Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 136: Chương 136: Ngóng nhìn nhau (1)




Trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, ngự y quỳ đầy đất, cung nhân thị nữ ra ra vào vào, vội vàng tất bật.

Sở Diễm canh giữ bên giường Thiên Dao, cầm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, hai mắt đầy tơ máu đỏ tươi. “Dao Nhi, tỉnh lại có được không, tỉnh lại nhìn ta.”

“Hoàng thượng không cần quá mức lo lắng, vết thương trên vai nương nương không trúng chỗ hiểm, trên người mặc dù có nhiều chỗ bầm tím, nhưng chưa từng bị xâm phạm qua. Nương nương chỉ là bị kinh hách, mất máu nhiều.” Ngự y run rẩy hồi bẩm.

Sở Diễm trầm mặc không nói, ánh mắt không hề chớp dính chặt trên người Thiên Dao. Mặc dù nàng chưa từng bị xâm phạm, bị thương chồng chất như vậy cũng đủ khiến hắn đau lòng không thôi. Cái gì mà cửu ngũ chí tôn, ngay cả một nữ nhân cũng không bảo hộ được, thật đúng là nực cười.

“Đều lui ra đi, đừng ồn ào Quý phi nghỉ ngơi.” Sở Diễm trầm giọng phân phó, ngự y nhao nhao chắp tay, nửa quỳ lui xuống.

Thiên Dao ngủ không được an ổn, thân thể nhỏ bé vùng vẫy, sợi tóc rơi trên trán bị mồ hôi tinh mịn làm ướt nhẹp, dính tán loạn ở trên trán. Trong miệng thì thào nỉ non: “Đau quá, Sở Diễm cứu ta.”

Sở Diễm che chở nàng ở trong ngực, ôn nhu dỗ dành, mày kiếm nhíu chặt, giống như vết thương là ở trên người hắn vậy.

“Hồi bẩm hoàng thượng, thuốc tắm đã chuẩn bị xong.” Liên Tinh đi tới, khom người đứng ở một bên.

“Uhm.” Sở Diễm trầm giọng trả lời, ôn nhu ôm lấy Thiên Dao, hướng vào phòng trong mà đi.

Trong ôn trì, hơi nước quanh quẩn, như mộng như ảo. Hai cổ thân thể trần trụi kề sát nhau, Thiên Dao vẫn hôn mê bất tỉnh, thân thể xụi lơ tựa vào trong ngực hắn. Sở Diễm nửa ôm nàng, ngón tay thon dài chải chuốt mái tóc như thác nước của nàng. Trên da thịt trắng nõn che kín vết bầm tím cùng vết thương nhiễm máu, bàn tay ấm áp của Sở Diễm khẽ vuốt qua vết thương chói mắt này, ngực từng cơn đau đớn ngột ngạt, lửa giận cũng trào dâng kịch liệt. Hắn biết, Dao Nhi của hắn vì bảo vệ sự trong sạch mà liều mạng vùng vẫy, phản kháng, thậm chí ngọc nát đá tan.

“Dao Nhi, thực xin lỗi.” Hắn thì thầm, khẽ hôn lên làn môi mềm mại của nàng. Mi tâm nàng nhíu lại, ở trong ngực hắn không an phận ưm một tiếng, tay nhỏ tóm loạn lấy ngực hắn.

“Dao Nhi.” Hắn trầm giọng gọi, bàn tay to bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng. Ôm nhau như vậy với hắn mà nói không nghi ngờ gì là một sự hành hạ trí mạng. Thân thể mềm mại của nàng kề sát vào hắn, hắn vuốt ve qua mỗi tấc da thịt của nàng, vì nàng gột rửa những thứ không sạch sẽ trên người, chạm vào da thịt nhẵn nhụi của nàng, hắn cùng nàng ôm hôn, ôn nhu triền miên, lại cũng chỉ giới hạn ở da thịt thân cận, nhiều hơn nữa, hắn không dám, mà nàng cũng không chịu nổi.

Tiếng nước vang, động tác của hắn kéo theo từng đợt từng đợt gợn sóng. Tóc ẩm ướt trôi nổi trên mặt nước, uyển chuyển như tơ tằm.

Nụ hôn tinh tế lướt qua da thịt trắng nõn của nàng, mùi thuốc xen lẫn hương thơm trên thân thể nàng làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Thiên Dao thấp giọng ưm, sau khi lông mi hơi hơi rung động, một cặp mắt sáng mở ra. Sau khoảnh khắc mờ mịt, liền nhận rõ tình cảnh trước mắt.

Trong đôi mắt to trong suốt vẫn hoàn toàn trống rỗng, Sở Diễm còn chưa nhận định rõ ý thức của nàng có thanh tỉnh hay không, đã bị nàng đưa tay đẩy. Nàng giống như bị mất khống chế, liều mạng giãy dụa gào thét, “Cút ngay, đừng chạm vào ta.” Kịch liệt phản kháng tạo thành những gợn sóng lớn, làm mơ hồ hai mắt.

Sở Diễm bối rối vô thố, thật cẩn thận che chở nàng ở trong ngực, sợ nàng làm bản thân bị thương. “Dao Nhi, Dao Nhi đừng sợ, ta ở đây.”

Thiên Dao điên loạn đánh đấm trong ngực hắn, đầu ngón tay bén nhọn vẽ ra từng vết máu sâu trên cánh tay hắn. Sở Diễm hoàn toàn bất động, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người nàng.

“Đừng, buông, buông ra.” Thiên Dao cuồng loạn khóc hô, mắt to xinh đẹp trống rỗng mê mang, tinh thần vẫn ở trong trạng thái hoảng hốt.

Sở Diễm đau lòng ôm nàng, để mặc nàng đánh, nói gì cũng không chịu buông tay.

Giãy dụa rất lâu, hơi thở Thiên Dao từ từ mỏng manh, ở trong ngực hắn dần dần an tĩnh lại, đầu tựa vào đầu vai hắn, mệt mỏi nhắm mắt, trong miệng lại thì thào thấp giọng gọi, “Sở Diễm.”

Trong lúc này, Sở Diễm nói không nên lời cảm giác trong lòng kia, cánh tay vòng bên eo nàng từ từ chặt lại, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong huyết mạch, hợp làm một thể với nàng.

“Dao Nhi, đừng sợ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.” Hắn ở bên tai nàng nỉ non, dịu dàng ôm nàng lên, dùng tơ lụa mềm mại bao lấy thân thể nàng.

Yêu Nguyệt và Liên Tinh vẫn hầu ở phòng ngoài, thấy hoàng thượng chỉ mặc một bộ trung y nới lỏng ôm chủ tử nhà mình từ phòng trong đi ra, vội vàng đốt nhang an thần, lại trải chăn gấm mềm mại trên giường rộng rãi. Sở Diễm nhẹ nhàng đặt Thiên Dao lên giường, lại nhẹ nhàng trải mền gấm ra.

Mái tóc rối tung bên gối càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, khiến người thương yêu. Sở Diễm cúi người, đau lòng đặt một nụ hôn trên trán nàng.

“Hoàng thượng, Huyễn Ảnh đã quỳ ở trong Ngự thư phòng…..” Giọng nói trầm thấp của Xích Diễm vang lên ở ngoài điện, gương mặt tối đen âm trầm cực kỳ.

“Ừ.” Sở Diễm buồn bực đáp lại, đứng dậy nói với Yêu Nguyệt Liên Tinh, “Chiếu cố nương nương nhà các ngươi thật tốt.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Trong Ngự thư phòng, Huyễn Ảnh quỳ gối trên đất, đầu cúi cực thấp, áo choàng màu đen dơ bẩn không chịu nổi. Mà Linh Lung quỳ ở ngoài điện, hai tròng mắt rưng rưng. Nhìn thấy Sở Diễm đi nhanh vào bên trong, trầm thấp sợ hãi run giọng gọi, “Hoàng thượng.” Bộ dáng rất là đáng thương.

Sở Diễm cũng không để ý tới, lập tức bước vào trong, dừng lại trước người Huyễn Ảnh, nhấc một chân đá vào đầu vai Huyễn Ảnh. Hắn vốn mang trọng thương, thân thể lảo đảo ngã xuống đất, mày kiếm cau chặt, một hồi lâu sau mới lấy lại được hơi.

“Không phải rất biết nghiền ngẫm tâm ý trẫm sao? Chẳng lẽ ngươi không rõ Thiên Dao đối với trẫm mà nói có ý nghĩa gì? Người nào cho ngươi mượn lá gan lớn như vậy, dám có ý đồ tranh nữ nhân của trẫm!” Sở Diễm trong cơn giận dữ, quyền đấm cước đá Huyễn Ảnh trên đất.

Huyễn Ảnh nằm sấp trên đất, thân thể co rúc thành một khối, không lên tiếng không hé răng, thừa nhận quyền cước thống khổ rơi trên người.

Hai mắt Sở Diễm đỏ ngầu, bàn tay đã nắm chặt trong ống tay áo, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cho thấy hắn vô cùng phẫn nộ cùng kiềm nén.

“Hoàng thượng!” Linh Lung khàn cả giọng khóc hô một tiếng, chạy tới bên người Sở Diễm, ôm lấy chân hắn, ngăn cản quyền cước thô bạo của hắn. “Hoàng thượng, đại ca cũng là nhất thời hồ đồ, huynh ấy vẫn chưa chạm qua Quý phi, vẫn mong hoàng thượng niệm tình đại ca tận hiến với bệ hạ mà tha cho huynh ấy một mạng đi.”

“Cút ngay.” Quanh thân Sở Diễm tản ra lửa giận cực nóng, phất tay áo, thân thể Linh Lung liền bị đẩy ra ngoài. Bảo kiếm Phi Hồng bị rút ra khỏi vỏ, trực chỉ yết hầu của Huyễn Ảnh.

“Huyễn Ảnh, ngươi đã dám làm thì nên biết hậu quả.”

Huyễn Ảnh nằm sấp trên đất, dưới thân là một vũng máu lớn đỏ tươi. Hắn biết rõ không thể chối cãi, nhắm chặt hai mắt, ấp úng không nói.

“Đừng, đừng mà.” Làn môi Linh Lung rung động, nước mắt tí tách rơi xuống. Nàng rõ ràng, bây giờ thật sự chọc giận Sở Diễm. Nàng bò tới che trước người Huyễn Ảnh, đem kiếm đặt trên ngực mình, một gương mặt tinh xảo, hoa lê đái vũ, khóc rất là thê thảm.

“Diễm, đừng mà.” Nàng khóc thê lương, ngửa đầu đón nhận đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Sở Diễm đứng thẳng lưng, tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ. “Linh Lung, trẫm đã từng nói qua, nàng sẽ không phải là nữ nhân duy nhất của trẫm. Trẫm cũng từng nói, làm nữ nhân của trẫm phải biết khoan dung. Nói cho trẫm nghe, lúc ấy nàng đã trả lời như thế nào?”

Linh Lung quỳ trước mặt hắn, hàm răng gắt gao cắn môi, rơi lệ không nói. Nàng làm sao có thể quên, nàng nói: ‘Linh Lung chỉ cần ở bên cạnh điện hạ, cuộc đời này vậy là đủ.’

‘Keng’ một tiếng, bảo kiếm Phi Hồng rơi xuống đất, trầm trọng uy nghiêm. Sở Diễm khẽ cúi người, tay nâng cằm nhỏ của nàng lên. “Chuyện Doãn Hàm Tuyết vu hãm Thiên Dao có thai, nàng có biết vì sao trẫm không trừng phạt nàng ta không?”

Ánh mắt Linh Lung chợt loé lên sự kinh hãi, mi mắt rung động, lại chảy một hàng nước mắt.

“Trẫm nếu như trừng phạt Doãn Hàm Tuyết, nàng ta nhất định sẽ khai ra nàng, trẫm không nỡ. Nhưng nàng nói cho trẫm nghe xem, nàng đã làm cái gì hả? Huynh muội các ngươi đã làm cái gì?”

“Diễm, Linh Lung biết sai rồi, Linh Lung không dám nữa, van cầu chàng, tha thứ cho đại ca đi.” Linh Lung khóc thảm thiết, thân thể cuộn tại một chỗ, run rẩy, cơ hồ khóc không thành tiếng. Đại ca là thân nhân duy nhất trên đời này của nàng, nàng không thể mất đi được.

Sở Diễm trầm mặc thật lâu sau, như có như không than thở, “Được, trẫm không giết hắn, có điều nàng phải nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng.” Dứt lời, hắn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Thân thể Linh Lung nháy mắt xụi lơ, hai mắt đẫm lệ mù sương, nhìn bóng dáng cô lãnh của hắn từ từ đi xa, lại quyết tuyệt như vậy.

Sở Diễm đi rồi, Xích Diễm dẫn hai thị vệ Ngự Lâm quân đi vào, kéo Huyễn Ảnh từ trên đất lên.

“Các ngươi muốn dẫn đại ca của ta đi đâu?” Linh Lung lớn tiếng hỏi, sống chết che ở trước người Huyễn Ảnh. “Xích Diễm, hoàng thượng đã chính miệng đáp ứng buông tha cho đại ca của ta.”

Sắc mặt Xích Diễm có chút ngượng nghịu, hắn cùng với huynh muội Linh Lung cũng có tình cảm vào sinh ra tử. “Hoàng thượng đã hạ lệnh nhốt Huyễn Ảnh vào thuỷ lao. Nương nương, người vẫn nên tránh ra thì hơn, đừng làm khó dễ chúng ta.”

“Không, ta không tin, ta muốn đi tìm hoàng thượng.” Linh Lung gian nan bò từ trên đất lên, lảo đảo lao ra ngoài điện.

Trong Vị Ương cung, Thiên Dao đã tỉnh lại. Nàng ngồi tựa vào vách giường, ánh mắt nhàn nhạt ngó ra trăng tròn ngoài cửa sổ, giữa lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây đều chỉ là một cơn ác mộng, nhưng đau đớn từ vết thương nơi đầu vai lại chân thật mà rõ ràng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.