Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 61: Chương 61: Một khúc thức tỉnh người trong mộng




“Trong vạn khóm hoa sặc sỡ điểm chút trắng, nàng ngược lại trở nên đặc biệt.” Sở Diễm cười một tiếng, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhẹ nhàng rơi trên người nàng. Trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan như một cánh hoa đào, nhìn thế nào cũng không chán mắt.

Thiên Dao bật cười, tĩnh lặng tựa mặt nước. “Điện hạ chẳng lẽ không cảm thấy được thân phận Thiên Dao là nữ nhi tội thần, xuất hiện ở nơi này bản thân cũng rất đặc biệt ư?”

Mâu quang Sở Diễm trầm xuống mấy phần, khoé môi lạnh lùng kiêu ngạo nhếch lên. “Thân phận của nàng, chính là nữ nhân của Bổn vương.” Cánh tay bền chắc của hắn không dấu vết ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của nàng, môi lạnh kề sát tai nàng, hơi thở lất phất bên tai có chút ngứa ngáy, vô cùng mập mờ.

“Dao Nhi quan tâm danh phận sao? Nếu nàng muốn, Bổn vương liền cho.”

Thiên Dao lạnh lùng cười một tiếng trong trẻo, một đôi con ngươi trong suốt thẳng dò vào mắt hắn. “Thiên Dao muốn, trước nay chưa từng thay đổi.”

Nàng bước nhẹ nhàng thoát khỏi ngực hắn, đứng cách hắn vài bước ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn. Khoé môi nàng tràn ra nụ cười lúm đồng tiền, tuyệt mỹ lại chua sót. “Thiên Dao biết, điện hạ cho không nổi, ta cũng không dám hy vọng xa vời. Cuộc đời này, kia bất quá chỉ là một giấc mộng của Thiên Dao, xa vời không thành hiện thực.”

“Thì ra điện hạ cùng muội muội ở chỗ này, làm Phượng Phỉ tìm mãi” Cửa cung, Tư Đồ Phương Phỉ một thân cung trang đỏ tươi, màu sắc chói mắt, phía sau nàng là Doãn Hàm Tuyết cùng Tiêu Trinh, mà hai vị trắc phi này cũng đều mặc những bộ cung trang đẹp đẽ, chói lọi.

“Điện hạ, thọ yến sắp bắt đầu.” Tư Đồ Phương Phỉ dịu dàng nhắc nhở.

“Theo Bổn vương vào điện.” Sở Diễm lạnh nhạt nói.

Mọi người trong phủ Thái tử cũng coi như là tới trễ, khi vào tới chánh điện Từ Ninh cung, hậu cung tần phi cùng quan viên đã sớm an toạ. Chủ vị, Thái hậu cùng Văn Đế cùng ngồi, cũng là một hình ảnh mẫu từ tử hiếu.

Vinh Thân Vương Sở Hạo từ trước đến nay được Thái hậu sủng ái, tặng lễ vật cũng có một phong cách riêng, đó là bốn vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tên gọi: Cầm Kỳ Thư Hoạ. Bốn vị nữ tử yểu điệu đứng trong điện, một người gảy đàn khúc ‘Cao Sơn Lưu Thuỷ’ thanh thuý dễ nghe. Một người vẽ tranh, bức ‘Phú Quý Mẫu Đơn’ hết sức xinh đẹp trên giấy. Một người ngâm thơ làm phú, một người bài biện ván cờ, tại chỗ cũng có không ít người biết kỳ nghệ, đối với ván cờ thâm ảo kia cũng liên tiếp khen ngợi.

“Lễ vật này của Tôn nhi, Hoàng tổ mẫu có hài lòng không?” Sở Hạo cúi người chắp tay, bộ dáng cung khiêm.

Thái hậu từ ái cười. “Ai gia cả ngày sống trong Từ Ninh cung, đúng là phiền muộn, bốn nha hoàn này đúng lúc có thể bồi ai gia giải buồn. Lễ thọ này của Hạo nhi, ta rất hài lòng.”

“Hoàng tổ mẫu thích là được rồi.” Sở Hạo cười yếu ớt, ánh mắt chợt loé, mở miệng lại nhắm thẳng vào Sở Diễm. “Nghe nói Doãn trắc phi của Thất đệ là nữ nhi của đương triều Đại học sĩ, tài trí hơn người. Các nàng bốn người chỉ mới tập tành, rất mong trắc phi nương nương chỉ giáo đôi điều.”

Rất hiển nhiên Sở Hạo đang gây hấn. Chỉ giáo, bất quá giải thích một cách uyển chuyển thì kỳ thực chính là thi đấu, không chỉ đơn giản cuộc thi tài giữa nữ nhân mà vô luận thắng thua, cũng liên quan đến mặt mũi nam nhân.

Bị chỉ mặt gọi tên, Doãn Hàm Tuyết ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ tái nhợt. Nàng xác thực có chút tài văn chương nhưng mình có bao nhiêu cân lượng, nàng bất quá hiểu rõ. Bốn nữ tử trong điện là do Sở Hạo phí hết tâm tư tìm từ các nơi tới, nàng muốn lấy lực của một người chiến thắng bốn người này, căn bản là không tưởng.

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Sở Hạo, Hàm Tuyết cúi đầu cực thấp. “Điện hạ.” Dịu dàng gọi một tiếng, nàng cầu cứu kéo lấy vạt áo hắn.

Nụ cười trên mặt Sở Diễm không đổi, lơ đễnh đứng dậy. “Tuyết Nhi kém cỏi, Nhị ca cần gì làm khó một nữ nhân. Hôm nay là sinh thần Hoàng tổ mẫu, đừng để nàng làm hỏng tâm tình lão nhân gia”

Lời nói của Sở Diễm rất chặt chẽ, nếu là kiên trì nữa, khó tránh khỏi có vẻ không lưu tình. Sở Hạo nhất thời cứng họng, mi tâm nhíu lại. Cũng là đang ngồi an vị trên ghế chủ vị, Thái hậu đột nhiên mở miệng.

“Trợ hứng mà thôi, Diễm Nhi cũng đừng trì hoãn nữa. Ai gia cũng muốn biết một chút về phong thái của tài nữ đệ nhất đế đô.”

Ánh mắt Sở Diễm chợt loé hàn quang, sắc mặt lại không thay đổi, khoé môi nhếch cao, lại chắp tay nói. “Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu...”

“Hồi bẩm Thái hậu, tỷ tỷ Hàm Tuyết thân thể khó chịu, không bằng để nô tỳ thay tỷ ấy hướng mấy vị tỷ tỷ lãnh giáo một chút.” Một giọng nói trong suốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cắt ngang lời hắn. Thiên Dao một thân bạch y nhẹ nhàng bước vào điện. Lúc đi ngang người Sở Diễm, nàng dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói. “Ta sẽ không để cho chàng phải mất mặt.”

Ánh mắt Sở Diễm sâu thẳm, lưu quang sáng quắc, không vui cũng không buồn, thâm thuý làm cho người ta không nhìn ra tâm tình.

“Ngươi là?” Thái hậu nhìn nàng hồi lâu, dung nhan tuyệt thế này lại thật xa lạ.

“Hồi bẩm Thái hậu, hoàng thượng, nô tỳ A Dao, là thị thiếp của Thái tử điện hạ.” Giọng nói nhu thuận, không chút gợn sóng.

Khuôn mặt trước mắt này, không có thân phận càng không có danh phận.

“Một thị thiếp mà thôi, cũng không nhìn một chút thân phận của mình. Đông cung không còn người sao? Nhưng lại để cho một thị thiếp ra mặt.” Trắc phi Như Yên của Sở Hạo khinh thường hừ ra tiếng.

“Bốn vị này nếu là ngay cả thị thiếp của Đông cung cũng không bằng, theo Loan Âm thấy, lễ vật này của Nhị ca cần phải thay đổi rồi.” Lên tiếng chính là Loan Âm công chúa, nàng vẫn như cũ điêu ngoa ngạo mạn, lời nói ra làm Như Yên bị chặn họng.

Phượng mâu Sở Hạo híp lại, ánh mắt nóng rực quấn lấy Thiên Dao, lãnh mị cười một tiếng. “Cầm kỳ thư hoạ, A Dao cô nương muốn tỷ thí loại nào trước?”

Sắc mặt Thiên Dao lạnh nhạt, cước bộ nhẹ nhàng làm tung làn váy, ngồi xuống trước bàn cờ, sau đó khiêu khích nói ra hai chữ. “Cùng lúc.”

Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ “cuồng vọng” để hình dung về Thiên Dao.

Thiên Dao cầm trong tay cờ trắng, hơi suy tư về ván cờ, bên tai lại truyền đến thanh âm bài “Cao Sơn Lưu Thuỷ” dễ nghe, nữ tử khác ở một bên nghiêm túc vẽ tranh.

Một khúc ‘Cao Sơn Lưu Thuỷ’, bao hàm đất trời rộng lớn, non nước hữu tình, tiếng đàn réo rắt, tựa như ảo mộng.

Một khúc kết thúc, Thiên Dao đem một con cờ trắng cuối cùng đặt xuống bàn cờ, nhàn nhạt nói. “Vị tỷ tỷ này, đa tạ.”

Nữ tử kinh ngạc nhìn bàn cờ, hồi lâu, mới khẽ hoàn thần, đứng dậy thi lễ. “Cô nương kỳ kỹ cao cực kỳ, tiểu nữ tử thua tâm phục khẩu phục.”

Thiên Dao cung khiêm mỉm cười, đứng dậy đi tới trước thư án. Tờ giấy trắng dài hơn trượng, trăm sợi phát ra hào quang, là bức “Thương Hải Nhật Xuất”, người cùng phong cảnh trong tranh giống như in, đủ để khen ngợi tài nghệ của người vẽ tranh.

Thiên Dao suy tư trong chốc lát, nhẹ vén lên ống tay áo, cầm bút lông sói chấm lên màu vẽ, lại nhìn bức hoạ đã hoàn thành, phác hoạ tiếp trên đó. Trong chốc lát, một bức “Thương Hải Nhật Xuất” đã trở thành “Lạc Nhật Hoàng Hôn“. Phía ngoài tranh thì xa hoa rực rỡ, bên trong lại là ánh chiều tà, tựa hồ mang theo sự ấm áp.

“Hay cho một bức “Lạc Nhật Hoàng Hôn”, nữ tử này thật đúng là huệ chất lan tâm.” Văn Đế hắng giọng mà cười.

“Hoàng thượng tán thưởng, A Dao không dám nhận.”

“Một khúc “Cao Sơn Lưu Thuỷ’, kính xin cô nương bình luận.” Nữ tữ gảy đàn cung kính đứng dậy, làm động tác mời.

Thiên Dao cười một tiếng, thầm vận nội lực, đem bút lông sói ném về phía dây đàn. Bút lông đụng phải dây đàn phát ra một tiếng “ting” chói tai. “Đây là khúc ‘Kinh mộng’, là danh gia Cao Tiệm Ly thời nhà Tần viết nên, khúc này có 7 âm vực, âm vực rộng lớn, mới có thể làm cho người ta thức tỉnh.”

Nữ tử gảy đàn trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn nàng. Người tinh thông cầm kỹ như thế nào lại không biết “Kinh mộng“. Thân trong mộng do chưa tỉnh, một khúc thức tỉnh người trong mộng. Đây còn là tác phẩm tuyệt thế. Chỉ một khúc này, nàng cũng đã thua.

Tay áo Thiên Dao nhanh nhẹn, ngồi yên trước cổ cầm. Ngón tay như nhành lan, câu động cầm huyền, dư âm réo rắt, trong veo mà không nhuốm chút bụi thế gian. Trong thoáng chốc, mọi người còn tưởng mình ở trên đỉnh Cao Sơn, đắm mình bên bờ Khê Thủy.

“Chí cao vời vợi nơi Cao Sơn, cuồn cuộn như nước chảy. Tự khúc ‘Cao Sơn Lưu Thủy’, quý ở tâm tình. Tỷ tỷ cầm kỹ thông thạo, chỉ tiếc tâm tình không nhẫn, làm mất đi ý cảnh.”

Đầu ngón tay xanh mướt như ngọc, Thiên Dao đứng dậy, bước thong thả tới trước người Sở Hạo, nhẹ nhàng thi lễ. “A Dao tài sơ học thiển, lần này quả thật may mắn không ít.”

Sắc mặt Sở Hạo nặng nề, khoé môi gợi lên chút ý cười tà mị, thấp giọng nói. “Trò chơi cũng chưa kết thúc, bất quá mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Bổn vương đã nói, sớm muộn nàng cũng sẽ là của Bổn vương.”

Một lần ở Xuân Phong lầu, hắn cùng nàng bỏ mất dịp may. Sở Hạo vẫn nhớ mãi không quên, hắn muốn nàng, hôm nay, càng thêm chắc chắn.

Thiên Dao cười một tiếng, vân đạm phong khinh, dịu dàng trả lời. “Đây chẳng qua là trò chơi của một mình Vương gia mà thôi, thứ cho A Dao không phụng bồi.”

Nàng nhẹ nhàng bước trở lại bên người Sở Diễm, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đối với hắn nở nụ cười xinh đẹp. Mà sắc mặt Sở Diễm chưa từng thay đổi, ánh mắt lộ ra hàn quang lạnh lùng.

Thiên Dao không hiểu, mi tâm nhíu lại. Nàng thay hắn bảo vệ thể diện của hắn, hắn lại nổi giận là thế nào? Nam nhân này, đúng là không thể nói lý.

“Lễ thọ này của Nhị ca, cũng chưa ra hồn gì nha.” Loan Âm châm biếm hừ một tiếng.

“Loan Âm, chớ có vô lễ.” Sắc mặt Thục phi trầm xuống, lạnh lùng khiển trách một câu. Ai không biết Thái hậu sủng ái Sở Hạo, lễ vật này có được hay không, không khiến người khác xen vào. Loan Âm nha đầu này, thật là càng ngày càng không hiểu quy cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.