Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 257: Chương 257: Nghịch chuyển




Sở Diễm khẽ cười, trong đôi mắt thâm thúy dấy lên gợn sóng nhỏ, không ấm không giận. “Thế nào, sợ rồi?” Hắn đứng dậy nửa ôm Thiên Dao vào lòng, đặt vào má nàng một nụ hôn, giọng nói cất lên lần nữa mang theo chút bất đắc dĩ. “Chỉ cần Dao Nhi của ta tâm tịnh như nước là được. Thiên đường hay địa ngục ta đều không quan tâm.”

“Sở Diễm, vì sao chàng lúc nào cũng vì đạt được mục đích mà hi sinh một số người.” Thiên Dao nhíu mi nhàn nhạt mở miệng.

Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, bàn tay chậm rãi vuốt ve bên má nàng. “Bởi vì bọn họ đều có ** vì vậy đã định phải hi sinh. Mà nàng không có, nàng liền mãi mãi là Dao Nhi của ta.” Đây cũng là thủ đoạn của đế vương, có lẽ Thiên Dao sớm đã hiểu nhưng chỉ không nguyện đối mặt, nhưng Sở Diễm hi vọng cả đời nàng cũng không cần hiểu. Hắn là nam nhân người đầy máu tanh cùng tội nghiệt, lại ích kỷ hi vọng nữ nhân của mình vẫn thuần khiết như tuyết trắng.

“Hôm nay không thượng triều, ở lại bên nàng có được không?” Sở Diễm ôn nhuận cười, khẽ mổ mấy cái lên môi nàng.

“Lý do?” Thiên Dao cười đến mặt mày cong cong, rất ăn ý nhau, hai người rất nhanh đều đổi đề tài.

“Sáng nay trẫm phát bạo bệnh, cần an tâm tĩnh dưỡng.” Hắn cười đùa, bồng Thiên Dao lên đặt ở trên giường, sau đó hắn mặc nguyên y phục nằm bên cạnh nàng, “Ngoan, cùng ta ngủ một lúc.”

Thiên Dao thuận theo tùy ý hắn ôm mình vào lòng, lại chớp đôi mắt trong suốt, “Sở Diễm, chàng ngày ngày chiêu sủng khâm khoa Trạng Nguyên như vậy, sẽ rước lấy lời bàn tán.” Thiên Dao làm bộ nghiêm túc, khóe mắt đuôi mày lại mang ý cười. Quả thật, chưa từng thấy đế vương nào hàng đêm truyền triệu Đại Lý tự Thiếu Khanh chức quan hạt mè hạt đậu này nghị luận quốc sự.

“Ừm.” Sở Diễm gật đầu, bộ dáng còn nghiêm túc hơn so với nàng vài phần. “Nhưng là như vầy, mấy ngày nay ta cũng nghĩ ngợi mãi, có nên thăng chức vị cho nàng hay không, cái này vi phu nói vẫn tính chứ.”

Thiên Dao không nói gì, xoay lưng về phía hắn. Trong mắt Sở Diễm hiện lên vài tia giảo hoạt như hồ li, đặt cằm lên trán nàng, khẽ nhắm hai mắt lại.

Mọi chuyện đều thuận lợi như Sở Diễm dự liệu, Tường tần phụng lệnh xuất cung đi lễ tạ thần, đế vương mệnh cho Tiết Đức Hải hộ tống bên đường. Tiết Đức Hải vốn là tên háo sắc bại hoại, mà Phương Nhu có diện mạo lại dùng chút thủ đoạn, đưa qua liếc lại, tại hành cung vùng ngoại ô, Tiết Đức Hải vội vã đè nữ nhân của đế vương xuống giường. Sau đó, Phương Nhu vẻ mặt bình tĩnh, chịu đựng sự ghê tởm này, giả tạo qua loa với nam nhân này. Mà thời điểm Nam Cung Mạc tới, nàng khóc xỉu trong ngực hắn. Ngay cả chính nàng cũng không biết, ai mới chân chính là Phương Nhu, nước mắt của thời khắc đó mới là thật.

Nam Cung Mạc đương nhiên trong cơn giận dữ nói với nàng: “Nhu Nhi, ta sẽ không bỏ qua cho Tiết Đức Hải, cũng sẽ không bỏ qua cho Tiết gia.” Phương Nhu bất lực gật đầu, rúc vào trong ngực hắn như con chim nhỏ. Nàng đột nhiên nhớ tới Điêu Thuyền trong thời chiến quốc, nhưng lập tức lại cười khổ, nàng thật đúng là đánh giá bản thân mình quá cao.

Về sau, sự tình càng lúc càng thuận lợi, Nam Cung thị và Tiết gia, hai đại gia tộc đấu đá ngấm ngầm hay công khai, có thắng bại thì cũng có thương tích, mà nam nhân cao cao tại thượng kia bất quá là ngồi yên xem hổ đấu, trong mắt hắn bọn họ bất quá là trâu non, vui thì cười tức thì mắng, đều là một vở tuồng trong lòng bàn tay hắn.

Tranh đấu như vậy hơn nửa năm, Nam Cung Mạc có chút thủ đoạn, thế lực Tiết gia đã không còn lớn như trước. Mà sau khi Tiết gia lần lượt phản kích, nhà Nam Cung cũng tổn thương vô số, muốn đứng dậy lại chỉ sợ cũng khó. Vân thị nhất tộc khoanh tay đứng nhìn, nhiệm vụ của Vân Kiếm bất quá là chờ thu dọn cục diện rối rắm này.

Sở Diễm vẫn im lặng quan sát, Nam Cung Mạc là một tay hắn dìu dắt, hắn có năng lực thế nào trong lòng Sở Diễm hiểu rõ, mọi thứ trước đó bất quá là trải thảm, hắn vẫn chờ hắn ra nước cờ cuối cùng.

Quả nhiên, vào một đêm, cái lưới Nam Cung Mạc tốn hơn nửa năm bày ra đã có thể thu lại.

Vào đêm, Sở Diễm ôm Quân Ninh ở trong lòng, tay cầm tay dạy y thư pháp, trên giấy tuyết trắng, mực đen chữ to viết: ‘Nghiệp đế vương.’ Ngòi bút bá đạo mà lạnh thấu xương, cùng ý cười trên khóe mắt đuôi mày của Sở Diễm không hợp chút nào.

“Phụ hoàng còn đem mẫu thân giấu đến khi nào? Bà cũng không phải thuộc phẩm riêng của người.” Quân Ninh buông bút lang hào trong tay ra, nhàn nhạt mở miệng, trong mắt một mảnh thanh lạnh.

Sở Diễm ôn nhuận cười, “Phát hiện rồi hả? Ninh Nhi quả nhiên đã lớn rồi, đã biết bày bố cơ sở ngầm ở trong cung.”

Quân Ninh hờ hững, trong lòng biết, nếu không có sự cho phép của hắn, dựa vào công lực của y muốn ở trong cung tùy ý làm bậy, chỉ sợ còn phải tu luyện thêm vài năm nữa. “Muội muội đã biết đi rồi, nữ nhi người ta vẫn phải có mẫu thân chăm sóc mới được.”

“Ừm, đợi chuyện Tiết gia xong, trẫm tự có biện pháp vây mẫu thân con ở trong cung.” Sở Diễm mỉm cười, vuốt ve trán nhi tử. “Con về cung trước đi, tối nay chỉ sợ có đại sự.”

“Ừm.” Quân Ninh gật đầu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hỉ nộ không hiện ra mặt, muốn biết, nghĩ đến thứ gì thì nhất định phải tự mình tranh thủ. Lời này, đều do nam nhân gọi là phụ thân đó dạy y, y vẫn luôn nỗ lực làm được.

Ngoài cửa, Quân Ninh gặp Nam Cung Mạc đang vội vã đến, trên người hắn còn mang theo mùi máu tươi. Quân Ninh nhíu chặt mi tâm, lại cũng không nói gì. Nam Cung Mạc theo quy củ cúi người chào hỏi, “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ.”

Quân Ninh nhàn nhạt đáp lại, “Nam Cung thừa tướng không cần đa lễ, phụ hoàng ở trong điện chờ ngài.” Sau đó liền xoay người rời đi.

Cũng là đêm hôm đó, Tiết gia thịnh cực một thời đã sụp đổ ầm ầm. Tiết tướng quân tư tàng long bào, bị người của đế vương và Nam Cung tướng bắt được, cả nhà Tiết gia bị bỏ tù, Tiết tướng quân cùng Tiết Đức Hải bị diễu phố thị chúng ba ngày. Tiết Đức Hải ngày thường hoành hành ngang ngược, làm bậy không ít, dân chúng lại cực kỳ hận hắn, từ trứng gà cải trắng đến cục đá, cái gì có thể ném đều ném lên người hắn, cả một đường, Tiết Đức Hải cũng chỉ còn thoi thóp, nhưng dân chúng tuyệt vẫn chưa thấy đủ, hận không thể chặt gân uống máu hắn. Nguyệt Nga cũng xen lẫn trong đám người thờ ơ nhìn, oan khuất của nàng cùng Đỗ Tử Mặc, mối thù của bọn họ, rốt cuộc cũng được báo rồi. Trời xanh có mắt.

Mọi người khen ngợi đế vương anh minh, đồng thời tự nhiên cũng có người thở dài, từ xưa vô tình nhất là nhà đế vương. Nhớ ngày đó Cảnh Khang đế đăng cơ, Tiết gia có thể nói là cánh tay chủ lực, lại gả nữ nhi Tiết gia cho đế vương làm phi, nếu như theo cách nói của dân gian, Tiết tướng quân vẫn là quốc trượng của đế vương. Chuyện tình tư tàng long bào, vốn là có thể to có thể nhỏ, mà đế vương lại trảm toàn bộ Tiết thị, quả thật thiết huyết.

Trong một đêm, Tiết phủ ngày xưa nay phủ viên điêu linh, toàn tộc 210 người từ lão phụ đến trẻ em bị xích vào tù, không một ai may mắn thoát khỏi. Trong cung, Tiết Oánh biết được tin này, trong nháy mắt lửa giận dâng lên, suýt nữa không thở nổi. Cũng may thị nữ thiếp thân Bội Nhi đúng lúc đỡ lấy nàng.

“Nương nương, bảo trọng phượng thể mới được.” Trên mặt Bội Nhi đều là lệ, tuy thánh chỉ chưa truyền tới Cảnh Nhân cung, nhưng Tiết gia đã suy tàn, hoàng thượng sao có thể dung nạp nữ nhi tội thần. Phế phi bất quá là chuyện sớm hay muộn.

Tiết Oánh cười khổ, nước mắt theo đôi gò má rơi lã chã. Nàng ở hậu cung nhiều năm, làm sao có thể không hiểu, đã không có mẫu tộc cường đại che chở, nàng chỉ có thể tùy ý mặc người giày xéo giẫm đạp. “Bội Nhi, ngươi có biết người trong tộc ta khi nào bị hành hình không?”

“Ba, ba ngày sau, giờ ngọ canh ba.” Bội Nhi mở miệng, giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở.

Thân thể Tiết Oánh lại lảo đảo không vững, trước mắt có chút tối tăm, giống như trời đất sập xuống vậy. “Bội Nhi, thay y phục cho bổn cung, bổn cung muốn đi gặp hoàng thượng.” Nàng nói xong, giơ tay gỡ xuống trâm hoa mũ phượng, tùy ý vứt bỏ vòng cổ bằng ngọc lóa mắt, cung trang diễm lệ cũng đổi thành màu sắc trắng thuần. Dưới sự dìu đỡ của thị nữ lảo đảo đi đến Ngự thư phòng.

Một đường đi qua, cung nhân thái giám coi như nàng không tồn tại, vẫn bận rộn như cũ. Tiết Oánh trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh ngày xưa, chỗ nào đi qua cung nhân cũng nhao nhao quỳ lạy, cung kính có thừa. Mà bây giờ, toàn bộ phảng phất như cách mấy đời. Trong hậu cung này vốn lạnh bạc.

Nàng ăn nói khép nép khẩn cầu thông truyền, lại vẫn như cũ bị chặn ở ngoài Ngự thư phòng, thị vệ canh giữ nhìn thấy nàng, trong mắt đều là khinh thường đùa cợt, lại vẫn không lạnh không nhạt nói: “Ty chức khuyên nương nương một câu, vẫn nên chiếu cố bản thân người đi. Tiết gia mưu nghịch, hoàng thượng hiện giờ đang nổi nóng, người hiện tại đi cầu tình, chỉ sợ hoàng thượng không để ý đến tình cảm nhiều năm, đem người ra trảm cùng với Tiết gia, đó lại là mất nhiều hơn được rồi.”

Tiết Oánh mím môi không nói, giờ phút này cũng không cách nào bận tâm đến châm chọc khiêu khích của người khác. Nàng chỉ mong hoàng thượng có thể nhớ chút thâm tình ngày xưa, tha cho Tiết gia một con đường sống, nàng chung quy vẫn là nữ nhi của Tiết gia.

“Hoàng thượng nếu như không gặp bổn cung, bổn cung sẽ quỳ ngoài Ngự thư phòng không dậy.” Tiết Oánh cũng chỉ có thể đánh cược một lần cuối cùng, nàng dẫn theo thị nữ Bội Nhi quỳ gối trước Ngự thư phòng, không chút nhúc nhích, như một pho tượng đá. Mà cái quỳ này là quỳ cả một ngày một đêm. Tiết Oánh ở hậu cung sống an nhàn sung sướng nhiều năm, làm sao chịu được loại cực khổ này, trong lúc đó cũng ngất vài lần. Bội Nhi sợ tới mức không nhẹ, hô to: “Tuyên ngự y.” Mà thị vệ canh gác vẫn thờ ơ như cũ.

Như vậy, mãi đến sáng hôm sau, đại thái giám Lưu Trung đi qua ngoài Ngự thư phòng mới nói cho Tiết Oánh, hoàng thượng không hề có ở Ngự thư phòng mà là nghỉ tại Vị Ương Cung. Tiết Oánh dưới sự nâng đỡ của thị nữ, choáng váng, cơ hồ là bò đến Vị Ương cung. Cửa cung nửa mở rộng, không hề thấy thị vệ cùng cung nữ, Dao phi lúc còn sống thích yên tĩnh, mặc dù sau khi nàng rời đi, hoàng thượng vẫn duy trì mọi thứ như cũ.

Mà lúc này, trong nội điện, Thiên Dao cùng Sở Diễm đang vui đùa. Tây Hạ vừa mới tiến cống một bộ vũ y nghê thường, màu trắng như tuyết, chất liệu may mềm mại nhẹ nhàng, đẹp không chút dư thừa, dưới ánh sáng, chất liệu tản ra ánh sáng lóa mắt. Sở Diễm vừa nhìn đã biết là tâm ý của công chúa Loan Âm, nói là tặng lễ trăm ngày cho tiểu công chùa, kỳ thực là tặng cho mẫu thân của công chúa.

Hắn lèo nhèo rất lâu Thiên Dao mới bằng lòng mặc bộ y phục này lên người. Nếu không mặc còn đỡ, sa y này vừa mặc lên người, tóc đen da trắng, dáng người kiều mỹ lung linh, một cái nhăn mày một nụ cười giống như câu hồn phách người, nữ tử nhân gian ở đây, tiên nữ cửu thiên cũng không bằng ba phần nhan sắc của nàng.

Sở Diễm đương nhiên là kiềm chế không được, từ phía sau ôm lấy vòng eo nàng, nói thế nào cũng không chịu buông tay, làn môi ấm áp hôn lên cổ nàng, bàn tay du tẩu trên đường cong lung linh kích thích của nàng, đi qua nơi nào lại dấy lửa nơi đó.

“Sở Diễm, đừng nháo.” Thiên Dao hờn dỗi một câu, bàn tay nhỏ đè lấy bàn tay to không an phận kia.

“Dao Nhi, còn không chịu theo ta? Ta đợi nàng đã lâu lắm rồi.” Ngữ điệu hắn cực nhẹ, thậm chí thật cẩn thận khiến Thiên Dao không đành lòng cự tuyệt. Hai gò má tuyệt mỹ đỏ bừng bừng, nàng xoay người, ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như đại dương kia của hắn. “Ta…”

“Suỵt, đừng nói.” Mười ngón tay thon dài của hắn đặt trên cánh môi nàng, trong mắt phượng lóe ra lửa sáng. Cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi nàng, triền miên. Trong miệng Thiên Dao tràn ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, bàn tay nắm chặt cẩm bào trước ngực hắn, nàng không cự tuyệt nhưng cũng không cách nào ngăn cản thấp thỏm trong lòng. Dù sao trí nhớ trước đây cũng không còn, mà trong trí nhớ hiện tại, đây là lần đầu tiên của bọn họ.

Sở Diễm cực kỳ cẩn thận, động tác nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng nàng, y phục ngoài nhẹ rơi xuống đất, lộ ra hai bờ vai mảnh khảnh cùng thân thể cực kỳ mê người. Thân thể Thiên Dao tinh mỹ như chỉ để ngắm nhìn, lại thuộc về một mình hắn, vĩnh viễn.

Nụ hôn nhỏ vụn thay cho đầu ngón tay, rơi trên xương quai xanh cũng dời xuống dưới. Thân thể Thiên Dao lại run rẩy lợi hại, hai tay mềm mại quấn lấy cổ hắn, mềm mại như một vũng nước trong ngực hắn.

Hai má nàng càng đỏ hồng, cơ hồ không dám đối diện với hắn. Sở Diễm cao giọng mà cười, ngữ khí ái muội, kề sát vào bên tai nàng, “Dao Nhi vẫn chưa nhớ lại sao?”

“Sở Diễm.” Nàng hơi cáu, vừa muốn oán giận, lại bị Sở Diễm che lại cái miệng nhỏ. Hắn ôm chặt lấy thân thể nàng, hận không thể dung nàng vào trong huyết mạch. Ẩn nhẫn đến cực hạn, hắn vội vã muốn hợp thành một thể với nàng. Mà chính lúc này, cửa phòng ầm một tiếng bị người ngoài phá mở, tiếng thét chói tai phá tan căn buồng kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.