Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 24: Chương 24: Hợp hoan




Cung yến hết sức náo nhiệt, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình. Yến hội xong, Văn Đế gọi riêng thái tử Sở Diễm vào ngự thư phòng.

Văn Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Sở Diễm chưa kịp mở miệng, chén trà nóng hổi đã bay thẳng đến trước mặt hắn. “Hỗn trướng!”

Sắc mặt Sở Diễm không đổi, khẽ vén vạt áo quỳ một gối xuống. Hắn sớm biết, mặc dù đã xử tử cung nữ kia, cũng tuyệt không giấu được tai mắt của Văn Đế. Nếu đã không thể giải thích, chi bằng chủ động thỉnh tội. “Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng trách phạt.”

Văn Đế khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm sâu dừng trên người hắn như nghĩ tới cái gì. Một hồi lâu sau, mới khẽ thở dài. “Nha đầu kia của Thẩm gia dù sao cũng còn nhỏ, ngươi cần gì phải so đo với một đứa trẻ, mọi việc đều phải nhân nhượng một chút.”

“Nhi thần cẩn tuân lời phụ hoàng dạy bảo.”

“Ừm. Đứng lên đi.” Văn Đế gật đầu một cái, chỉ vào ghế ở một bên.

Sở Diễm chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh. Xem ra, Văn Đế lần này gọi hắn tới, cũng không phải chỉ vì trò náo loạn đêm qua.

“Biên cảnh Ung Châu, người Kim làm loạn, trăm vạn đại quân áp sát, chuyện này, con thấy thế nào?”

Đôi mắt thâm thúy của Sở Diễm chớp động rõ ràng, suy xét hồi lâu mới chậm rãi nói. “Người Kim mơ ước lãnh thổ Đại Hàn ta đã lâu, lần này dốc toàn lực, chắc đã trù tính từ lâu. Trận chiến Ung Châu dự là hết sức căng thẳng. Phụ hoàng cần sớm có tính toán mới được.”

Văn Đế gật đầu tán thành, tiếp theo lại lộ vẻ mặt khó xử. “Trận này liên quan đến quốc mệnh Đại Hàn ta, duy chỉ có con thân chinh, trẫm mới yên tâm. Nhưng con vừa mới đại hôn…….” Văn Đế muốn nói lại thôi, im lặng đánh giá phản ứng của Sở Diễm.

Sở Diễm cười lạnh trong lòng, chỉ sợ đây mới chính là mục đích của Văn Đế. “Nhi thần thân là thái tử Đại Hàn, đương nhiên không thể chối từ, sao có thể để nữ nhi tình trường làm vướng bận.”

“Ừm, con có thể lấy đại cục làm trọng thì tốt.” Văn Đế hài lòng gật đầu.

“Thời gian không còn sớm, con lui xuống đi. Ba ngày sau khởi hành, trẫm đã hạ mật chiếu, trăm vạn đại quân biên cảnh đều tùy ý con điều khiển.”

“Nhi thần cáo lui.” Sở Diễm đứng dậy, cung kính khom người cúi đầu.

“Thương thế của con thế nào rồi?” Văn Đế lại chêm vào một câu.

“Chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại.”

Văn Đế bật cười, nha đầu kia, lại khó thuần vô cùng. “Ừm, không sao thì tốt. Con lui ra đi.”

Sở Diễm bước ra khỏi ngự thư phòng, Sở Dục sớm đã ở bên ngoài này đợi. Trời không biết khi nào lại u ám, mưa phùn bay lất phất, cẩm bào của Sở Dục đương nhiên bị ướt.

“Thất ca.” Hắn rảo bước về trước.

“Ba ngày sau, khởi hành đi Ung Châu.” Sở Diễm thản nhiên nói.

“Cái gì?” Sở Dục cả kinh, sau khi nặng nề thở dài mới miễn cưỡng khôi phục thần sắc. “Quỷ kế của nữ nhân kia rốt cuộc vẫn đạt được. Đệ thật sự không hiểu, phụ hoàng anh minh một đời sao có thể chỉ vì một nữ nhân bên gối mà để nhi tử mình lâm vào khốn cảnh.”

Sở Diễm cười khổ, phụ hoàng hắn sớm đã bị nữ nhân kia mê hoặc tâm trí. Năm đó, đại ca chết, tam ca tàn phế, hoàng tử nối dõi trong cung vô cớ chết yểu, thế nào lại không phải kiệt tác của nữ nhân kia.

“Trận chiến Ký Châu, bổn vương không lưu lại mạng ở Ký Châu, nữ nhân kia đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Mày kiếm Sở Dục nhíu chặt, “Phần lớn biên cảnh Ung Châu đều là binh mã của Định Viễn Hầu, nữ nhân kia là muốn mượn tay Định Viễn Hầu Tư Đồ Tẫn trừ bỏ thất ca.”

Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng âm u, trận chiến này, đích thực nan giải. “Nhị ca mơ ước vị trí Thái tử đã lâu, mà Tư Đồ Tẫn lại là thân cữu của nhị ca, hận không thể trừ khử bổn vương cho thống khoái. Binh mã của hắn đương nhiên sẽ không nghe theo điều phái của bổn vương. Có thể dùng, chỉ có mười vạn quân đóng ở Ung Châu.”

Sở Dục gật đầu đồng ý, lại vẫn mặt ủ mày chau. “Mộ Dung Phục đóng quân ở biên cảnh Ung Châu nhiều năm, giữ binh làm trọng. Binh mã của hắn chỉ sợ cũng không thể sai khiến.”

“Việc này, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.” Sở Diễm lãnh mạc đáp lời, cùng Sở Dục hai người đi dọc theo con đường nhỏ lát đá trong Ngự Hoa viên.

Xa xa, chỉ thấy trong đình giữa hồ, tiểu Hầu gia Tư Đồ Phong cùng Thiên Dao đứng cạnh nhau. Tư Đồ Phong cười nhạt, ngón tay thon dài hữu ý vô ý xuyên qua mái tóc như thác nước của Thiên Dao. Mà nàng lại không có chút mảy may né tránh.

Đôi mắt phượng của Sở Diễm đột nhiên trở nên lạnh lùng, bàn tay ẩn trong ống tay áo theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Nhìn theo ánh mắt hắn, Sở Dục cũng ngẩn người một lúc. Tư Đồ Phong và Thẩm Thiên Dao, chẳng lẽ có tư tình……

Trong đình giữa hồ, Tư Đồ Phong dịu dàng gỡ chiếc lá rụng dính trên tóc nàng, tùy ý ném vào trong hồ.

“Đêm qua, Vân Kiếm uống say như chết.” Hắn thuận miệng nói một câu, bỗng nhiên lại lắc đầu cười khổ. Vân Kiếm, đường đường công tử nhà Thừa tướng, dám yêu mà không dám nói, kết quả chỉ là làm giá y cho người khác.

Thiên Dao hờ hững, nhàn nhạt nói một câu. “Huynh ấy xứng đáng với nữ tử tốt hơn.”

Tư Đồ Phong khẽ thở dài, lại ân cần hỏi han. “Cuộc sống trong cung, A Dao đã quen chưa?”

“Vẫn tốt.” Thiên Dao không để tâm trả lời một câu.

Khuôn mặt nàng hốc hác, trong lòng Tư Đồ Phong hiểu rõ, câu “Vẫn tốt” này chẳng qua nói cho có lệ.

“Nếu biết sẽ liên lụy đến muội, cho dù không cần quân cờ Thẩm Nhược Y này, ta và phụ thân cũng sẽ không nhẫn tâm để muội vào cung.”

Thiên Dao ngẩn người nhìn hắn, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Thảo nào Sở Diễm lại nói nàng là một quân cờ, hóa ra nữ nhi Thẩm gia vào cung, thực sự là một nước cờ của Định Viễn Hầu. Chỉ có điều, ma xui quỷ khiến, nàng thế thân cho vị trí của Nhược Y.

“Sở Diễm làm người hung tàn, tâm cơ thâm trầm, tuyệt không xứng với người lương thiện như muội.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. “Năm kia thái thú Tô Châu mưu nghịch, Thái tử lĩnh mệnh đi bình loạn. Trong một đêm huyết tẩy phủ Thái thú 183 nhân mạng, bao gồm phụ nữ và trẻ con, không một ai may mắn thoát khỏi.”

Thiên Dao gượng cười, thủ đoạn của Sở Diễm, nàng sớm đã lĩnh giáo. Nhưng việc đã tới nước này, nàng còn có cơ hội quay đầu sao!

“Làm đại sự đương nhiên không câu nệ tiểu tiết, tiểu Hầu gia từ khi nào cũng trở thành lòng dạ đàn bà như vậy.” Sau lưng, đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ của Sở Dục, hai người quay đầu, chỉ thấy Sở Diễm, Sở Dục không biết từ khi nào đã đứng ở góc cuối đình.

Sở Dục tay cầm quạt giấy, bộ dạng nhàn nhã dựa vào cột trụ. “Năm đó nếu thất ca không nhổ cỏ tận gốc, thủ hạ cũ của Lưu Cảnh tiếp tục phạm thượng tác loạn, chỉ sợ dân chúng lại lầm than.”

Hy sinh một nhà Lưu thị là phương thức rút củi dưới đáy nồi, thoạt nhìn thì tàn nhẫn nhưng trong thời gian ngắn dẹp loạn chiến tranh, thương vong hạn chế đến thấp nhất. Bình loạn Tô Châu, thái tử Sở Diễm hành sự quyết đoán tàn nhẫn, khiến vua và dân chấn động. Nhưng mà, hắn đích thực đánh một trận rất đẹp, thế lực phản đối Thái tử trong triều cũng lặng lẽ mà chấm dứt.

Tư Đồ Phong khẽ cười, hoàn toàn không có thái độ quẫn bách như bị bắt quả tang, hơi nghiêng người chắp tay với Sở Diễm. “Điện hạ nhìn xa trông rộng, ngược lại là Tư Đồ Phong mạo phạm rồi.”

Sở Diễm không hề để ý đến hắn, đôi mắt lạnh lẽo liếc về phía Thiên Dao. “Lại đây.”

Thiên Dao hờ hững không nói, nhưng cũng không cử động gì, rõ ràng là coi lời nói của hắn như gió thổi bên tai.

“Bổn vương có chút chuyện gấp cần thương lượng với tiểu Hầu gia, không biết tiểu Hầu gia có thể rời bước nói chuyện?” Sở Dục hì hì mở miệng lần nữa.

Tư Đồ Phong đương nhiên biết là hắn cố ý muốn mình rời đi, nhưng lại không tìm được lý do tiếp tục ở lại, đành phải theo Sở Dục rời khỏi.

Trong đình chỉ còn lại hai người Sở Diễm và Thiên Dao, hắn lại một lần nữa lạnh băng mở miệng. “Lại đây, đừng để bổn vương nói lần thứ ba.”

Gió lạnh bên hồ thổi qua, khẽ bay sa y như tuyết của nàng, khuôn mặt Thiên Dao như mặt nước ôn hòa, lại vẫn đứng yên như khúc gỗ. Nàng rất muốn biết, dưới cơn thịnh nộ hắn sẽ làm gì nàng, một lần nữa muốn bóp chết nàng sao?

Mày kiếm Sở Diễm lạnh lùng chau lại, nữ nhân này lúc nào cũng có dũng khí khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.

Thân hình cao lớn của hắn bước qua, Thiên Dao cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình đập cuồng loạn. Nàng không biết hắn sẽ làm gì, mà nàng nghĩ tới tất cả các khả năng, chính là không nghĩ tới hắn sẽ hôn nàng.

Hắn vây nàng lại trong ngực, đôi môi lành lạnh liền áp lên. Bá đạo mà ngang ngược nạy mở cánh môi nàng, quấn lấy lưỡi nàng, mút liếm gặm cắn, dùng lực như vậy, thậm chí mang theo hàm ý trừng phạt. Thiên Dao không thể trốn tránh, hô hấp của nàng đều là mùi mực trúc trên người hắn.

Nàng cảm thấy, chính mình sẽ ngạt thở mà chết, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, muốn giết một người, cũng có thể sử dụng phương thức này.

Phát tiết xong, Sở Diễm chầm chậm buông nàng ra, con ngươi băng lãnh hiếm thấy một tia ấm áp. Ngón tay thon dài chế trụ chiếc cằm của nàng, bức bách nàng nhìn mình. “Nhớ kỹ, ngươi là nữ nhân của bổn vương, an phận một chút. Bằng không……” Lại có người vì sự tùy hứng của nàng mà trả giá.

Thiên Dao quật cường cắn chặt môi, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt. Nếu có thể lựa chọn, nàng nhất định không làm nữ nhân của hắn.

--- ------

Bờ hồ đối diện, một nam tử trường sam cẩm y đang đứng, đôi mắt đẹp u ám, thâm trầm như ao tù nước đọng. Trong đình giữa hồ, hai bóng dáng dây dưa với nhau, đau đớn như kim châm đâu chỉ là mắt của hắn, mà còn là tim của hắn.

“Thẩm Thiên Dao đã là nữ nhân của thất ca, sư huynh vẫn nên nghĩ thoáng một chút mới tốt.” Sở Dục phe phẩy quạt hương bồ, cười như không cười nói.

Vân Kiếm khẽ xoay người, khóe môi hiện lên nụ cười chua sót. “Ta chưa từng nghĩ tới muốn có được nàng.”

“Vậy sao?” Sở Dục không hiểu nhìn hắn.

“A Dao đối với ta giống như ánh trăng sáng trên bầu trời. Yêu thì đã sao, chung quy cũng sẽ không thuộc về ta. Việc ta có thể làm, bất quá là bảo hộ nàng.” Dùng sinh mệnh để bảo hộ.

Sở Dục lơ đễnh hừ nhẹ, thật nhìn không ra, nha đầu kia có chỗ nào đáng để Vân Kiếm dụng tâm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.