Ở phía sau, Thiên Dao một mực nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, tim nhói lại. Người Kim xưa nay xảo trá, sao có thể tuân thủ lời hứa, thật sự tha cho Mộ Dung Ti Ngôn.
Đúng như dự đoán, Sở Diễm mới đi được nửa đường, phó tướng của đối phương đột nhiên thổi cây giữ lửa trong tay, châm vào sợi dây thừng đang trói Mộ Dung Ti Ngôn.
Mưa tên đầy trời hướng phía Sở Diễm mà tới. Hắn cực kỳ trấn định, bảo kiếm Phi hồng trong tay không ngừng chuyển động lên xuống, đánh văng mưa tên, bước chân lui về phía vách đá. Ngọn lửa gào thét trong gió bắc vù vù càng cháy càng lớn, đốt cháy từng tấc từng tấc dây thừng.
Mộ Dung Ti Ngôn sớm đã hoa dung thất sắc, trên mặt giàn dụa nước mắt. Từng tiếng hô khóc thê lương vang lên. “Điện hạ, điện hạ mau cứu thiếp!”
‘Bựt’ một tiếng, toàn bộ dây thừng đều bị đốt cháy, phát ra một tiếng giòn vang. Ti Ngôn thảm thiết gào to một tiếng, cơ thể rơi nhanh xuống dưới. Nhưng rất nhanh lại lơ lửng trong không trung, đầu bên kia, đúng là cánh tay rắn chắc của Sở Diễm đang nắm chặt dây thừng.
Bên kia, hai phe người ngựa chém giết một chỗ, hỗn loạn vô cùng. Trường kiếm trong tay Thiên Dao lượn vòng, lúc đầu chỉ là chém vào tay chân quân địch, không hề lấy mạng. Nhưng lúc quân lính theo cùng từng người từng người bên cạnh ngã xuống, nàng mới giết đỏ cả mắt. Máu tươi bắn tung tóe trên y phục trắng như tuyết, tản ra mùi máu tanh khiến người buồn nôn.
“Sở Diễm!” Nàng hô to tên của hắn, mở một đường máu từng bước đến gần hắn. Lúc cách hắn không đến hai trượng, trong quân địch đột nhiên bay ra một mũi tên. Mũi tên xé gió xuyên vút qua không gian, phát ra tiếng rít gào.
Tên là do Gia Luật Sở Lương bắn ra, dùng hết sức lực. Mũi tên chuẩn xác bay thẳng về phía Sở Diễm, mà hắn đang kéo Mộ Dung Ti Ngôn đang lơ lửng dưới vách đá, trừ phi buông tay, bằng không, không có một chút cơ hội né tránh.
Thiên Dao hoảng sợ, trong thời điểm chỉ mành treo chuông, không hề do dự xông về phía trước, dùng chính cơ thể mình cản lại mũi tên đang lao vút trong không trung kia.
Mũi tên xuyên vào trong ngực, lực đạo cắm vào rất lớn. Thân thể Thiên Dao văng ra ba trượng, nặng nề rơi trên tảng đá lớn sát vách núi, một ngụm máu tươi bất ngờ từ trong miệng phun ra. Nàng cố gắng muốn chống tay đứng dậy, mới phát hiện nửa người đã bắt đầu tê rần, máu đen nhuộm một mảng lớn trên vạt áo trước ngực. Tên này, có độc.
Xa xa, nàng nhìn về phía hắn, mà hắn cũng nhìn nàng, chỉ là trước mắt dần dần mơ hồ, nàng không nhìn rõ biểu tình lúc này của hắn, là kinh ngạc, bối rối hay là vẻ thờ ơ trước sau như một?!
Thân dưới cũng bắt đầu nhuộm vệt máu lớn, lại là cảm giác tê liệt không chút đau đớn. Mí mắt bắt đầu trở nên nặng trĩu khác thường, ý thức mơ hồ không rõ. Khóe môi Thiên Dao lại cong lên, hiện ra nụ cười như có như không, trong lòng vô cùng thản nhiên.
Cũng may, người trúng tên không phải là hắn!
A, lần này, hắn sẽ không nói nàng thích xen vào chuyện người khác chứ.
Ý thức chìm chìm nổi nổi, là ai lớn tiếng ở bên tai gọi tên của nàng, “Thẩm Thiên Dao, nếu nàng dám chết, có tin hay không bổn vương sẽ bắt cả gia tộc Thẩm thị chôn cùng……..”
Ồn ào, ồn ào quá. Nàng vô thức cau mày, không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi chỗ ồn ào chói tai này. Mà lồng ngực như bị tảng đá ngàn tấn đè phải, đau đến thở không được.
Y phục trên ngực đột nhiên bị xé ra, là ai cắn ngực của nàng, đau, đau đớn tận xương tủy quét qua toàn thân, nàng không ngừng rên rỉ, nước mắt rơi lã chã. Lại một lần nữa, trong đau đớn, mất đi ý thức.
Tỉnh lại, cũng là bừng tỉnh trong đau đớn.
Trong phòng là một mảng tối đen, thậm chí không có ánh trăng, không nhìn thấy cả năm ngón tay. Thiên Dao có chút sợ hãi, nàng không có cách nào xác định được tình cảnh của bản thân. Cố gắng ngồi dậy, lại đụng đến vết thương.
“A….” Nàng đau tới mức hít một hơi lạnh, một lần nữa té xuống giường.
“Thái tử phi nương nương tỉnh rồi, mau đi báo cho điện hạ!” Là giọng nói lanh lảnh của nha hoàn, kèm theo tiếng mở rồi đóng cửa.
Một bên giường lõm xuống, thị nữ bưng tới một chén thuốc vừa mới sắc xong. “Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, uống trước chén thuốc này đi.” Nàng đặt chén thuốc Bạch Để Lam Hoa trước mặt Thiên Dao.
“Ừm.” Thiên Dao khẽ gật đầu, đôi mắt trong veo theo bản năng quan sát chung quanh. Chóp mũi tràn đầy mùi thuốc đắng, nhưng mà, trong phòng toàn một màu đen. “Sao lại không thắp nến? Tối như vậy sao ta uống thuốc được?”
Thắp nến? Bây giờ rõ ràng là buổi trưa.
“Nương nương?” Thị nữ dò xét đưa tay huơ huơ trước mắt nàng nhưng nàng lại không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt to mờ mịt mà trống rỗng. Chén thuốc trong tay rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ tan tành. “Người đâu, mau truyền quân y, mắt của nương nương không nhìn thấy rồi…” Thị nữ thất kinh hét to.
Đối với sự hốt hoảng của thị nữ, Thiên Dao đang dựa nửa người trên giường lại vô cùng bình tĩnh. Nàng dùng mu bàn tay xoa nhẹ hai mắt, nhắm lại rồi mở ra, lại nhắm lại rồi mở ra, bất kể là thử bao nhiêu lần, phía trước vẫn là một mảng tối đen. Nàng không cách nào chấp nhận được sự thật này, mặc dù rất tàn nhẫn.
Nàng, bị mù rồi.
Trong phòng bắt đầu ồn ào, rất nhiều người vào vào ra ra, tiếng bước chân không ngừng.
Trong lòng Thiên Dao rất loạn, đầu óc cũng loạn, nàng yếu ớt nằm xuống chiếc giường mềm, mở to đôi mắt. A, bây giờ mở mắt hay nhắm mắt cũng không có gì khác biệt. Nàng chẳng qua muốn chứng minh nàng vẫn còn sống.
Có quân y tiến vào bắt mạch cho nàng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, lại có tiếng thở dài bất đắc dĩ như có như không len vào trong tai. Sau đó, có người ngồi xuống bên giường, nắm tay nàng, sự ấm áp đó rất quen thuộc, là Vân Kiếm. Hắn dùng bàn tay còn lại chạm vào đôi mắt nàng, mặc dù không nhìn thấy, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng lo lắng và đau lòng của hắn.
“Thiên Dao, nói cho huynh biết, còn chỗ nào đau, chỗ nào không thoải mái không?”
Nàng hờ hững lắc đầu, khóe môi khẽ cong, “Muội rất khỏe, để cho muội yên tĩnh một mình đi.”
Mi tâm Vân Kiếm nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống. Nhưng vẫn gật đầu thuận theo, đồng thời đuổi hết mọi người trong phòng ra.
Bên trong phòng lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Đầu ngón tay trắng nõn của Thiên Dao đặt vào cổ tay, sau đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Trúng phải độc Thất Tinh Hải Đường, nàng còn có thể sống mà tỉnh lại, cũng đã xem là may mắn.
Lúc Sở Diễm bước vào, tình cảnh trong phòng chính là như vậy.
Thiên Dao cuộn mình dựa vào góc tường, trên gương mặt nhỏ tái nhợt vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, miệng vết thương bị rách, một mảng sa y trước ngực bị thấm đẫm nước mắt, khiến người đau lòng. Đầu ngón tay nàng sưng đỏ, khẽ run rẩy. Nến trên bàn, ly tách rơi đầy trên nền nhà, ánh nến sớm đã tắt. Có lẽ, do nàng không cẩn thận đụng phải.
“Ai?” Nàng hoảng sợ hỏi, thân thể theo bản năng lùi về sau. Bộ dáng khiếp nhược lúc này, đâu còn là Thẩm tứ tiểu thư kiêu ngạo không ai bì nổi.
Trái tim, không khỏi đau đớn.
Sở Diễm kiềm chế hơi thở, không muốn để nàng phát hiện sự tồn tại của hắn. Đôi mắt đen thẳm như hố sâu lại không hề chớp mắt nhìn nàng.
Lúc này, thị nữ bưng chén thuốc trở về, nhìn thấy Sở Diễm, cũng giật mình. “Điện…” Sở Diễm quăng ánh mắt lạnh lùng, thị nữ cứng đờ nuốt nửa câu sau xuống.
“Dưới đất lạnh, sao nương nương lại ngồi ở dưới đất.” Thị nữ luống cuống tay chân dìu nàng lên giường.
“Có ai vừa mới đến sao?” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng.
Thị nữ nghiêng đầu nhìn Sở Diễm cả mặt âm lãnh, sau đó run giọng trả lời, “Không, không có ai, nương nương nghe nhầm rồi.”
Thiên Dao trầm mặc, nhận lấy chén thuốc thị nữ đưa tới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Vị đắng của thuốc lan ra trong miệng, nàng theo bản năng chau mi tâm.
Uống thuốc xong, sau khi thị nữ hầu hạ nàng đi ngủ mới rón rén đi ra ngoài. Lúc đó, dáng người cao to cô độc lạnh lùng của Sở Diễm đã đứng ở ngoài cửa, trên người mặc một chiếc áo choàng bằng da cáo trắng như tuyết. Mà Vân Kiếm không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.
“Điện hạ tha mạng.” Thị nữ lảo đảo té quỵ xuống đất, thân thể run rẩy không ngừng. Chỉ là đi đến dược phòng lấy thuốc mà thôi, ai ngờ thái tử phi sẽ té ngã chứ.
“Phạt 50 trượng, đuổi ra khỏi phủ.” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói không mang một chút cảm xúc nào.
Thị nữ còn chưa kịp cầu xin, đã bị Xích Diễm đánh bất tỉnh, kéo xuống giống như kéo một thi thể.
Sở Diễm ngồi xuống bàn đá ở trong viện, trăng tròn trên bầu trời tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, chiếu vào người hắn, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch kỳ ảo.
Vân Kiếm theo sau đến, khẽ nhấc vạt áo, ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, trong mắt khó nén sự ân cần. “Thân thể thế nào?”
“Không có gì đáng ngại.” Hắn tùy ý cười một tiếng, bàn tay nắm lại che ở trước miệng, buồn bực ho khan một tiếng. “Nữ nhân kia còn chưa chết, bổn vương sao có thể chết trước mặt nàng.”
Mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay hằn lên những đường sâu màu đen. Hút máu độc trên miệng vết thương của Thiên Dao dẫn phát Lạc Nhạn Sa còn lưu lại trong người hắn, mặc dù đã dùng nội lực để áp chế xuống, nhưng độc tính vẫn ăn vào máu, đau thấu tận tâm can.
“Thiên Dao thế nào rồi?”
“Không tốt, nhưng ít ra không mất đi tính mạng.” Sở Diễm lạnh nhạt đáp lời.
Hai mắt bị mù, quân y không có cách chữa. Nữ tử kiêu ngạo như vậy, trong lòng đương nhiên sẽ không quá tốt.
Vân Kiếm trầm mặc, một hồi lâu sau mới mở miệng nói. “Điện hạ không nên mạo hiểm như vậy.” Hắn ám chỉ là việc hút độc cho Thiên Dao.
Sở Diễm nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người hắn, hờ hững cười một tiếng. “Nàng là nữ nhân của bổn vương.”
Nữ nhân của hắn? Vân Kiếm lạnh lùng.