên lửa giận động trời. “Bổn vương đã nói, nàng đừng mơ.”

“Sở Diễm, đừng ép ta. Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi có phải hay không?” Thiên Dao nắm chặt bảo kiếm trong tay, giọng điệu băng lãnh mà cánh tay giữ bảo kiếm lại nhè nhẹ run.

Sở Diễm cười lạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. Bàn tay nắm lấy mũi kiếm, để cho mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực. “Được, vậy nàng dùng lực đâm xuống chỗ này, giết bổn vương rồi nàng sẽ được tự do.”

Thiên Dao trừng lớn đôi mắt sáng, một giọt nước mắt lạnh lóng lánh trong khoé mắt rơi xuống. “Đừng ép ta.”

“Thẩm Thiên Dao, nàng động thủ đi!” Sở Diễm gầm thét, “Giết ta, nàng có thể rời đi, giết ta, nàng có thể báo thù cho hài tử của nàng…” Đang nói đột nhiên im bặt, lồng ngực đột nhiên truyền đến đau đớn bén nhọn. Sở Diễm cúi đầu, chỉ thấy mũi kiếm đã biến mất trong lồng ngực, máu đỏ theo thân kiếm bạc tí tách chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.