Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 181: Chương 181: Ly Thương (1)




“Còn muốn ăn?” Ý cười nơi khoé môi Sở Diễm không thay đổi, tự mình giúp nàng bóc vỏ tôm, từng miếng thịt tôm đều được đặt vào chiếc dĩa hình bướm trên bàn trước mặt Thiên Dao. “Trẫm nhớ rõ, trước kia Dao Nhi không ăn mấy thứ này.”

“Uhm, có lẽ tiểu hoàng tử của hoàng thượng thích ăn.” Thiên Dao thuận miệng đáp lời, tay cầm đũa bạc, gắp tôm chấm vào nước sốt, đưa vào trong miệng.

“Hoàng thượng, để nô tỳ làm cho.” Một bên, Liên Tinh nửa quỳ trên đất, tiếp nhận tôm càng xanh trong tay Sở Diễm, bắt đầu bóc vỏ. Lưu Trung ở bên cạnh đưa khăn lụa sạch sẽ, Sở Diễm tuỳ ý lau tay, sau đó vứt ở một bên.

“Nàng gần đây ăn rất ít, nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, trẫm lệnh Ngự thiện phòng đổi chút hình thức.” Ánh mắt Sở Diễm ôn nhuận nhìn về phía nữ tử bên cạnh, dưới sự phụ trợ của gấm vóc màu trắng, áo lông cáo trắng tuyết ở sau lưng càng làm nổi bật da thịt oánh ngọc trắng nõn. Khuôn mặt vừa mới oánh nhuận mấy ngày trước đây tựa hồ lại có chút dấu hiệu gầy yếu.

Thiên Dao nhàn nhạt lắc đầu, “Dạo gần đây không có khẩu vị mà thôi, cả ngày bị hoàng thượng dưỡng ở trong lồng, động một chút cũng không muốn động, tự nhiên không có khẩu vị rồi.”

Sở Diễm cười sảng khoái, càng cảm thấy tiểu nữ nhân này làm kiêu, “Hiện tại thân thể Dao Nhi không tiện, ráng chờ thêm 3 tháng nữa. Hài tử ra đời rồi trẫm sẽ dẫn mẫu tử nàng đi Giang Nam du ngoạn. Khí hậu phương Nam hợp lòng người, cũng thích hợp dưỡng thân thể.”

Giang Nam! Trong mắt Thiên Dao loé sáng, nàng tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Sau khi sinh hài tử, hắn đồng ý cho nàng gặp mặt Tư Đồ nhất tộc. Ngực không khỏi ấm áp vài phần, sau khoảnh khắc yên lặng, làn môi Thiên Dao khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói, “Cảm ơn.”

“Ăn nữa không? Trẫm đưa nàng trở về.” Sở Diễm đứng dậy, săn sóc khép lại áo lông cáo trên vai nàng.

“Hoàng thượng cùng muội muội phải rời khỏi sao?” Linh Lung đứng dậy, ôn nhu hỏi.

“Ừ, Dao Nhi nên nghỉ ngơi rồi. Nơi này, nàng thay trẫm ứng phó đi.”

Linh Lung cười, trên mặt cũng không có nửa phần oán hận, hiền lương thục đức khiến cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề. “Linh Lung nghe nói hôm nay khẩu vị muội muội không tốt, nô tỳ lệnh phòng bếp nhỏ trong cung chuẩn bị chút điểm tâm ngon miệng, trễ chút nô tỳ liền sai người đưa sang cho muội muội.”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương nhớ đến.” Thiên Dao khẽ cúi người, dung nhan đạm mạc, xoay người đi ra ngoài.

Đêm qua mới vừa đổ tuyết, trên đường đến Vị Ương cung phủ một lớp tuyết thật dày, giày thêu bước đi trên đó tạo ra tiếng ‘loạt xoạt’. Thiên Dao đi ở phía trước, áo choàng lông cáo thon dài ở sau người. Cung nhân ở phía sau trong tay cầm đèn cung đình, chiếu rọi đường đi. Dưới ánh nến le lói, tuyết rơi phản xạ ra ánh sáng loá mắt.

“Dao Nhi cẩn thật chút.” Sở Diễm đi nhanh tiến lên, cánh tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Thiên Dao hít sâu một hơi, cảm thấy không khí đêm tuyết đặc biệt tươi mát. “Hoàng thượng cùng Thiên Dao đến đình thuỷ tạ ngồi một chút, được không?”

“Được.” Sở Diễm gật đầu đáp lời, xoay người phân phó cung nhân không cần đi cùng.

Bởi vì vào đông, trên hồ sen kết một tầng băng thật dày. Thiên Dao cùng Sở Diễm ngồi tựa vào nhau trong đình, nàng tựa đầu vào sát đầu vai hắn, khẽ khép hai tròng mắt lại, an tĩnh mà bình yên. “Lúc mùa xuân đến, hài tử hẳn là ra đời rồi.”

“Đúng vậy.” Sở Diễm nhẹ cười, bàn tay ấm áp nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng ở trong lòng bàn tay.

Bàn tay Thiên Dao vuốt ve bụng dưới, hài tử trong bụng vô cùng phối hợp hơi động một cái, “Nếu như trong bụng Thiên Dao không phải tiểu hoàng tử, hoàng thượng có thể vô cùng thất vọng không?”

Sở Diễm xoay người nàng lại, khoé môi hơi hơi giơ lên, ánh mắt ôn nhuận bình hoà, “Là tiểu Thiên Dao cũng được, chỉ là, Dao Nhi sẽ phải vất vả rồi, còn phải sinh thêm một đứa nữa. Cuộc đời này Sở Diễm có nàng là đủ, nhưng Đại Hàn cũng cần một người có thể kế thừa đại vị quân chủ.”

Thiên Dao khẽ cúi thấp đầu hơn, bên môi lại thoáng hiện nụ cười thản nhiên. Cánh tay mềm mại chậm rãi lần qua eo hắn. “Sở Diễm, có thể cùng chàng ôm nhau như vậy, Thiên Dao cực kỳ thoả mãn.”

“Đồ ngốc, chúng ta còn cả một đời một kiếp.” Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm nàng.

Hai người ở cạnh bờ ao yên tĩnh ôm nhau, đêm hơi lạnh, gió đêm từ từ thổi. Sở Diễm ôm nàng ở trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng. Màn đêm che giấu cảnh tượng tốt đẹp như vậy, lại che giấu không được niềm hạnh phúc.

Mà bên này đang yên tĩnh ôm nhau tốt đẹp lại bị một giọng nói đột ngột phá tan. Trong đêm yên tĩnh có vẻ bén nhọn như vậy.

“Nương nương, người cẩn thận một chút. Trời tối rồi, chúng ta vẫn nên hồi cung đi. Nương nương người mang long tự, nếu như có gì sơ suất, nô tỳ không đảm đương nổi.” Vốn là tiếng la sợ hãi của tiểu nha đầu truyền đến, ngay sau đó là tiếng nói cay nghiệt của Triệu Doanh Song.

“Vậy còn không biết đỡ bản cung cho thật tốt, nếu như thai nhi trong bụng bản cung có sơ suất gì, mấy cái đầu của ngươi cũng không đủ chặt.” Triệu Doanh Song tuỳ ý ngắt nhéo cánh tay tỳ nữ, lấy việc này để hả giận.

“Thẩm Thiên Dao nàng ta có cái gì mà đắc ý, Thẩm gia diệt môn, nàng ta bất quá là nữ tử mồ côi không nơi nương tựa, dựa vào vài phần tư sắc mà dám can đảm quyến rũ hoàng thượng. Nghiệt chủng trong bụng không biết là nam hay nữ, lại dám diễu võ dương oai.”

“Nương nương nhỏ giọng chút, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Nha đầu suỵt một tiếng nhắc nhở. Nàng cũng coi như có kinh nghiệm trong cung, hiểu rõ hoạ là từ miệng mà ra.

Mà Triệu Doanh Song thuở nhỏ được sủng tới vô pháp vô thiên, hiển nhiên không hiểu được lợi hại trong đó, chỉ cho là hoài thai hài tử của hoàng đế liền có thể không kiêng nể gì. “Bản cung có cái gì phải sợ, bản cung là tôn nữ Trấn Quốc Công, thân phận tôn quý, hiện giờ người lại mang long tự.” Nàng cao ngạo ngửa đầu, có thể nói lời tự cao tự đại. “Bản cung dùng chính là phương thuốc cổ truyền, nhất định có thể một lần sinh được con trai. Đợi bản cung sinh hoàng tử xong, xem Thẩm Thiên Dao nàng ta còn có thể đắc ý tới khi nào, ngay cả hoàng hậu không được sủng kia cũng phải nhượng bộ ba phần với bản cung.”

Sở Diễm cùng Thiên Dao an tĩnh dựa ở trong đình, trong lòng đột nhiên truyền đến tiếng cười nhè nhẹ. “Cực kỳ ngu xuẩn, phải không?” Hắn dán ở bên tai nàng, hơi đùa cợt cười.

“Triệu quý nhân quả thật không đủ thông minh lanh lợi, nếu như muốn hài tử trong bụng bình an ra đời, lúc này, giấu còn không kịp, đâu nào sẽ rêu rao chung quanh, lại còn hung hãn ương ngạnh như vậy. Chỉ sợ không cần hoàng thượng động thủ, trong hậu cung này có khối người muốn tính mạng hài tử trong bụng nàng ta.” Thiên Dao bất đắc dĩ lắc đầu, vùi cả thân thể ở trong ngực Sở Diễm.

“Nữ nhân trong hậu cung này, có ai là người dễ bị bắt nạt chứ. Nếu như ta không muốn bảo vệ hài tử, làm sao có thể thuận lợi sinh ra. Ta tự nhiên không cần tự mình động thủ, miễn cho tay lây dính đầy máu.”

Thiên Dao trầm mặc, lời Sở Diễm nói mặc dù có vẻ bạc tình nhưng lại là sự thực. “Gió lên rồi, chúng ta trở về đi.”

“Được.” Sở Diễm nhạt giọng đáp lại, khom người ôm nàng lên. Sở Diễm đứng dậy, vạt áo quét qua cành hoa khô héo bên thuỷ tạ, tạo ra tiếng ‘rắc rắc’. Cách đó không xa chủ tớ Triệu Doanh Song cũng nghe thấy, hoảng hốt nhìn về phương hướng thuỷ tạ.

“Là ai? Người nào ở đây?” Triệu Doanh Song bén nhọn hô lên, thấp thỏm trốn ở sau lưng thị nữ.

Thị nữ lấy thêm can đảm, run rẩy mở miệng. “Triệu quý nhân ở đây, người nào dám làm càn?”

Sở Diễm hừ cười một tiếng, ôm Thiên Dao từ trong góc tối đi ra, “Tư thái của Triệu Quý nhân thật là lớn, trái lại là trẫm đường đột rồi.”

“Hoàng, hoàng thượng!” Triệu Doanh Song hoảng sợ không nhẹ, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, trong lòng vô cùng bất an. Nàng không cách nào xác định những lời nói khi nãy Sở Diễm nghe được những gì. Nàng bất quá là thuận miệng cho hả giận, nhưng mỗi một câu đều là đại nghịch bất đạo.

“Không phải có thai sao? Đứng lên đi.” Sở Diễm nhạt nhẽo mở miệng, trong giọng nói lại không một tia gợn sóng. Mà hắn càng bình tĩnh, càng chứng tỏ hắn tức giận. Mà Triệu Doanh Song không hề hay biết sự huyền bí trong đó, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, được thị nữ nâng dậy.

Thiên Dao lại rõ ràng cảm giác được quanh thân hắn phát ra hàn khí, nàng không dấu vết kéo góc áo Sở Diễm, lạnh nhạt lắc đầu, “Sở Diễm.”

Hắn tất nhiên hiểu ý của nàng, cũng chẳng muốn so đo cùng Triệu Doanh Song, ôm Thiên Dao xoay người mà đi.

Hài tử của Triệu Doanh Song có lẽ là một việc trong dự kiến nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Hôm sau, Phương Hoa các của Triệu Quý nhân truyền ra tin tức, sáng sớm, Quý nhân bị một con mèo hoang đột ngột xuất hiện, từ trên bậc thang trượt xuống, dẫn đến sinh non.

Cửa sổ phòng Thiên Dao rộng mở, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào. Thị nữ Yêu Nguyệt luống cuống tay chân đi đóng cửa. “Nương nương có thai, không nên ngồi mát. Triệu quý nhân vừa mới sinh non, nương nương vẫn nên cẩn thận là hơn.”

Vừa vặn, thị nữ Liên Tinh đẩy cửa vào, trong tay bưng chén thuốc ấm, chen lời nói, “Nương nương nhà chúng ta có hoàng thượng che chở, đương nhiên mẫu tử sẽ bình an.” Nàng nửa quỳ bên giường Thiên Dao, đưa thuốc ấm tới trước mặt Thiên Dao. “Nô tỳ mới từ Thái Y viện trở về, nghe ngự y nghị luận về việc Triệu Quý nhân sinh non. Trong cung không duyên không cớ sao lại xuất hiện mèo hoang, nhất định là có người cố ý làm. Nghe nói bậc thang Triệu Quý nhân ngã xuống bị hắt mỡ bò, trắng mịn vô cùng, người giẫm lên làm sao có thể không té chứ.”

Thiên Dao đạm mạc tiếp nhận chén thuốc, mở miệng uống, bởi vì chua xót, nhẹ chau mi tâm. “Triệu Quý nhân hiện nay như thế nào rồi?”

“Hài tử không còn, tinh thần cũng không tốt lắm, vẫn trốn ở trong phòng khóc lớn, không gặp bất cứ ai. Ngẫm lại cũng rất đáng thương.” Liên Tinh khẽ than một tiếng, lại mở miệng. “May mà Triệu Quý nhân còn trẻ, còn khỏe mạnh, nếu như nghỉ ngơi tốt, hài tử lại vẫn sẽ có.”

Thiên Dao không nhiều lời, con ngươi sáng ngời ảm đạm vài phần, giống như rơi vào trầm tư. Nàng suy nghĩ, rốt cuộc là người phương nào động thủ, làm sạch sẽ lưu loát như vậy, khiến cho người ta không tìm ra dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.