Cẩm Ngọc yên lặng mặc đồ cho nàng xong, sau đó, bàn tay khẽ vuốt gò má nàng. Trước mặt là dung nhan được xưng tụng là thanh tú. “Chiếc mặt nạ da người này, chỉ sợ phải mang cả đời, hài tử, ủy khuất cho con rồi.” Cẩm Ngọc nói, vành mắt đỏ lên.
Ngón tay hơi lạnh của Thiên Dao đặt lên mu bàn tay bà, gắng gượng mỉm cười. “A Dao không ủy khuất, cái này……… là mệnh của con.”
“Nương nương, giờ lành đã đến, lão nô cung thỉnh nương nương lên kiệu.” Ngoài cửa, hỉ nương cung kính khom người mở miệng nói.
“Mau lên kiệu đi, đừng chậm trễ giờ lành.” Cẩm Ngọc lau giọt lệ trên mặt, lấy khăn voan thêu chín con phụng bay lên trời phủ lên đầu Thiên Dao. Trước mắt lập tức tối sầm, chỉ thấy một màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Cót két một tiếng, cửa khuê phòng bị đẩy ra, hỉ nương cùng cung nhân xếp thành hàng dài quỳ ở trong sân, mà ngoài cửa, một bóng dáng màu tím đơn bạc đang quỳ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng mạo hết sức xinh đẹp.
“Chủ tử, Tử Y dìu người.” Giọng nói rụt rè, Tử Y nhanh chóng đứng dậy, đỡ cánh tay của Thiên Dao.
“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lời, không có quá nhiều cảm xúc.
Nữ hài tên gọi là Tử Y này là mấy tháng trước nàng vô tình cứu được. Nàng từng là sát thủ của Thiên Cơ Sát, nhờ vào đao kiếm mà sống. Thiên Dao thương nàng bơ vơ không chỗ nương tựa, liền lưu lại bên cạnh mình.
Bên ngoài cửa phủ đại tướng quân, tiếng nhạc hỉ không ngừng, pháo nổ đì đùng, quan viên văn võ đến cửa chúc mừng lại càng nối dài không dứt. Trăm loại hư vô che dấu âm mưu cùng sóng lớn.
Kiệu hỉ ở phía trước, Nhược Y đặt tay nàng lên tay hỉ nương, cũng nhàn nhạt nói một câu, “Nguyện cho muội muội cùng vương gia cử án tề mi, bạch đầu giai lão.”
Thiên Dao gật đầu, dưới sự thúc giục của hỉ nương lại ngồi vào kiệu hỉ xa hoa. Mà nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, đây là lần cuối cùng nắm tay tỷ tỷ. Thời khắc bước ra khỏi cửa lớn phủ tướng quân, tấm màn âm mưu chính thức được vén ra, cũng là khởi đầu của bi kịch thực sự.
Trong vòng một ngày, Đông cung nghênh cưới ba vị phi tử, cùng xuất giá với nàng là nữ nhi của Đại học sĩ - Doãn Hàm Tuyết và nữ nhi của Hữu thừa tướng - Tiêu Trinh Nhi. Thái tử rốt cuộc lại ngồi hưởng tề nhân chi phúc này.
Đại kiệu ba đỉnh tám người nâng chậm rãi hướng về phía hoàng cung mà đi, một đường phía trước chiêng trống vang trời, dân chúng hai bên đường quỳ rạp xuống.
Thiên Dao đoan đoan chính chính ngồi trong kiệu hỉ, bàn tay tùy ý cầm lấy tua rua bên hông. Ngọc bội Lâm Lang ở bên hông, hoa mai nhỏ được khắc dòng chữ lên trên: ‘Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã’(2).
Nghe nói, miếng ngọc bội Lâm Lang này là di vật của mẫu thân nàng, nghe nói là do nam tử yêu thương bà tặng, mà người nọ, lại không phải là phụ thân nàng. Mười năm trước, mẫu thân buồn phiền mà chết, chỉ sợ không thoát được liên can tới nam nhân kia.
Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người sống chết chấp nhận.
Có cơn gió thổi nhẹ qua, thổi tung một góc rèm, xuyên qua khe hở màn kiệu, đôi mắt lạnh lùng của Thiên Dao nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Thoáng chốc đã đến cửa Triêu Dương, vào trong đây, chính là hoàng cung vàng son lộng lẫy.
Đây là lần thứ hai nàng bước qua cánh cửa này, lần đầu tiên là ba tháng trước, Văn Đế hạ chỉ tuyển phi cho Thái tử, phàm là nữ nhi đến tuổi cập kê trong nhà quan viên nhị phẩm trở lên đều được đưa vào danh sách.
Phụ thân của nàng Thẩm Ngạo Phong là tướng quân uy vũ nhất phẩm, mà đầu năm, nàng vừa tới tuổi cập kê. Tên hai tỷ muội Thẩm Nhược Y, Thẩm Thiên Dao đều nằm trong danh sách trúng tuyển.
Khi đó chỉ nghĩ, người vào cung sẽ là tỷ tỷ…..
(1)Nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
(2)Tim ta như đá không thể chuyển dời.