Thân thể Thiên Dao run run, nàng cắn chặt môi, lại không nói một câu. Trong lòng không muốn, lại làm với người khác. Doãn Hàm Tuyết được xưng là một trong bốn tài nữ của Đế đô, quả nhiên là phí hoài công đọc sách thánh hiền.
“Đáng chết không phải là nàng, mà là ngươi. Nếu ngươi còn có lương tâm, hy vọng ngươi biết sám hối.” Nàng lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
———-
Tuyết đêm cô lãnh, bầu trời tuyết rơi như lông ngỗng.
Thiên Dao một mình đứng ở bên ngoài lều lớn như pho tượng, ngửa đầu nhìn trời đêm đen như mực, một tầng bông tuyết rơi xuống sa y trắng thuần. Sở Diễm đi tới, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hắn cởi ra áo lông cáo trên người, bao lấy thân thể băng lãnh của nàng.
“Đứng ở chỗ này làm gì?” Hắn ôn nhu mở miệng.
“Ngắm tuyết, ngắm trăng.” Thiên Dao nhàn nhạt trả lời, không dấu vết cởi áo lông cáo của hắn ra.
“Tối nay có trăng sao?” Sở Diễm nhẹ cười, ôm nàng vào trong lòng. Nếu nàng không cần áo lông cáo, hắn liền dùng thân thể của chính mình tới sưởi ấm cho nàng.
Thiên Dao ngẩng cao đầu, một đôi mắt bồ câu hoàn toàn trống rỗng. “Trăng luôn ở trên trời, cho dù chúng ta thấy hay không, nó đều ở đó.” Nàng nhàn nhạt nói xong, vươn lòng bàn tay ra, đón được một bông tuyết rơi xuống. Bông tuyết sáu cánh bị nhiệt độ lòng bàn tay hoà tan, hoá thành một giọt nước óng ánh trong suốt như sương châu, giống như giọt nước mắt đau buồn. Thiên Dao nghĩ có lẽ bản thân chính là bông tuyết yếu ớt, mà Sở Diễm là ngọn nguồn ấm áp. Nàng tham luyến ấm áp của hắn, mà sự tham luyến này chỉ làm nàng chết không chỗ chôn.
“Dao Nhi khi nào lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi.” Sở Diễm cười, đầu ngón tay đẩy ra vạt áo trước ngực nàng, mềm nhẹ vuốt ve vết thương nhợt nhạt kia. “Qua hai ngày nữa, vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất.”
Thiên Dao nhanh tay kéo cổ áo lại, giọng nói lạnh lùng. “Điện hạ cực kỳ để ý cái này sao?”
“Nữ nhân luôn luôn yêu thích mỹ mạo, Dao Nhi không quan tâm, Bổn vương đành phải thay nàng để ý rồi.” Sở Diễm nghiêm túc xoay người nàng lại, kéo ra vạt áo trước ngực, cúi đầu hôn lên vết thương trên cổ nàng.
“Sở Diễm, buông tay.” Thiên Dao bối rối vùng vẫy, tiếc rằng cánh tay ôm eo nàng của hắn càng siết chặt, dường như khiến Thiên Dao không thở nổi.
Nụ hôn của hắn dọc theo xương quai xanh của nàng hướng lên phía trên, dừng lại trên làn môi mềm mại, ôn nhu lưu luyến. Sau đó, mới kéo vạt áo của nàng lại, cũng sử dụng áo lông cáo đem thân thể nhỏ xinh của nàng bao lấy. “Bổn vương còn có chút chuyện phải xử lý, Dao Nhi về lều trước đi.”
“Ừ.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp lại, nhanh chân rời đi.
“Nhìn chưa đủ sao? Ra đi.” Sở Diễm khoanh tay đứng, thân thể cao lớn trong đêm tuyết càng thêm lãnh ngạo.
Lời nói biến mất, trong bóng đêm xuất hiện một bóng dáng, khom người cúi đầu. “Nhĩ lực của Thất ca thật tốt. Mỹ nhân như ngọc, phong tình vạn chủng, thần đệ vẫn…”
“Có chuyện gì sao?” Sở Diễm hơi không kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi.
“Chuyện của Hàm Tuyết, đa tạ Thất ca thành toàn. Chỉ là, lần này uỷ khuất Thất tẩu, không biết thương thế của người như thế nào?”
Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, chỉ e Sở Dục cảm tạ hắn là giả, hỏi thăm thương thế Thiên Dao mới là thật. Hắn đã không chỉ một lần bồi hồi ở ngoài lều của Thiên Dao, đều bị ám vệ của Sở Diễm ngăn lại. “Thiên Dao không phải là người đệ nên quan tâm, Sở Dục, nàng không phải Doãn Hàm Tuyết. Đối với nàng, Bổn vương tuyệt đối không buông tay.”
Sắc mặc Sở Dục hơi trầm xuống, chắp tay nói. “Thần đệ không dám có ý nghĩ không an phận.”
“Điện hạ.” Ám vệ của Sở Diễm vội vàng đến, quỳ gối cúi đầu, hơi bận tâm liếc nhìn Sở Dục một bên.
“Cứ nói đừng ngại.” Sở Diễm lạnh giọng mở miệng.
“Điện hạ, nương nương bị Vương tử A Lang cướp đi. Nhóm người ty chức nhất thời lơ lỏng…”
“Cái gì? Một đám phế vật.” Phượng mâu Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, bàn tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo, phát ra tiếng khớp xương va vào nhau răng rắc. Là hắn quá mức sơ suất, A Lang cùng Tháp Na huynh muội tình thâm, Tháp Na chết, A Lang sớm ghi hận trong lòng. Sở Diễm vốn tưởng rằng có hắn ở đây, A Lang ít nhiều sẽ có điều cố kỵ. Là hắn đã xem nhẹ A Lang.
“Thất tẩu võ công không kém, lại có ám vệ bảo hộ, như thế nào lại bị A Lang cướp được?” Sở Dục khẽ kinh ngạc.
“Thiên Dao không có tâm phòng bị với A Lang, ám vệ của Bổn vương cũng không nghi ngờ hắn, như vậy mới khiến cho hắn hành động được. Trước mắt quan trọng nhất là phải tìm kiếm tung tích của Thiên Dao.” Mâu sắc Sở Diễm thâm trầm như hàn đàm, lạnh giọng phân phó. “Sở Dục, mang đại quân vây khốn đại doanh Mông Cổ. Bổn vương muốn bức A Lang xuất hiện.”
“Được.” Sở Dục đáp lại, nhanh chân rời đi, không dám trì hoãn.
——————
Thiên Dao bị A Lang đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại, thân đã ở trong một thạch động tối tăm. Bên cạnh là một hồ nước bên trong toả ra hàn khí sùng sục, âm trầm làm cho người ta sợ hãi. Thiên Dao chỉ cảm thấy thân thể dị thường băng lãnh, thầm muốn vận nội lực điều tức, mới phát hiện huyệt đạo bị chế trụ.
“Sư tẩu đã tỉnh?” Thân thể cao lớn của A Lang đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng.
Thiên Dao đạm mạc cười, hơi ngồi dậy, vỗ nhẹ nếp gấp nơi ống quần lụa mỏng, hết sức lạnh nhạt.
“Sư tẩu quả nhiên không giống người thường, khó trách sư huynh tình nguyện đắc tội người Mông Cổ chúng ta cũng phải che chở cho người.” A Lang ôn hoà mà trào phúng nói.
Thiên Dao cười. ” Vương tử A Lang dẫn ta tới đây hẳn không phải là vì khen tặng Thiên Dao chứ?”
Vương tử A Lang hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tuỳ ý nhìn về phía mấy đại hán vạm vỡ ở một góc trong động. “Tháp Na từng bị vũ nhục, ta muốn đòi lại từng cái một trên người ngươi.”
Mâu sắc Thiên Dao khẽ biến, hiện lên một tia sợ hãi, không dấu vết lui về phía sau.
A Lang cười lạnh. “Hóa ra ngươi cũng biết sợ. Độc phụ nhà ngươi, cho dù bị lăng nhục đến chết cũng là trừng phạt đúng tội. Người Mông Cổ chúng ta luôn luôn quang minh lỗi lạc, sẽ không giống người Trung Nguyên các ngươi đê tiện như vậy. Huống chi, ngươi chung quy là nữ nhân của sư huynh, ta không nghĩ muốn vũ nhục sư huynh.”
Thiên Dao nghe vậy nhếch khoé môi, lạnh lùng mà cười. Hắn bắt giữ nàng, thủ đoạn quả thật quang minh lỗi lạc mà.
“Người đâu, đánh nàng ta 100 gậy, ném vào trong hàn trì.” A Lang không tiếp tục dông dài, lạnh giọng phân phó mấy gã đại hán trong động.
Vài đại hán Mông Cổ lĩnh mệnh, tay cầm gậy gộc thô ráp, đánh liên tiếp lên thân thể Thiên Dao. Công lực Thiên Dao bị quản chế, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nàng co rút thành một khối, tuỳ ý để gậy gộc đánh trên người. Gậy gộc thô ráp có gai rơi ở trên người, da tróc thịt bong. Trong chốc lát, quần lụa như tuyết của Thiên Dao nhiễm một mảng lớn đỏ tươi.
Nàng cắn răng chống đỡ, chỉ khi đau đến không chịu được mới kêu lên vài tiếng. Máu đỏ tươi theo khoé môi chảy ra, thân thể nhỏ xinh của Thiên Dao đau đến co giật, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Trong động tối đen vang lên tiếng lăn mình cùng tiếng ‘bộp, bộp’ của gậy gộc. Thiên Dao nằm tại mặt đất lạnh băng, khó khăn hít thở từng ngụm, đau đến vô cùng nhưng lại không phát ra tiếng động nào, mái tóc đen ẩm ướt dán chặt trên gò má, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy.
“Vương tử, có còn phải đánh tiếp không?” Sau khi đánh xong 100 gậy, đại hán Mông Cổ thăm dò hỏi, trong mắt vậy mà lại mang theo vài phần không đành lòng. Nữ nhân nhỏ xinh suy nhược như vậy, chịu trận đòn hiểm này, mặc dù không chết, cũng xem như mất nửa cái mạng.
A Lang dường như không cần nghĩ ngợi gì, chỉ xuống hàn trì ở một bên. “Ném nàng vào trong hàn trì. Nếu như nàng mạng lớn không chết, ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ. Còn nếu như nàng chết, cũng xem như trừng phạt đúng tội.”
“Vâng ạ!” Đại hán Mông Cổ lĩnh mệnh, động tác lưu loát ném nàng vào trong hàn trì.
‘Tõm’ một tiếng, bọt nước văng lên. Thiên Dao đã bị ném vào trong hồ, giống như chưa từng vùng vẫy, lập tức rơi xuống đáy hồ.
“Chúng ta đi thôi.” A Lang bỏ lại một câu, liền dẫn thị vệ xoay người rời đi.
——————
Yên lặng như chết, hít thở không thông cùng cái chết bao vây nàng trùng điệp, băng hàn rét thấu xương vây khốn tay chân nàng. Ý thức kêu gào vùng vẫy, nhưng mà, nàng thật sự đã không còn sức lực. Giữa lúc hoảng hốt, trong đầu lại xuất hiện đoàn chim oanh bay liện, hắn đứng ở dưới cây ngô đồng cao lớn, đoá hoa màu tím nhạt rơi trên đầu vai hắn, hắn ôn nhuận cười, nhàn nhạt gọi nàng: “Dao Nhi.”
A, thật là châm chọc cỡ nào, mỗi một lần vùng vẫy bên bờ vực sinh tử, trong đầu đều xuất hiện người nam nhân khiến cho nàng yêu đến khắc cốt, lại đau đến mức tận cùng.
Bên tai, tựa hồ vang lên tiếng mẫu thân trầm nhẹ khẽ gọi. Trong đầu, hình ảnh thay đổi, mẫu thân nắm chặt tay nhỏ của nàng, bà nói: “A Dao, con là sinh mệnh kéo dài của mẫu thân. Phải sống thật tốt, con còn sống, tức là mẫu thân còn sống.”
Đúng vậy, phải sống! Ý thức Thiên Dao từ từ thanh tỉnh vài phần, băng hàn rét thấu xương vây quanh nàng. Nàng liều mạng vùng vẫy, tạo thành bọt nước mãnh liệt trong nước. Mặc dù tứ chi đều đã cứng ngắc, nhưng may mà kỹ năng bơi của nàng vô cùng tốt, vùng vẫy một hồi, hao phí một phen sức lực, đầu cuối cùng cũng nổi lên mặt nước. Sương mù băng lạnh trên mặt hàn trì làm mơ hồ hai mắt, Thiên Dao không nhìn rõ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, cật lực bơi về bờ. Cảm giác quanh co bên bờ sinh tử thật sự cực kỳ đáng sợ, trong sự sợ hãi vô cùng, nàng rốt cục cũng lên đến bờ.
Ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, Thiên Dao mở to miệng thở dốc, phun ra vài ngụm nước lạnh. Thân thể dường như cứng ngắc, nàng thống khổ hoạt động thân thể. Trên nham thạch thô ráp cứng rắn trên đất lưu lại một vệt máu thật dài, ý thức lại bắt đầu từ từ mơ hồ. Cuối cùng, nàng ngất xỉu ở trong động. Bàn tay duỗi ra chính là hướng về ánh sáng mỏng manh chiếu vào cửa động.
Một mặt khác, A Lang trở lại doanh trướng Mông Cổ, liền phát hiện quân Đại Hàn đã vây khốn nơi đây. Trong lều của Mông Cổ Vương, Sở Diễm khoanh tay đứng. Ánh sáng buổi sớm nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại xua không được sương lạnh phát ra toàn thân.