Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 248: Chương 248: Là ai tính kế ai (1)




“Vậy… được rồi.” Dương Vân khẽ chần chờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Ngày kế, thánh chỉ truyền xuống, định ngày tiến cung diện thánh là vào ba ngày sau. Thiên Dao dịch dung thành bộ dáng Đỗ Tử Mặc, lấy lý do thân thể bị bệnh nhẹ, cả ngày đóng cửa từ chối tiếp khách. Kỳ thực là cùng Nguyệt Nga thương lượng mỗi bước kế hoạch sau này. Đầu tiên, nàng phải làm Đỗ Tử Mặc, đương nhiên phải hiểu hết mọi thứ về Đỗ Tử Mặc.

May mà Đỗ Tử Mặc xuất thân trong sạch đơn giản, cũng không có thân nhân gì, tính tình thanh cao, cũng rất ít có người quen biết, chỉ có vị đồng hương Trình Viễn Hàng này được cho là thân cận. Lần này, Trình Viễn Hàng mặc dù không đứng hàng tam giáp, nhưng cũng nổi danh trên bảng, lại là môn sinh Hữu tướng, nói vậy cũng có thể mưu cầu được chức quan.

“Biểu ca luôn nói gần vua như gần cọp, về sau tỷ tỷ làm việc nhất định phải tuyệt đối cẩn thận mới được.” Nguyệt Nga lo lắng nhắc nhở, nàng luôn thấy áy náy với Thiên Dao. Nếu không phải vì nàng và Đỗ Tử Mặc, Thiên Dao cũng sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy sâu này. Bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau, cho dù vừa gặp như đã quen, lại chung quy không phải quan hệ huyết thống, cừu hận của bọn họ, căn bản không thể để cho Thiên Dao tới trả.

“Yên tâm, ta tự có chừng mực, chỉ là, muội muội tuyệt đối phải nhớ kỹ, từ nay về sau, ta là phu quân muội. Chuyện đêm đó, mặc dù ta bị Tiết Đức Hải đả thương, nhưng cũng không đáng ngại.” Thiên Dao nhắc nhở.

“Tỷ tỷ yên tâm, Nguyệt Nga biết cái gì nên, cái gì không nên nói. Kể từ hôm nay, tỷ là Đỗ Tử Mặc, là phu quân Nguyệt Nga, là Trạng Nguyên do đương kim thánh thượng khâm điểm.” Nguyệt Nga đứng dậy, khom người thi lễ với nàng. “Tỷ tỷ có đại ân với Nguyệt Nga và biểu ca, kiếp này chỉ sợ Nguyệt Nga không gì báo đáp, nếu như có kiếp sau, Nguyệt Nga nguyện kết cỏ ngậm vành.”

“Muội muội mau đứng lên. Từ giờ khắc này trở đi, chúng ta là người một nhà, sinh tử đồng tâm.” Thiên Dao cầm tay Nguyệt Nga, dùng lực như thế.

Vóc người Thiên Dao mảnh khảnh hơn nhiều so với Đỗ Tử Mặc, chiều cao cũng không bằng một nam nhi như Đỗ Tử Mặc. Thuật dịch dung của Dương Vân dày công tôi luyện nhưng dáng người lại không cách nào thay đổi. May mà Nguyệt Nga thận trọng, chêm thêm chiều cao cho giày Thiên Dao khiến nàng không khác Đỗ Tử Mặc là mấy. Còn về phần gầy yếu nhỏ mảnh, dù sao đêm động phòng trải qua một kiếp, trong mấy ngày gầy yếu xuống cũng nói được.

Trong nháy mắt, kỳ hạn ba ngày đã tới. Thiên Dao lại vô cớ thấp thỏm không yên. Thiên Dao nghĩ, tâm tình phức tạp khi trở về chốn cũ chính là đạo lý này. Càng tiếp cận hắn càng thấy bất an. Muốn gặp, lại sợ gặp. Sợ gặp lại không bằng nhớ nhung.

Khác so với trước kia là tân khoa tam giáp yết kiến đế vương không phải tại chính điện, mà là ở trong Ngự thư phòng. Sở Diễm mặc dù toàn thân long bào minh hoàng nhưng bớt đi khí thế nơi tiền điện, cả người nhu hòa đi rất nhiều. Thiên Dao vẫn như cũ toàn thân y phục trắng, vật liệu may mặc không thể gọi là hoa mỹ. Dù sao Đỗ Tử Mặc xuất thân hàn vi, rất nhiều chỗ bọn họ phải tốn nhiều công sức.

Đỗ Tử Mặc đỗ kim khoa Trạng Nguyên, ngoại thích Vân gia Vân Phi Dương đỗ Bảng Nhãn, mà Trình Viễn Hàng là Thám Hoa. Ba người quỳ lạy xong, cung kính cúi đầu đứng ở trong điện, trên ghế chủ vị, ánh mắt đế vương chuyên chú rơi trên sách, bút lang hào trong tay đang viết trên chiếu tuyên chỉ. Mà đế vương bất động, ba người lại càng không dám lỗ mãng, không khí trong điện yên tĩnh có chút quỷ dị, giống như đang giằng co, khảo nghiệm tính nhẫn nại của mọi người.

“Hồi bẩm hoàng thượng, Vân tướng cùng Nam Cung thừa tướng cầu kiến.” Lưu Trung bước nhỏ vào trong điện, khom người nói.

Sở Diễm cười, cuối cùng buông giấy bút trong tay xuống, trầm giọng nói, “Truyền.”

Chẳng qua chỉ một lúc, Vân Kiếm cùng Nam Cung Mạc đã xuất hiện trong thư phòng, hai người quỳ gối mà bái, hô to Ngô hoàng vạn tuế. Khóe môi Sở Diễm mang ý cười ôn nhuận, đáp lời. “Nhị vị ái khanh bình thân, nhị vị ái khanh lần này hao phí không ít tâm lực cho chuyện khoa khảo, ba vị này là kim khoa tam giáp, nói vậy ngày khác nhất định là rường cột nước nhà.”

“Vi thần không dám.” Vân Kiếm cùng Nam Cung Mạc chắp tay nói.

Ánh mắt Sở Diễm nhàn nhạt rơi trên người hai người, trong mắt chợt lóe lên thần sắc thông minh sắc bén, vừa vặn bị Thiên Dao bắt được. Hóa ra, đế vương này thờ ơ với bọn họ lâu như vậy, chính là phải đợi hai người Vân Kiếm cùng Nam Cung Mạc. Nghĩ đến cũng nên là như vậy, có hai vị là Tả Hữu tướng quân, mà bản thân Sở Diễm chỉ sợ là không tín nhiệm.

“Hiện giờ tam giáp chưa phong quan, hôm nay gọi hai vị ái khanh tiến đến chính là muốn thương thảo chuyện này. Cũng không biết trong kinh có chức quan nào đang cần hoặc đang khuyết?” Sở Diễm dừng bước trước mặt hai người Vân Kiếm cùng Nam Cung Mạc, mắt phượng hơi hơi mỉm cười, cực kỳ hiển nhiên, biết rõ còn cố hỏi, cử động lần này chẳng qua là thăm dò ý tứ hai người. Mà Tả Hữu nhị tướng cũng không phải người bình thường, tự nhiên sẽ không vì việc này mà để cho đế vương bắt lấy cán chuôi, đành phải giả bộ hồ đồ.

“Hồi bẩm hoàng thượng, trong kinh quan viên mỗi người một trách nhiệm, thật cũng không có ghế trống.” Nam Cung Mạc chắp tay hồi bẩm.

“Ừ.” Sở Diễm đáp nhẹ, ánh mắt chuyển sang Trình Viễn Hàng ở một bên. “Trong kinh không có chỗ trống, nhưng Chức Tạo phủ ở Giang Nam đang thiếu một phủ doãn, Trình ái khanh đến từ Giang Nam, như vậy hiểu rõ dân tình như lòng bàn tay, làm việc cũng có thể nói thuận buồm xuôi gió.”

Trình Viễn Hàng rõ ràng sửng sốt, hắn đậu Thám Hoa, vốn nên giữ lại kinh thành, lại bị điều đi xa, là đạo lý gì! Hắn không dấu vết liếc nhìn Nam Cung Mạc, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, cung kính cúi đầu, thậm chí chưa từng liếc hắn một cái. Trình Viễn Hàng là người thông minh, nhất thời liền hiểu rõ đạo lý phòng thân. Nhấc vạt áo, quỳ xuống tạ ơn.

Sở Diễm hài lòng mỉm cười, lại nhìn về phía Vân tướng. “Vân đại nhân thì sao?”

Nam Cung Mạc đã có vật hi sinh, Vân Kiếm đương nhiên sẽ không đối đầu, vì thế vô cùng thức thời chắp tay, “Hồi bẩm hoàng thượng, Lễ bộ thị lang Lý Vạn Lý tuổi già, đã chuyển tấu chương cho vi thần, xin cáo lão hồi hương. Vi thần cảm thấy, Bảng Nhãn Vân Phi Dương phù hợp tiếp nhận.”

“Ừ.” Sở Diễm gật đầu, một chức vị có cũng được mà không có cũng không sao, biểu ca hắn gần đây thức thời không ít.

Sở Diễm thong thả bước đến trước người Thiên Dao, hắn vẫn là lần đầu tiên thật sự đặt mắt vào người nàng, áo trắng thuần khiết, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Trong mắt Sở Diễm chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhanh như vậy, không ai có thể bắt được. Mắt phượng hơi hơi nheo lại, lúc hắn nhìn nàng, trong mắt lại từ từ trở nên đăm chiêu. Một lát sau, mới chậm rãi mở miệng, “Lời Vân tướng trái lại nhắc nhở trẫm, Ngụy Thanh điều nhiệm hai vị Tổng đốc, chức Đại Lý tự Thiếu Khanh bỏ trống lâu ngày, Trạng Nguyên Lang trái lại rất may mắn.”

Thiên Dao bị gọi tên, cuống quít quỳ gối xuống đất, trong lòng lại nói: ‘May mắn không phải nàng mà là Đỗ Tử Mặc, chỉ vì môn sinh thiên tử.’

“Trạng Nguyên lang miễn lễ, Ngự thư phòng không phải chính điện, không cần câu nệ như vậy.” Sở Diễm vẫn ôn nhuận mỉm cười như cũ, nhưng Thiên Dao cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút quỷ dị nói không nên lời. Nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, nàng lại không nói ra được, chỉ cho là mình nhạy cảm.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Tĩnh phi nương nương chờ ngoài Ngự thư phòng.” Lưu Trung khom người mà vào, tránh cho Thiên Dao xấu hổ.

Sở Diễm nhạt giọng đáp lại, ánh mắt lại như có như không đảo qua Thiên Dao. Mà sắc mặt nàng bình tĩnh, không sóng không gió, ánh mắt trong suốt chuyên chú rơi vào phía trước. Mắt đen Sở Diễm không khỏi âm u vài phần, ngược lại nhìn về phía Lưu Trung, “Để cho nàng vào đi.”

Vẻ mặt Lưu Trung rõ ràng sửng sốt, nhưng vẫn cung kính đáp trả vâng.

“Chúng thần xin cáo lui.” Mấy người trong điện khom người cúi đầu, chậm rãi thối lui ra ngoài. Quả thật, đế vương muốn gặp phi tử của mình, bọn họ tất nhiên không nên ở đây. Thiên Dao bởi vì đứng gần Sở Diễm nhất, là người lui ra sau cùng, nháy mắt đi lướt qua hắn, bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ấm nóng cùng giọng nói ám khàn trầm thấp của nam tử, “Không phải muốn diệt trừ Tiết gia sao? Trẫm cho ngươi cơ hội này, ngàn vạn lần đừng để trẫm thất vọng, Thiếu Khanh đại nhân.”

Thiên Dao đột nhiên dừng bước, chấn kinh nhìn về phía hắn, nhưng hắn vẫn ôn nhuận mỉm cười như cũ, nhìn không ra nửa phần không ổn. Mà hắn càng lạnh nhạt, nàng càng không yên, hắn, rốt cuộc biết rõ cái gì? Là hoài nghi Đỗ Tử Mặc, hay là, hoài nghi nàng!

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Chỗ cửa điện, một nữ tử nhẹ nhàng mà cúi người, dung mạo như thiên tiên, giọng nói như chim vàng anh, quả nhiên là mỹ nhân yểu điệu.

Thiên Dao nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, không còn nhàn rỗi bận tâm cái khác, đi nhanh ra ngoài điện. Tự nhiên sẽ không lưu ý tới, Sở Diễm nhìn bóng lưng nàng đi xa, khóe môi giương lên nụ cười tuyệt mỹ.

Đợi đám người Thiên Dao rời đi, Sở Diễm xoay người ngồi trở lại ghế chủ vị, tiện tay lấy một quyển sách, an tĩnh xem. Tĩnh phi yên lặng đứng ở trong điện, mà hắn lại coi nàng như không khí. Tĩnh phi biết hắn cố ý bỏ mặc nàng, cắn chặt môi, trong mắt ứa nước, ủy khuất nói không nên lời.

Lúc nàng ở Tây Kỳ cũng là người tâm cao khí ngạo, mỹ mạo phong tình, đối với nam tử trong tộc nàng chẳng thèm ngó tới. Lúc phụ vương đề xuất muốn đưa nàng tới Đại Hàn hòa thân, nàng không cần nghĩ ngợi gì mà đồng ý. Tất nhiên nàng chưa gặp qua bộ dáng đế vương Đại Hàn, nhưng thanh danh Cảnh Khang đế như sấm bên tai. Nàng nghĩ, nam tử có tài cán vì một nữ nhân san bằng núi sông Hung Nô nhất định là thiết huyết mà si tình. Hắn sủng ái Dao phi, nhưng Dao phi đã qua đời, nàng có lòng tin, mình có thể thay thế được vị trí Dao phi trong lòng hắn, để cho hắn sủng ái nàng, yêu nàng như sủng ái Dao phi.

Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Diễm là ở bên ngoài Ngự thư phòng, hắn vừa mới hạ triều trở về, toàn thân long bào minh hoàng, mang theo sự thanh lãnh cùng cao quý không người có thể đuổi kịp. Hắn nhìn nàng, mắt phượng nheo lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Tĩnh phi.”

Nhưng nàng lại cảm thấy đó là âm thanh êm tai nhất. Một khắc kia, nàng rõ ràng nghe được tiếng tim mình từng chút từng chút rơi vào tay giặc.

Mới đầu, nàng giữ sự kiêu ngạo cùng rụt rè của nữ tử, vẫn ở trong Tường Hòa cung an tĩnh đợi hắn đến, nhưng mỗi một ngày qua đi, hắn vẫn không xuất hiện. Hắn không đến cung nàng, cũng không đi cung của các phi tần khác, mỗi đêm đều ngủ lại tại Vị Ương cung. Nàng từ trong miệng cung nhân biết được, chỗ đó là cung điện Dao phi từng ở.

Một khắc kia, nàng mới biết bản thân đã quá sai. Mặc dù Dao phi chết nhưng nàng ta vẫn sống trong lòng hắn. Mà bản thân nàng còn sống, hắn lại làm như không thấy.

Tĩnh phi cứng ngắc đứng tại chỗ, hắn không mở miệng, nàng vẫn chờ. Phụ vương nàng cũng có rất nhiều nữ nhân, cho nên, thuở nhỏ nàng liền hiểu được đạo lý này, muốn có được, thì nhất định phải tranh thủ, phải có kiên nhẫn. Nữ nhân thâm cung, cái không thiếu nhất chính là thời gian. Tĩnh phi nàng chờ hắn mở miệng.

Nàng có kiên nhẫn, nhưng Sở Diễm không có tâm tình tiêu hao cùng nàng.

“Ma ma trong cung Tĩnh phi không dạy nàng quy củ sao? Ngự thư phòng là nơi nghị sự, nếu như không được triệu kiến, không được tùy ý đi vào. Tĩnh phi đến từ Tây Kỳ, trẫm tha thứ cho nàng một lần, về sau đừng nên tái phạm.”

Tĩnh phi nhếch môi, quỳ gối trên đất, “Hoàng thượng, thần thiếp biết tự mình đi vào Ngự thư phòng là tội lớn. Thần thiếp chỉ muốn giải nghi hoặc trong lòng, cho dù hoàng thượng trị tội thần thiếp, thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”

Sở Diễm không nói, im lặng đợi nàng nói tiếp.

“Thần thiếp gả vào Đại Hàn đã hơn tháng, hoàng thượng lại chẳng quan tâm thần thiếp, không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì? Nếu như hoàng thượng bất mãn với thần thiếp, đại khái có thể sai người tiễn thần thiếp về Tây Kỳ, thần thiếp tuyệt không dây dưa.”

Khóe môi Sở Diễm hơi hơi giương lên, nhạt giọng hừ cười, hay cho một công chúa Tây Kỳ, lại hiểu được lấy lùi làm tiến. Chỉ tiếc nàng dùng sai chỗ rồi, cũng tìm nhầm người.

Sở Diễm nhẹ cười, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên người nàng, lại không có nhiệt độ, “Hóa ra là Tĩnh phi nhớ nhà, cũng hết cách, hiện giờ tứ hải thái bình, nếu Tĩnh phi nhớ gia hương, trẫm sai người đưa nàng về Tây Kỳ thăm người thân là được.”

Một câu hai nghĩa, đã chỉ ra mục đích cưới nàng ngày đó, lại cảnh cáo thân phận nàng hiện giờ, chẳng qua là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, lại còn vọng tưởng gây nên sóng gió gì, quả là không biết lượng sức.

Tĩnh phi nhất thời thất thần tại chỗ, vậy mà không cách nào tiến lui. Nam nhân cao cao tại thượng này quả nhiên không đơn giản. Nàng ở trước mặt hắn hiển nhiên còn quá non nớt, thậm chí, ngây thơ buồn cười.

“Thần thiếp không phải ý này, chỉ là Tường Hòa cung thanh lãnh, không biết khi nào hoàng thượng sẽ di giá.”

Sở Diễm vẫn không nóng không lạnh, tuấn nhan mỉm cười, nếu nàng chịu hạ thấp tỏ ra yếu đuối, hắn cũng không muốn tiếp tục khó xử nàng. Giữa hậu cung có thêm một nữ nhân, Đại Hàn vẫn nuôi nổi, chỉ cần nàng biết an phận là được.

“Quốc vụ bận rộn, trẫm bớt được thời gian tự nhiên sẽ tới Tường Hòa cung bồi nàng. Nàng đi về trước đi.”

“Vâng, thần thiếp cáo lui.” Tĩnh phi đứng dậy, chậm rãi thối lui ra ngoài.

Tĩnh phi mới vừa rời đi, tổng quản thái giám phủ Nội Vụ liền tới cầu kiến, Sở Diễm nhẹ cười, hôm nay, thật đúng là náo nhiệt.

“Nô tài tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.” Sở Diễm nhạt giọng trả lời, đã rõ ý định hắn đến đây. Phủ Nội Vụ chủ quản việc chi tiêu trong cung, một chút việc nhỏ linh tinh tự nhiên sẽ không đến quấy rầy hắn, mà chuyện lớn gần đây nhất chính là công chúa Mông Nguyệt, Khiết Nhi của hắn tròn trăm ngày. Trăm ngày đối với một đứa bé mà nói là ngày lớn, huống chi là công chúa một nước, hòn ngọc quý trên tay Sở Diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.