Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 63: Chương 63: Không tha thứ cho nam nhân thứ hai




Thiên Dao thương cảm thở dài, cũng không biết là vì mình hay là vì Vân hoàng hậu.

Nơi cuối thư, có viết đôi câu thơ: ‘Hoa rơi hữu ý, ý ở đồng sinh cộng tử. Nước chảy vô tình mà tình đã dứt.’

Vết mực nơi hai câu thơ có vết nước làm nhoè đi, nghĩ đến, có lẽ khi viết xuống hai câu thơ này Vân hoàng hậu nhất định đã rơi lệ. Văn đế vô tình, ở trong mắt bà lại hoá thành bất đắc dĩ. Có thể thấy, tình yêu của bà đối với Văn đế, từ lâu đã khắc vào xương tuỷ.

Ánh ban mai đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ, ấm áp rơi trên người Thiên Dao thành những hình ảnh loang lỗ. Trong lúc vô tình, lại trải qua được một đêm ở đây.

Cửa cung chậm rãi mở ra, Thiên Dao kéo lại áo khoác lông cáo, từ trong điện đi ra. Bên ngoài cửa cung, Sở Diễm một thân triều phục màu hạnh hoàng, đứng chắp tay. Mà phía sau hắn, là Tổng quản thái giám Cảnh Dương cung Tô Phúc.

“Chúng ta phụng khẩu dụ hoàng thượng, mời A Dao cô nương đến ngự thư phòng kiến giá.” Tô Phúc nửa khom người, kéo cao âm điệu.

Hai cung nữ lanh lợi một trái một phải đi tới bên người Thiên Dao, khom người đỡ cánh tay nàng. “Cô nương, xin mời.”

Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Sở Diễm. Chỉ thấy tuấn nhan hắn trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt khẽ nhíu lại, bước chân vững vàng, ở trước người nàng dừng bước, khẽ cúi người, đưa tay cẩn thận khoác lại áo lông cáo một lần nữa cho nàng. Môi của hắn kề sát bên tai nàng, mập mờ nói.

“Phụ hoàng là người thông minh, cho nên, ở trước mặt người thông minh không cần nói dối.”

Thiên Dao ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt dò xét nhìn hắn. Chỉ thấy đôi con ngươi thâm thuý, trong trẻo lạnh lùng cùng trấn tĩnh của hắn. “Nhớ, “Hoa rơi cố ý, ý là đồng sinh cộng tử, Nước chảy vô tình mà tình đã dứt“. Tuyệt bút của mẫu hậu, có lẽ, có thể cứu nàng một mạng.”

Thiên Dao lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn, như có điều suy nghĩ. Hồi lâu, mới nhẹ gật đầu, “Ừ.”

“A Dao cô nương, xin mời.” Tô Phúc khom người nhắc nhở.

Thiên Dao dưới sự dìu dắt của cung nữ ngồi vào trong kiệu. Kiệu chậm rãi chuyển động, bóng hình xinh đẹp nhỏ yếu của Thiên Dao trong tầm mắt hắn từ từ nhỏ dần, rồi biến mất. Tuấn nhan hắn tuy bình tĩnh nhưng ẩn trong ống tay áo, nắm tay đã nắm chặt thành quyền.

Mẫu hậu, nếu người trên trời có linh thiêng, xin người hãy phù hộ cho Thiên Dao bình an trở lại bên cạnh hài nhi.

--- ------ --------

Trong ngự thư phòng, Văn đế một thân hoàng bào nửa tựa vào nhuyễn tháp, mặt tái nhợt do bệnh, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng ho nhẹ. Từ khi bắt đầu vào đông, bệnh cũ của Văn đế lại tái phát, cực ít trông nom chuyện triều chính.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Đông cung A Dao cô nương cầu kiến.”

“Ừm, dẫn vào đi.”

Cửa ngự thư phòng chậm rãi mở ra, Thiên Dao nhẹ nhàng bước vào, không nhanh không chậm. “Tội thần chi nữ Thẩm Thiên Dao tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Văn Đế cười một tiếng, mặt mũi bình thản cũng không giận dữ. “Ngươi rất thành thực.”

“Thiên Dao tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám khi quân phạm thượng.” Thiên Dao cúi đầu tới cực thấp, cung kính trả lời.

“Không dám khi quân? Trẫm thấy lá gan của ngươi cũng không nhỏ.” Văn đế cười lạnh một tiếng, nặng nề đặt chén sứ thanh hoa tinh sảo xuống bàn. “Ngẩng đầu lên.”

Thiên Dao cả kinh, cố gắng tự trấn tĩnh. Một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Văn đế. Nàng xác thực thông minh hơn người, thế nhưng vẫn là nữ tử non nớt. Nàng thừa nhận, nàng thấp thỏm lo sợ, nhưng lại không thể không đối mặt.

“Khá khen cho một dung mạo khuynh nước khuynh thành, so với mẫu thân ngươi, chỉ có hơn không có kém.” Trong nụ cười của Văn đế mang theo vài tia khinh thường.

“Thiên Dao có tội.” Nàng thu lại ánh mắt, hờ hững, cũng không lên tiếng giải thích. Ban đầu mang theo mặt giả vào cung đích xác là đã phạm tội khi quân, không thể nào giải thích nữa.

“Có tội không chỉ một mình ngươi mà Diễm Nhi của trẫm cũng có tội bao che. Trẫm luôn luôn thưởng phạt phân minh, sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào.” Sắc mặt Văn đế uy nghiêm, trầm giọng nói.

Thiên Dao cười khẽ, lại to gan đứng dậy. “Hoàng thượng nếu là định truy cứu như vậy, như thế, nuôi dưỡng mà không dạy, hoàng thượng chẳng phải cũng có tội.”

Văn đế ngốc lăng trong chốc lát, tiếp theo hắng giọng cười to. “Hay cho một nha đầu miệng mồm lanh lợi. Ngươi lớn mật như thế, không sợ trẫm trị tội ngươi?”

“Tội của Thiên Dao đã không thể tha thứ, bất quá chết một lần là thôi. Ta chỉ hy vọng, hoàng thượng không giận chó đánh mèo mà trị tội Thái tử điện hạ.”

Văn đế nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát lại nhàn nhạt nói. “Được.” Sau đó, hướng ngoài điện lạnh lùng nói. “Người đâu, đem tội thần chi nữ Thẩm Thiên Dao giải vào thiên lao, buổi trưa ngày mai xử trảm.”

Thiên Dao vân đạm phong khinh cười, thật giống như đã nhìn rõ sinh tử. Nàng cúi người thi lễ, dập đầu tạ ơn. “Thiên Dao tạ ơn hoàng thượng thành toàn.”

Nàng ở dưới sự dẫn dắt của thị vệ chậm rãi đi ra phía ngoài, chưa bước ra khỏi cửa điện, sau lưng lần nữa vang lên giọng nói già nua của Văn đế. “Thẩm Thiên Dao, ngươi thật sự không sợ chết sao?”

Thiên Dao quay đầu lại cười một tiếng, dịu dàng nói. “Sợ.”

Văn đế cau mày, giống như trầm tư.

“Nếu Thiên Dao chết có thể đổi lấy bình an cho điện hạ, vậy Thiên Dao cam nguyện.”

Hồi lâu, Văn đế thở dài một tiếng. “Đáng giá không?”

Nụ cười khổ sở lan tràn trên khoé môi Thiên Dao. “Không có cái gọi là đáng giá hay không, chỉ có có nguyện ý hay không thôi. Cam nguyện liền đáng giá. Thiên Dao nguyện làm Vân Thế Lan hoàng hậu của điện hạ.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vân đế đại biến, “choang” một tiếng, chén trà bằng sứ xanh bị ông không cẩn thận đụng ngã trên đất. “Ngươi đều đã biết?”

Thiên Dao cung kính đứng ở trong điện cười nhạt, lắc đầu một cái. “Hoàng thượng không cần quá lo lắng, Thiên Dao cái gì cũng không biết. Tội thần chỉ là trong lúc vô tình, ở tẩm cung Hoàng hậu nương nương đọc được hai câu thơ: ‘Hoa rơi cố ý, ý ở đồng sinh cộng tử. Nước chảy vô tình mà tình đã dứt.’ Thiên Dao nghĩ, Hoàng hậu nương nương nhất định rất yêu Hoàng thượng.”

Văn đế như lâm vào trầm tư, hồi lâu không nói gì.

Thiên Dao an tĩnh đứng ở trong điện, nhưng trong lòng thì thấp thỏm lo âu, nắm tay siết chặt thành quyền trong ống tay áo. Hy vọng, Hoàng hậu nương nương ở trên trời có linh, có thể giúp nàng vượt qua kiếp này.

A, rất buồn cười đi, biểu hiện đại nghĩa như vậy. Nàng sẽ đau, sẽ sợ, nàng còn trẻ, nàng cũng không muốn chết. Nàng cùng Sở Diễm, còn có một con đường thật dài phải đi. Bởi vì yêu, cho nên, muốn làm bạn với hắn lâu hơn.

“Ngươi cũng cảm thấy nàng yêu trẫm sao?” Văn đế mở miệng lần nữa, giọng nói không còn lạnh như băng, ngược lại xen lẫn vài tia nhu tình.

“Nương nương yêu kiên trinh chấp nhất, Hoàng thượng nhất định cảm thụ được. Chẳng qua là, người trong cuộc mơ hồ.”

“Ừ.” Văn đế gật đầu, ánh mắt lại trở nên mờ mịt.

Thời gian như chết lặng, Thiên Dao vẫn đứng ở trong điện, duy trì tư thái lúc ban đầu, thậm chí, ngay cả thở mạnh cũng không dám. E rằng, một câu nói trong lúc lơ đãng cũng có thể lấy đi mạng nhỏ của nàng. Gần vua như gần cọp, hôm nay, nàng cuối cũng đã lĩnh hội.

Sau một hồi, Văn đế lần nữa mở miệng phá vỡ trầm mặc.

“Ngươi nghĩ muốn làm Thế Lan hoàng hậu của hắn?” Văn đế hơi khinh thường cười một tiếng. “Vậy ngươi có biết kết quả của Thế Lan? Làm nữ nhân đế vương cũng không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng. Kết quả của Thế Lan, có lẽ sẽ là kết cục sau này của ngươi.”

Thiên Dao cười khẽ, kiêu ngạo ngước cằm lên, ánh mắt sáng quắc. “Thiên Dao không oán, cũng không hối.”

Văn đế trầm mặc, ánh mắt sắc bén rơi trên người nàng, như có điều suy nghĩ. Một lúc sau, lại hắng giọng mà cười. “Hay cho một câu không oán, hay cho một câu không hối.” Ông phất ống tay áo, thị vệ bên người Thiên Dao hiểu ý, khom người lui ra ngoài. Thiên Dao vẫn lạnh nhạt như cũ đứng ở trong điện, chờ Văn đế xử trí. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, cái mạng này coi như là nhặt trở lại.

“Truyền ý chỉ của trẫm, Thẩm thị Thiên Dao, kiên trinh thuần khiết, sắc phong làm trắc phi của Thái tử, gia phong Nhất phẩm phu nhân.”

Thiên Dao kinh ngạc, trong hậu cung, chỉ có hoàng phi mới được phong Nhất phẩm phu nhân. Trong lúc nhất thời, nàng nhưng lại không nghĩ ra ý định của Văn đế. Nàng cũng không lĩnh chỉ tạ ơn, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, thậm chí không có chút gợn sóng. Nàng an tĩnh đứng tại chỗ, lạnh nhạt mở miệng. “Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, Thiên Dao không dám nhận. “

Văn đế cười một tiếng, đem thân thể mệt mỏi dựa vào sau nhuyễn tháp. Cặp mắt sắc bén kia, chỉ một cái liền xem thấu tâm tư nàng. “Diễm Nhi của trẫm cần người đến yêu thương hắn. Trẫm hy vọng, ngươi có thể làm được.”

Thiên Dao thoải mái cười, cung kính quỳ lạy. “Thiên Dao khấu tạ hoàng ân.”

“Ừ.” Văn đế gật đầu, khoát tay áo với nàng. “Trẫm mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.”

Thiên Dao cung kính cúi người, lui ra ngoài.

Ánh trăng trong trẻo, gió lạnh thổi tới, Thiên Dao theo bản năng lôi kéo áo khoác lông cáo trên người.

“Nương nương, lão nô sai người dùng phượng liễn đưa ngài trở về.” Tô Phúc khom người mở miệng.

Thiên Dao cười một tiếng, nhàn nhạt lắc đầu. Giờ phút này tuy là thân phận đã khác, nhưng cuối cùng cũng có chút khoảng cách với phượng liễn. “Không làm phiền Tô công công. Thiên Dao cảm thấy có chút phiền muộn, muốn đến Ngự hoa viên ngồi một chút.”

“Lão nô cung tiễn nương nương.”

Rời khỏi ngự thư phòng, Thiên Dao không mục đích đi dạo quanh đường đá lục giác, đêm lạnh cô độc, xunh quanh im lặng như tờ. Nàng dừng bước bên hồ sen trong ngự hoa viên, tuỳ ý ngồi tựa vào trụ hành lang. Thời tiết mùa đông, ao nước đóng băng, cảnh trí điêu tàn.

Mà cuộc sống lại tựa như sự luân phiên giữa các mùa, thay đổi nhanh chóng. Trước một khắc, sinh tử một đường, sau một khắc, cũng là cao nhất vinh quang cùng sủng ái. Thiên Dao nghĩ, nếu không phải là tim mình tốt, chỉ sợ trái tim đã sớm tiều tuỵ mà chết.

[/b]CHƯƠNG 64: ĐIỂM YẾU TRÍ MẠNG (1)[/b]

Gió lạnh thổi qua, thổi bay gấu quần lụa trắng, Thiên Dao bất đắc dĩ cười khẽ, đứng dậy tính toán rời đi. Mà giờ khắc này, trong thuỷ tạ không xa thoáng qua hai đạo bóng dáng, chính là hai người không có chút mối quan hệ thân thiết nào, Vinh Thân vương Sở Hạo cùng Huệ phi.

Lúc Thiên Dao nhìn hắn, đồng thời Sở Hạo cũng nhìn thấy nàng. Khoé môi hắn nở nụ cười tà mị, phất tay áo lên, hướng nàng đi tới. Chỉ trong chốc lát, người đã tới trước mặt.

“Chúng ta lại gặp mặt.”

Thiên Dao cười một tiếng, nụ cười trong trẻo lạnh lùng. Cúi người tượng trưng hành lễ. “Vinh Thân vương.”

“Thọ tiệc Hoàng tổ mẫu, nàng biểu hiện rất tốt.” Sở Hạo nhếch khoé môi, sau một khắc, cánh tay đã nắm lấy cổ tay mãnh khảnh như ngọc của nàng, ánh mắt khinh bạc du tẩu trên người nàng. “Nữ nhân thông minh, Bổn vương gặp qua không ít. Nữ nhân vừa thông minh lại xinh đẹp, ngược lại hiếm hoi.”

Thiên Dao nhàn nhạt cười, âm thầm dùng sức muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, mà bàn tay hắn lại càng siết chặt hơn, thật giống như muốn bóp vỡ xương nàng vậy. Ánh mắt Thiên Dao có chút tức giận, lạnh lùng nói. “Vương gia chẳng lẽ chưa nghe qua, càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm sao?”

“Vậy ư? Vậy Bổn vương ngược lại muốn hiểu thêm một chút về...” Sở Hạo không để ý lắm cười, mà sau một khắc, nụ cười cương lại trên mặt. Một ngân châm mãnh khảnh chẳng biết lúc nào lại cắm vào hổ khẩu(1) của hắn, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, cây châm trở nên sáng bóng lạnh băng. Sở Hạo chỉ cảm thấy cả cánh tay cũng mất đi tri giác.

Thiên Dao cười tươi như hoa, mang theo vài tia ngạo mạn. Mà hành động này của nàng thật sự chọc giận Sở Hạo.

“Thẩm Thiên Dao, Bổn vương chính là thích tính cách kiêu ngạo này của nàng.” Ngữ điệu lãnh mị, cánh tay đột nhiên ôm lấy eo nàng, dùng sức một chút, chớp mắt thân thể Thiên Dao liền ngã vào trong lồng ngực hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mang theo hương thơm mê người khiến cho bản năng nguyên thuỷ nhất của người nam nhân trong Sở Hạo trỗi dậy. Nếu không phải là thời gian và hoàn cảnh không phù hợp, hắn thật muốn lập tức muốn nàng.

Thầm vận nội lực bức ra ngân châm nơi hổ khấu, cánh tay từ từ khôi phục lại tri giác, bàn tay có lực của hắn nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nóng bỏng không cách nào che giấu dục vọng. “Hôm đó ở Xuân Phong lầu, nếu không phải Sở Diễm giành trước một bước, nàng đã sớm thuộc về Bổn vương.”

Mi tâm Thiên Dao nhíu chặt, không nghĩ tới Sở Hạo lại lớn mật tới như vậy, nơi này là ngự hoa viên, mà nàng là nữ nhân của Sở Diễm, hắn lại dám đối với nàng.... Ngân châm giữa hai đầu ngón tay trong trẻo lạnh lùng loé sáng, hắn nếu tiếp tục động tay, nàng sẽ lấy tính mạng hắn. Mặc dù ngọc đá cùng vỡ, lòng của nàng, thân thể của nàng tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nam nhân thứ hai chạm vào.

“Có điều không sao, nàng trốn không thoát lòng bàn tay Bổn vương, trở lại bên người Bổn vương chẳng qua chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.” Thon dài đầu ngón tay của hắn vô tình hay cố ý xẹt qua khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng.

“Vương gia, xin buông tay.” Thiên Dao lạnh lùng ném ra một câu, nàng đã ở cực độ ẩn nhẫn.

“Nếu Bổn vương không buông thì sao?” Cánh tay ôm eo nàng từ từ buộc chặt. Thiên Dao híp lại mắt đẹp, trong mắt là ánh sáng lãnh ngạo. Chỉ ngay lúc ngân châm một tấc nữa sẽ tới sát thân thể Sở Hạo, hướng về phía tử huyệt của hắn....

“A Dao!” Một giọng nam hùng hậu ở phía sau vang lên, Tư Đồ Phong sải bước đi tới trước, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, không dấu vết rút ra ngân châm, sau đó, cánh tay dùng lực, đem nàng kéo ra khỏi cái ôm của Sở Hạo.

“Không biết A Dao làm thế nào đắc tội biểu ca? Biểu ca đại nhân đại lượng, đừng cùng tiểu nha đầu so đo.” Tư Đồ Phong ha ha cười một tiếng, tứ lạng bạt thiên cân hoá giải được cục diện lúng túng.

Sở Hạo tà khí nhếch môi, ánh mắt nóng rực vẫn như cũ khoá chặt trên người Thiên Dao. “Nàng đích xác là đắc tội Bổn vương, hơn nữa, Bổn vương tính cả đời cũng không buông tha nàng.”

Biểu đạt chiếm hữu quá mức khiến cho Tư Đồ Phong có chút kinh ngạc, nhưng trong chốc lát, liền khôi phục vẻ mặt cười đùa. “Biểu ca nói đùa rồi.”

“Vinh Thân vương nói đùa tựa hồ cũng chẳng chút buồn cười.” Giọng nữ thật trầm dịu dàng, ôn mềm tựa như tiếng nước chảy vang lên. Ba người quay đầu lại, chỉ thấy Huệ phi không biết từ lúc nào đã tới phía sau bọn họ. Nàng cười dịu dàng, dừng bước trước người Thiên Dao, đưa tay dắt lấy tay nàng. “Bổn cung vẫn muốn mời Thẩm trắc phi đến trong cung ta ngồi một chút, chọn ngày không bằng ngẫu nhiên. Không biết Thẩm trắc phi có thể hay không nể mặt Bổn cung?”

“Nương nương quá lời, Thiên Dao thụ sủng nhược kinh.” Thiên Dao hờ hững cười một tiếng, hạ thấp tầm mắt, lưu quang chuyển động không ngừng.

Chuyện này của Thẩm Thiên Dao biết được cũng không có nhiều người, tứ phong trắc phi của Thái tử cũng bất quá ngắn ngủi nửa canh giờ trước, tin tức của Huệ phi nương nương tựa hồ quá linh thông.

“Nghe nói Thẩm trắc phi tự tay pha trà, phá lệ tinh khiết thơm vô cùng, không biết Bổn cung có thể có vinh hạnh thưởng thức được hay không?”

“Vì nương nương pha trà là vinh hạnh của Thiên Dao.” Thiên Dao hơi cúi người, sau đó theo Huệ phi đến cung của nàng.

Nhìn bóng lưng hai người biến mất trong tầm mắt, Tư Đồ Phong từ từ thu liễm vẻ mặt cười hì hì, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Hạo. “Biểu ca thật đúng là lớn mật, nơi này chính là hoàng cung.”

“Thế thì sao?” Sở Hạo cuồng vọng hừ một tiếng. “Bổn vương không sợ phụ hoàng, lại càng không e ngại Sở Diễm.”

“Biểu ca cũng nên thu liễm một chút cho thoả đáng, ít nhất trước mắt chúng ta còn chưa có năng lực đối kháng cùng hoàng thượng. Chớ lấy trứng chọi đá.” Tư Đồ Phong như có như không thở dài, hắn cùng với Sở Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với tính tình bướng bỉnh của hắn hắn hiểu rõ nhất. Sự tự phụ của hắn, sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng tới tính mạng hắn.

Sở Hạo lơ đễnh cười khẽ, vươn tay vỗ xuống bả vai Tư Đồ Phong. “Yên tâm, trong lòng Bổn vương hiểu rõ. Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà động tới Bổn vương, Sở Diễm, hắn lại càng không vì một nữ nhân mà công khai tuyên chiến với Bổn vương, khiến cho bản thân gặp hiểm cảnh.”

“Nhưng người sẽ hại chết Thiên Dao, bởi vì người muốn nàng, vô luận hoàng thượng hay là Sở Diễm, cũng sẽ không tha thứ cho nàng.” Tư Đồ Phong không tự chủ nâng cao âm lượng.

Ánh mắt Sở Hạo chăm chú quan sát Tư Đồ Phong, khinh bạc nhếch khoé môi. “Bổn vương cũng không biết, Phong đối với nàng....”

“Nàng là muội muội của ta.” Giọng nói Tư Đồ Phong trong trẻo lạnh lùng, một chữ một chữ nói ra phá lệ dùng sức. “Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Cho nên, đừng làm tổn thương nàng, coi như là ta cầu xin người.”

Sở Hạo khiếp sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào. Thì ra nàng chính là hài tử Thẩm gia nuôi dưỡng, là nữ tử cữu cữu từng có ý gả cho hắn. Thẩm Thiên Dao, nàng so với hắn tưởng tượng, còn tốt đẹp hơn thế.

“Ngươi yên tâm, Bổn vương tuyệt sẽ không đả thương nàng nửa phần. Bổn vương đối với nàng cũng không phải là cao hứng nhất thời, vô luận nàng từng là nữ nhân của người nào, ngày khác đại sự thành, nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của Bổn vương.” Giọng nói Sở Hạo chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.

Tư Đồ Phong cau mày nhìn hắn, cơ hồ là không thể tin được.

--- ------ ------

Một nơi khác, trong Vĩnh Hoà cung của Huệ phi, Thiên Dao cùng Huệ phi Tô Oánh ngồi đối diện nhau, trên bàn, bày những chén trà bằng sứ hoa mỹ tinh sảo. Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Thiên Dao lấy xuống từng cánh hoa bách hợp cùng với lá trà xanh biếc đặt vào trong chén, sau đó dùng nước suối hảo hạng ngâm.

“Đáng tiếc trong cung nương nương không có sương sớm, sương mai trà xanh này chỉ sợ mùi vị sẽ không giống.”

“Bổn cung vốn không phải người giỏi phẩm trà, bất quá là tham gia náo nhiệt mà thôi. Nghe nói sương mai là dùng cánh hoa mới nở bào chế, Bổn cung không thích hoa, mấy đoá bách hợp này vốn dĩ là mấy ngày trước Thục phi sai người đưa tới.”

Thiên Dao lạnh nhạt cười. “Không sao, thưởng thức trà coi trọng tâm ý.”

Nàng bưng chén trà ấm áp trong tay đưa tới trước mặt Huệ phi. “Nương nương, mời thưởng thức.”

Huệ phi mỉm cười nhận lấy, uống cạn một hớp. Quả thật ngọt lành ngon miệng, răng môi lưu hương. “Trà ngon.”

“Đa tạ nương nương tán thưởng.” Thiên Dao mỉm cười, chậm rãi đứng dậy. “Sắc trời không còn sớm, Thiên Dao xin phép cáo lui.”

“Ừ, Bổn vương cũng không lưu ngươi lại nữa, làm vậy Thái tử điện hạ cũng sẽ lo lắng.”

Rời khỏi Vĩnh Hoà cung, Thiên Dao không dám chậm trễ trở về Đông cung. Chẳng biết tại sao, nàng trong lúc bất chợt rất muốn gặp Sở Diễm, chưa bao giờ lại nhớ hắn tới như vậy.

Trong Y Lan điện, Sở Diễm ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn, ánh mắt chuyên chú rơi vào trong tấu chương trên tay. Xích Diễm đã truyền tin tức về, Thẩm Thiên Dao an toàn, chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Người nam nhân kia đối với mẫu hậu, cuối cùng vẫn có áy náy, chính là sự áy náy này đã để cho ông thả Thiên Dao một con đường sống.

Thiên Dao đẩy cửa vào, một khắc nhìn thấy hắn kia, dung nhan tuyệt thế khó nén nổi sự vui sướng. “Ta đã trở về.” Nàng mỉm cười nói nhỏ.

“Ừ.” Sở Diễm lạnh nhạt trả lời, ánh mắt lạnh lùng quét qua dung nhan xinh đẹp của nàng. “Nên chúc mừng nàng mới đúng, Nhất phẩm phu nhân.”

“Thiên Dao cũng không quan tâm những thứ này.” Nàng khẽ cười, đi tới trước người hắn, hất cằm lên lẳng lặng đối diện hắn, ánh mắt trong suốt như mặt nước tinh khiết.

Sở Diễm cũng không để ý tới nàng, lạnh nhạt đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, đã canh ba. “Sớm đi nghỉ ngơi đi, Bổn vương trở lại thư phòng.” Hắn đặt tấu chương trong tay xuống, ưu nhã đứng dậy.

“Sở Diễm.” Nàng gọi hắn, ánh mắt khẽ thu lại, từ trước đến nay không chút sợ hãi lại nhuộm chút e lệ độc thuộc nữ nhi. “Tại sao muốn cứu ta?”

“Nàng là nữ nhân của Bổn vương.” Sở Diễm khẽ cười, cũng không dừng bước. Mà trước một khắc hắn bước ra khỏi cửa, Thiên Dao lại đột nhiên từ sau ôm lấy hắn, cánh tay mềm mại buộc thật chặt hông hắn.

(1) Khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.